Kỵ mã đi ở bên ngoài sườn chính là thủ hạ của Hình Bộ và Phủ Lạc Dương, đám ăn mày vừa đến gần thì roi đã không chút
do dự vung xuống bọn họ. Đám ăn mày này không ngờ những người này lại
hung hãn đến vậy, hai tên ăn mày ở ngay trước không tránh kịp, bị trúng
hai roi, đau kêu “ ối “ một tiếng.
Thấy những người kia không tốt đẹp gì, vài tên ăn mày biết đã tìm nhầm đối tượng, lập tức không dám nói nhiều quay người trốn.
- Khoan, không được đánh người!
Tạ Đô Úy bỗng nhiên hét lớn một tiếng, quát mấy người làm công kia
ngừng tay, quay đầu ngựa đi về phía mấy tên khất cái. Kiều Quân Ngọc và
Đường Túng không hiểu nàng muốn làm gì, đều ghìm cương ngựa dừng lại, Tạ Đô Úy đánh ngựa tới trước mặt mấy tên ăn mày, sắc mặt vừa rồi lạnh như
sương nay đã ôn hòa hơn.
Mấy tên ăn mày không hiểu
dụng ý của nàng, thần sắc có vẻ sợ hãi,Tạ Mộc Văn từ trên ngựa quan sát
bọn họ một lượt rồi lấy từ trong ống tay áo ra mấy miếng Khai Nguyên
thông bảo, hành động này khiến mấy tên ăn mày bừng tỉnh, nhanh chóng
dâng hai tay lên, đồng tiền lớn rơi xuống tay bọn họ, mấy tên ăn mày vừa mừng vừa sợ, vội vã khom người cúi đầu khom người nói:
- Đa tạ quý nhân, đa tạ quý nhân!
Tạ Đô Úy nhướn đôi mày đầy anh khí lên, hừ lạnh nói:
- Ta thấy các ngươi đều chân tay lành lặn, khỏe mạnh, không đi tìm một
việc gì làm mà chỉ biết đi làm khất cái xin ăn, thật sự là không có tiền đồ. Các ngươi đi trộm đi cướp vẫn còn hơn là đi ăn xin!
Mấy tên ăn mày đối mặt với những lời chí lý như vậy, gật đầu như gà mổ thóc:
- Vâng! Vâng! Vâng! Quý nhân giáo huấn rất đúng!
Tạ Đô Úy thấy bọn họ vui vẻ đáp ứng nhưng căn bản không để trong lòng,
liền thở dài, trừng mắt với bọn họ rồi đánh ngựa quay trở lại.
Hai vị quan viên Lạc Dương Úy Đường Túng, Hình Bộ Pháp Tào Tham Quân
Kiều Quân Ngọc phụ trách chấp pháp nghe nàng nói như vậy thì nhìn nhau
cười khổ. Thấy nàng quay lại, Kiều Tham Quân vội thay đổi vẻ mặt thành
tươi rói, nói:
- Tạ Đô Úy thật sự là bối vi dĩ hoài, có lòng thương xót đối với mấy tên ăn mày.
Ta Đô Úy lãnh đạm nói:
- Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai muốn làm ăn xin đâu, gặp cảnh túng
quẫn mà không giúp đỡ thì cũng không cần thiết phải như chó đi xua đuổi.
Kiều Tham Quân không dám tiếp câu chuyện này nữa, ngượng ngùng ho khan, nói:
- Đô Úy nói phải, mời Đô úy nhìn, phía trước là phủ đệ của Dương Lang Trung rồi.
Bọn họ đi thành Lạc Dương chủ yếu đi đường chính, mặt đường toàn đất
vàng, hai bên đường cây du, cây hòe, mọc thành hàng, sau hàng cây là
kênh nước rất sâu, trước kênh nước là là bức tường phường cao chừng một
trượng, trong phường tường có nhà cao cửa rộng, mái hiên cong lầu gác
nhiều tầng lớp của chùa miếu đạo quán.
Thỉnh
thoảng có thể thấy một tòa trạch viện rất có khí phái, cửa mở rộng hướng về phía đường cái thành thị, hai bài kích xếp ở cửa, còn có giáp sĩ hào nô trông coi. Đó là nhà của quan to vương công quý thích cấp tam phẩm
trở lên, đã được cấp giấy phép đặc biệt mới có thể mở rộng cửa đối diện
với đường cái, môn hộ của nhà bình thường chỉ có thể hướng vào trong
phường.
Phía trước không xa chính là phường môn của
phường Tu Văn. Hình Bộ Ti Lang Trung Dương Minh Sanh chức quan chưa tới
tam phẩm, phủ đệ của ông ta đương nhiên cũng xây dựng tại trong phường.
Lúc đám người Kiều Quân Ngọc đi vào phường Tu Văn cũng không gây ra rầm rộ gì, ở trong phường nào hầu như cũng đều có một vài viên quan thân
sống ở trong đó, quan thân giao du rộng, không qua lại với dân đen, mà
có khách quý tới nhà là chuyện thường.
Ngày hôm nay
bách quan không phải vào triều, giữa các quan viên qua lại với nhau thì
lại càng bình thường hơn. Hoàng đế Đại Đường vốn ngày nào cũng phải
thượng triều, nhưng sau tháng năm năm Hiển Khánh thứ hai, các tể tướng
khải tấu với Cao Tông Hoàng đế, rằng thiên hạ thái bình, không có nhiều
chính sự phải xử lý, xin hoàng thượng cách một ngày thì thượng triều, từ đó về sau triều đình đổi thành ngày lẻ thì thượng triều, ngày chẵn thì
không thượng triều.
Đoàn người Kiều Quân Ngọc đi thẳng vào trong nhà của Hình Bộ Ti Hình Ti Lang Trung Dương Minh Sanh.
Hình Bộ Ti Hình Ti Lang Trung chỉ đứng sau Hình bộ thượng thư, Hình bộ
thị lang, hễ thẩm tra xử lý những vụ án trọng đại phải do Hình bộ Lang
trung lấy danh nghĩa Hình bộ thị lang cùng Ngự Sử Trung thừa để giải
quyết. Đại Lý Tự Khanh làm Tam Ti Sử, Tam Ti Hội thẩm.Triều đình tuyên
bố đại xá lệnh, lại do Hình bộ lang trung đại diện cho Hình bộ tuyên bố
danh sách đại xá thiên hạ, cho nên quyền uy rất lớn.
Hình Bộ Lang Trung Dương Minh Sanh trên dưới bốn mươi tuổi, tóc đã chớm
hoa râm, cơ thể đã có chút nhão, cho nên nếp nhăn đặc biệt thâm hơn. Vóc người ông ta dài, cổ cũng dài, mũi chim ưng, đôi mắt sắc bén, nhìn
giống như loài kên kên chuyên rình mồi, vô cùng đáng sợ.
Nhất là hai đường cánh mũi ông ta rất sâu và lõm xuống tạo thành nếp
nhăn, khiến khuôn mặt ông ta toát lên thần khí nghiêm khắc lạnh lùng.
Khi ba hình bộ Đại đường bắt tay, Dương Minh Sanh luôn luôn nói năng
thận trọng, có tiếng là làm việc nghiêm túc tàn bạo trong hình bộ, Hình
Bộ Pháp Tào Tham Quân Kiều Quân Ngọc đã cộng sự với ông ta nhiều năm
nhưng chưa từng thấy ông ta cười lần nào.
Lúc này ông
ta lại chuyện trò vui vẻ, cười đến mức nét mặt già nua như thu cúc, ngay cả những nếp nhăn mờ nhẹ cũng giãn ra như cánh hoa cúc. Nụ cười của ông ta nở ra đương nhiên là dành cho Hoa Mai Nội Vệ Quả Nghị Đô Úy Tạ Mộc
Văn Tạ cô nương. Đối mặt với nội vệ của Thiên Hậu thì ngay cả Dương Lang Trung nói năng thận trọng cũng phải phá lệ.
- Mời, Tạ Đô Úy, mời vào trong.
- Lang Trung, mời!
Lúc này cách xưng hô “ Đại Nhân “ vẫn chuyên dành cho trưởng bối chí
thân, cho nên trên quan trường chỉ xưng hô chức quan với nhau, cho dù
một người là Huyện lệnh và một người là Tể tướng cũng chỉ xưng hô với
đối phương là Mỗ tướng quốc, Tể tướng xưng hô lại là mỗ Huyện lệnh.Trong đối đáp nhân gian đều tự xưng là “ Mỗ “ , nếu Huyện lệnh không chịu
khiêm nhường xưng là hạ quan, ty chức, thì xưng hô như kia cũng không
được coi là thất lễ, cho nên Tạ Mộc Văn với Dương Minh Sanh đã xưng hô
với nhau như vậy.
Dương Minh Sanh cười dài mời Tạ Mộc
Văn đến trong thư phòng, Kiều Quân Ngọc và Đường Túng ngồi tại phòng
khách. Dương Minh Sanh ở trong thư phòng nghe Tạ Đô Úy kể lại một lượt
nguyên nhân hậu quả của sự việc, xúc động nói:
-Tạ Đô úy yên tâm, nếu Thái hậu phân phó, Chu Thị Lang sai phái, Dương Mỗ nhất định tận tâm tận lực tìm ra hung thủ.
Tạ Mộc Văn vui vẻ nói:
- Sự việc trọng đại, vậy ta phó thác Dương Lang Trung!
Dương Minh Sanh vỗ tay ba cáo, cao giọng:
- Đường Thiếu Phủ, Kiều Tham Quân, vào rồi nói!
Hai người đi vào thư phòng, làm lễ ngồi vào chỗ của mình, Dương Minh Sanh nhìn Lạc DƯơng Úy Đường Túng, trầm giọng hỏi:
- Đã phái người kiểm tra nơi cửa thành chưa?
Đường Túng nói:
- Lang Trung yên tâm, thành môn của toàn bộ thành Lạc Dương trước khi
chưa mở mỗ đã phái người đi kiểm tra rồi, phàm là người nào trên vai có
thương tích đều không cho ra khỏi thành!
- Ừ!
Dương Minh Sanh gật đầu, bởi vì môi vểnh lên, cho nên hai đường nếp
nhăn dưới cánh mũi càng sâu, rất giống hai khe rãnh rất sâu ở hai bên
cánh mũi diều hâu của ông ta, ông ta lẳng lặng suy tư một hồi, chậm rãi
nói:
- Kiều Tham Quân!
Kiều Quân Ngọc vốn đang ngồi quỳ trên ghế dành cho khách lập tức ngồi thẳng lên, khấu đầu nói:
- Có!
Dương Minh Sanh nói:
- Ngươi lập tức thông báo Lạc Dương Doãn, phái nhân viên tiến hành kiểm tra một trăm linh ba phường trong thành. Phủ nha phụ trách một trăm
linh ba phường, mỗi phường do võ hầu cai phường phụ trách cửa hàng, mỗi
một đinh phường của phường đều tự quy định một khúc hoặc một ngõ, lần
lượt kiểm tra từng hộ, đồng thời phát bố cáo, bất cứ ai giấu người, một
khi bị tra ra thì sẽ bị định tội che giấu người! Ngoài ra, cũng thông
báo treo giải thưởng!
- Vâng!
- Còn
nữa, thành Bắc là nơi thương thành, chỗ nào cũng là kho lúa, đơn giản
không được để ai tiến nhập vào đó, nhưng cũng rất dễ ẩn náu, ngươi lập
tức thông báo quan lại thương thành dẫn người đi kiểm tra kho lúa. Còn
có chợ Tam Lạc Dương, chợ Tam đều sau giờ ngọ, có thể cho ngươi đến đó
cổng chợ gác để gác trước, bất kể tiểu thương nào vào chợ, người đi
đường cũng phải kiểm tra từng người một,những nơi khác như khách điếm
bình dân,tửu quan, thanh lâu, chợ nô lệ, cũng là những nơi dễ lẩn trốn,
phải nghiêm ngặt kiểm tra!
-Vâng!
- Đường Thiếu Phủ...
Tạ Đô Úy ngồi bên quan sát Dương Minh Sanh phân phó đâu vào đấy, Tạ Đô
Úy cũng không nói ra đêm qua lúc đuổi bắt thích khách đã từng gặp phải
hai tiểu tặc. Nang tin tưởng hai tiểu tặc đó không hề liên quan đến
thích khách kia, nhưng một khi nàng nói ra, hai người kia chắc chắn sẽ
khó tránh khỏi liên lụy.
“ A huynh “ của nàng chính là một tiểu tặc, có lẽ nguyên do yêu ai yêu cả đường đi, cho nên lúc bắt
đầu giới thiệu vụ án, nàng có chút do dự rồi quyết định bỏ qua hai tiểu
tặc trộm đêm kia.
- A huynh...
Tạ Đô Úy đắm chìm trong hồi ức, tận đến lúc Kiều Quân Ngọc và Đường Túng đứng lên cáo từ mới giật mình bừng tỉnh. Tạ Mộc Văn vội thu lại tâm trạng,
cũng đứng lên theo, nói:
- Vậy thì đã làm phiền Lang Trung rồi, mỗ chờ tin tức tốt của Lang Trung, không làm phiền nữa, xin cáo từ!
Dương Minh Sanh tươi cười đứng lên nói:
- Dương mỗ nhất định toàn lực ứng phó, xin cứ yên tâm.
Dung nhan Tạ Mộc Văn tươi tắn, nói:
- Tốt, nếu có tin tức gì mong Lang Trung thông báo kịp lúc cho mỗ biết.
- Ha hả, đương nhiên, Dương mỗ tiễn Tạ Đô úy.
- Không dám không dám, Lang Trung khách khí rồi.
- Tạ Đô Úy, mời.
Hai người sóng vài nhau đi ra ngoài, Đường Túng và Kiều Quân Ngọc đi theo sau.
Hai ngời này từ trước đến nay không biết phạm nhân mà bọn họ đang truy
bắt phạm tội gì, vì sao bắt người. Nhưng bọn họ sống lâu trên quan
trường, đương nhiên hiểu hễ là vụ án của nội vệ Kinh Biện thì đại thể
không muốn ai biết, có lẽ can hệ cực kỳ trọng đại, cho nên cũng không
hỏi nhiều, tốt nhất là cứ theo đó mà làm là tốt nhất.
Dương Minh Sanh cười dài tiễn Tạ Mộc Văn đến tận cửa nhị đường, Tạ Mộc Văn xoay người lại ôm quyền nói:
- Lang Trung dừng bước, mỗ xin cáo từ ở đây!
Dương Minh Sanh đứng bậc dưới, hai tay chắp cao vái chào Tạ cô nương:
- Đi thong thả!
Tạ Mộc Văn và Đường Túng, Kiều Quân Ngọc đi ra trước viện, lão Lưu quản sự tiếp tục thay chủ nhân tiễn khách,Dương Minh Sanh vẫn chưa quay đi
mà vẫn đứng ở trước cửa, như có chút suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của
bon họ, lão Lưu quản sự tiễn khách xong chạy lên bên ông ta, nói:
- A lang (lão gia), ngài còn chưa ăn sáng, đồ ăn đã nguội rồi....
Dương Minh Sanh khoát tay, nói:
-Lát nữa đi, mỗ có việc phải làm, lát nữa mang vào thư phòngđi.
- Vâng!
Lưu quản sự đáp lời, lặng lẽ lui ra.
Dương Minh Sanh trở lại thư phòng, ngồi vào chỗ của mình, tay vuốt chòm râu, hơi trầm ngâm: “ Hành thích, đây là chuyện lớn, thích khách lại
mất tích ở trong thành Lạc Dương, còn nữa, trong thành không có chỗ ẩn
nấp, chếch về phía trạch viện quan là đến phường Tu Văn, chỉ sợ là cố
tình kéo mầm họa đến đây. “
Tròng mắt Dương Minh Sanh
xoay chuyển, trầm ngâm chốc lát, cũng không biết nghĩ được cái gì, khóe
môi chợt nhếch lên nụ cười lạnh lẽo...