Khi Dương Phàm về cung là đi qua cổng Huyền Vũ môn, bởi vì người dẫn đường trụ tại Giáp thành của thành Tây.
Đương nhiên, từ cổng tây vào thì Giáp thành là gần nhất, nhưng vẫn phải bao
quanh toàn thành, vì Hoàng cung chiếm toàn bộ hơn nửa thành trì phía tây bắc Lạc Dương, phía tây cung thành là Giáp thành, ngoài Giáp thành
chính là tường thành Lạc Dương rồi.
Dương Phàm trình ngư phù với vệ sĩ canh cổng Huyền Vũ môn, sau khi kiểm tra được cho vào.
Giữa Hồng Huy điện và Lưu Bôi điện có một khoảnh đất trống, bởi vậy, rẽ về
hướng Tây là có thể thông qua con đường rộng đó trực tiếp ra Giáp thành.
Dương Phàm mới vượt qua Hồng Huy điện không xa, đã nghe thấy từ phía trước có tiếng ho khan dồn dập vang lên, đồng thời nghe thấy giọng nói của một nam tử:
- Tạ cô nương, nàng không cần đi, khụ khụ, nàng không cần đi, khụ khụ…
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Man đã bước nhanh từ trong Trinh Quán điện ra, xoay người một cái đã đi ra Giáp thành, căn bản cũng
không liếc tới hắn đứng đây một cái, sau lưng Tạ Tiểu Man còn có một nam tử nữa, theo bản năng Dương Phàm lách sang bên đường, trốn sau một cái
cột nhà to màu đỏ.
Tạ Tiểu Man dừng bước, đôi mày thanh tú cau lại, căm tứng hỏi:
- Võ công tử, ta còn có chuyện cần đi. Người đuổi theo ta làm gì?
Người đuổi theo nàng đúng là Võ Hậu Hành. Hôm trước y vào cung gặp Võ Tắc
Thiên, vốn bà ta muốn lập tức an bài một chức quan cho đứa cháu này,
chuyện bà đoạt Lý Đường diễn ra càng lúc càng nhanh, nhiều chức vị trong triều là của người Võ gia, chuyện của y lại càng dễ định đoạt.
Nhưng Võ Hậu Hành vừa mới hơi ngửi thấy Long Tiên Hương khí, liền ho không
ngừng, tuy cố gắng nhịn nhưng nhịn không nổi, hơn nữa còn ho nặng hơn.
Võ Tắc Thiên nghe y ho như muốn nổ phổi, không khỏi thất vọng, một con
quỷ bệnh sao như thế sao có thể làm đại sự?
Bất đắc dĩ, bà ta
đành an bài y trước tiên ở lại ngoài Hoàng thành, chỉ bảo Ngự y chữa
bệnh cho y, chờ y khỏe lên rồi nói sau. Nhưng Võ Hậu Hành này sao ngồi
yên được, thân thể y quá yếu quả thật không giả, nhưng cả ngày y ăn toàn đồ đại bổ, hư hỏa cực vượng.
Nghĩ tới nàng thiếu nữ xinh đẹp
tránh đường trong tuyết ngày ấy, tâm của chàng thiếu gia từ nhỏ sống
trong đại trạch viện này không yên. Mà lần đầu gặp cô mẫu cũng không thể lập tức yêu cầu thị tẩm nha hoàn kia, hơn nữa, lúc ấy ho đến chật vật
quá đỗi, nên chuyện này đành nhịn lại, hiện giờ y càng nghĩ càng khó
chịu, vì thế lại chạy vào cung.
Vô cùng không khéo, khi y tới, Võ hậu đang nghỉ ngơi. Hôm qua Võ hậu mây mưa cả đêm với Thẩm Thái y, tuy
nói nàng được chăm sóc cẩn thận, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, tinh lực cũng không còn nhiều, buổi sáng triều hội, chiều cố gắng phê duyệt một
ít tấu chương, thật sự cũng hơi mệt, thiêm thiếp nghỉ tạm ngay trong
Trinh Quán điện.
Võ Hậu Hành cùng mang họ Võ với Thái hậu, trong
cung cao thấp đều là nô tài Võ gia, cho nên liền nghênh ngang xông tới,
nhưng quy củ trong cung sao có thể giống như trong đại viện Võ gia nhà
y, Thượng Quan Uyển Nhi nghe người tới báo tin chỉ thản nhiên phân phó
một câu:
- Bảo y đứng chờ!
Võ Hậu Hành cũng chỉ có cách đứng chờ bên ngoài.
Võ Hậu Hành chờ đến khi mặt trời lặn đằng Tây, Võ Hậu vẫn ngủ ngon chưa
tỉnh. Võ Hậu Hành chán ngán đến cực điểm, đi dạo khắp các điện đông điện tây, thật sự cũng chẳng thấy có gì hay hay mắt, đang muốn xuất cung về
nghỉ ngơi, mai lại đến tìm cô cô xin a đầu xinh đẹp động lòng người kia
về ủ ấm giường cho mình, lại không nghĩ tới vừa lúc Tạ Tiểu Man nghỉ hết ca, từ bên trong cung đi ra.
Võ Hậu Hành vừa thấy nàng, mừng như điên, vội đứng lên lại gần, xưng danh tự, hỏi tuổi tên, Tiểu Man thấy y là cháu ruột của Võ hậu, ban đầu còn lễ phép nho nhã trả lời, nhưng
thấy y hỏi càng lúc càng khó nghe, thực chán ghét, bèn vội cáo từ với y, Võ Hậu Hành đâu chịu cam tâm, vẫn kiên quyết đuổi theo.
Võ Hậu Hành đuổi theo Tiểu Man, hồng hộc hổn hển thở, một tay ôm eo, đại khái là hơi bị đau hông.
Y vội vàng thở dốc mấy ngụm, nói:
- Tạ cô nương, nàng đừng đi, ta… khụ! Bản công tử, thích nói chuyện với nàng.
- Võ công tử, xin người tự trọng! Nếu không có chuyện gì gấp, ta đành xin cáo từ!
- Chậm đã chậm đã, khụ khụ.... Ta… đương nhiên ta có chuyện gấp!
Võ Hậu Hành vội vàng tiến lên chắn đường nàng, vừa mới nói được nửa câu đã cúi gập người ho không ngừng!
Tiểu Man không vui hỏi:
- Công tử còn có chuyện gì?
Võ Hậu Hành nhìn khuôn mặt đẹp trái xoan, con ngươi đen nhánh như sơn,
thanh lịch tuyệt tục, còn có dáng người dong dỏng thanh tú, cặp đùi dài
rắn chắc kia, chỉ một đôi chân đã cao hơn rốn của y, nếu được ôm đôi
chân thon dài kia vào ngực thì….
Võ Hậu Hành nóng cả người, bật thốt lên:
- Ta….ta muốn nàng đi với ta!
- Với người?
Ban đầu nàng còn hơi kinh ngạc, sau đó lập tức bật cười hỏi lại:
- Chuyện đó làm sao có thể, thân vệ của Thái hậu không thể tùy ý đẩy đi bảo vệ người khác đó.
- Hộ vệ? Không không không…
Cái cổ ngắn gần như không nhìn thấy đầu của y liên tục lắc lư, cười ha ha dâm đãng:
- Ta là nói, muốn nàng hầu hạ ta, là thị tẩm đó, ha ha ha…
Tạ Tiểu Man không nghĩ đến Võ Hậu Hành này lại có cái chủ ý đó, càng không nghĩ tới y lại nói thẳng ra một cách thô tục và ghê tởm như thế, nàng
căm hận lườm y một cái, ngay cả nói thêm một câu với y nàng cũng không
muốn, nghiêng người lách qua y đi thẳng về phía trước.
Vốn Võ Hậu Hành có tính cách của đại thiếu gia, tiểu nương tử xinh đẹp này, y đã hạ mình, tìm mọi cách tán tỉnh rồi mà vẫn không chịu, dám nói
chuyện như thế với mình, y cả giận trầm mặt xuống, cả giận nói:
- Tiểu **, không cần phải giả bộ xấu hổ! Ta là ai? Ta là cháu trai của
đương kim Thiên Hậu, lão tử thích ngươi, là vinh hạnh của ngươi đó!
Tạ Tiểu Man mặc kệ y, năm ngón tay phất một cái như gảy tỳ bà, “Bách” một
cái, gạt văng tay y ra, cất bước đi tiếp, y giận tím mặt quát:
- Tiểu **! Thật đúng là tự cao quá đấy! Không phải chỉ là một con chó Võ gia ta nuôi sao? Lão tử muốn ngươi đấy!
Nói xong, y ra sức nhào tới, từ đằng sau vươn hai tay ra muốn ôm Tạ Tiểu Man. Nàng cảm nhận được, lập tức nổi da gà.
Nàng có một nguyên tắc kỳ lạ: không thể để cho nam nhân chạm vào. Có lẽ chỉ
có A Sửu ca ca vừa như cha vừa như huynh kia là ngoại lệ, nếu nàng không cẩn thận bị nam nhân khác chạm vào một chút, cả người sẽ không được tự
nhiên, nữa là bị người ta ôm lấy eo, quả thực là không tưởng tượng nổi.
Đây đại khái là do chuyện trước đây đã tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm
trọng với nàng, kết quả là, bị hai tay Võ Hậu Hành ôm lấy, Tạ Tiểu man
như bị một con rắn độc quấn lấy thân, một cảm giác hoảng sợ và phẫn nộ
không hiểu tại sao dâng lên khiến nàng không tự chủ được phát tác ra,
hai tay thoáng giãy dụa, cố gắng cởi bỏ đôi tay bẩn thỉu của Võ Hậu
Hành, lập tức quay người, không chút nghĩ ngợi đá một đá bay y ra ngoài.
Võ Hậu Hành này là một con ma ốm, đi được hai bước phải ho nửa ngày, lần
này cố gắng ôm nàng đã là dồn hết khí lực toàn thân, lại bị nàng đá một
cước vào ngực, cả người ngã xuống, khí huyết nghịch chuyển, “Ụa” một
tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
Tạ Tiểu Man thấy y hộc máu cũng hơi cả kinh, hơi do dự, vẫn chạy đến, ngồi xuống, có chút luống cuống hỏi y:
- Ngươi làm sao vậy?
Võ Hậu Hành cả mặt vàng đi, tức giận nhưng vẫn muốn nói, há miệng, lại
phụt ra một ngụm máu nữa, nghẹo cổ, tuyệt khí. Tạ Tiểu Man thực sự hoảng hốt, Võ Hậu Hành này có đáng ghét đến thế nào đi nữa, cũng là cháu ruột của Võ hậu, nếu chuyện này Võ hậu mà biết được…
Nàng vừa nghĩ
vậy, một đội thị vệ liền từ trong góc Lưu Bôi Điện xông ra, Tạ Tiểu Man
vừa thấy đội võ sĩ cầm kích kia lòng lạnh lại. Đằng sau hai mặt Lưu Bôi
điện có một bức tường không cao lắm, nàng ngồi xổm xuống đất xem xét Võ
Hậu Hành, những thị vệ kia tạm thời còn chưa thấy được, nhưng đi qua bức tường cũng chỉ mất một chút, sau đó…
Nghĩ đến đây, tay chân nàng cũng lạnh đi.
Khi còn đang luống cuống tay chân, nàng nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi cực
kỳ khoa trương, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên hành lang từ hướng cổng
chính Hồng Huy điện, Dương Phàm đang chạy tới, kêu váng lên:
- Ai nha nha, đây là thế nào? Người này làm sao vậy?
Đội lính kia đang định vòng qua góc điện, vừa thấy có người nằm đây, lập
tức bước nhanh chân hơn chạy tới, vây quanh ba người bọn họ. Đội ngũ này không cùng một hệ thống với Dương Phàm, bọn họ là một phần của Võ Lâm
Vệ, Dương Phàm lại là mới điều tới đây, các vệ binh đó không biết hắn.
Tuy nhiên bọn họ nhận ra được bộ áo Dương Phàm đang mặc, cũng nhận ra
được Tạ Tiểu Man.
Người thủ lĩnh dẫn đội vừa thấy Tiểu Man, vội hỏi:
- Tạ Đô úy, người này đã xảy ra chuyện gì? Người kia là ai?
Dương Phàm cướp lời:
- Vừa mới nãy, ta thấy người này đi ra ngoài điện, muốn nhắc trên đường
có miếng băng mỏng, dừng lại đi, không ngờ đã ngã sấp xuống rồi. Tạ Đô
Úy vừa đi qua, muốn đỡ y cũng không kịp. Người này thật là yếu, mới chỉ
thế mà sao đã hộc máu?
Tạ Tiểu Man ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nháy mắt với nàng một cái, đôi lông mi dài của nàng khẽ chớp, ngậm chặt miệng.
- Tỉnh! Tỉnh dậy! Này! Tỉnh dậy đi!
Dương Phàm ấn ấn ngực của Võ Hậu Hành, dấu vết mờ mở một cước của Tạ Tiểu Man sau khi được hắn cố gắng cứu chữa đã được lau sạch.
Chỉ chốc lát sau, chuyện được báo lên, một quản sự thái giám chạy đến, vừa thấy Võ
Hậu Hành, nhận ra được người, y không khỏi chấn động, vội vàng chạy về
báo với Võ hậu. Võ Tắc Thiên vừa nghe vội gọi người đi truyền Ngự y, khi Ngự y đến, con bệnh này đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Vị Ngự y này
cũng không phải người ngoài, chính là sủng nam thứ hai của Võ Tắc Thiên
Thẩm Nam Liêu. Thẩm thái y da trắng nõn nà, dung nhan thanh tú, khí chất nhã nhặn, cử chỉ nho nhã, mặc dù đã gần bốn mươi nhưng chăm sóc cơ thể
cực kỳ cẩn thận, thoạt nhìn cũng chỉ nghĩ tầm ba mươi tuổi, hoàn toàn
khác với Tiết Hoài Nghĩa.
Thẩm Thái y cẩn thận kiểm tra người
chết một chút, đương nhiên cũng không tra ra được cái gì. Người này vốn
sinh ra đã kém cỏi, thân thể cực yếu, lại có nội vệ bên cạnh Thái hậu
cùng với một thị vệ Kim Ngô Vệ đều đồng thanh nói là y bị ngã sâp xuống
hộc máu bỏ mình. Đừng nói y thuật của Thẩm Ngự y không cao đến mức có
thể thực tra ra cái gì, cho dù tra ra chút dị trạng, cũng không dám lắm
miệng, có trời mới biết hồ này sâu bao nhiêu?
Thẩm Ngự y kiểm tra xong, chắp tay nói với Võ Tắc Thiên:
- Thiên Hậu, người này có bệnh lao, chính là chân nguyên của mọi bệnh
thật. Vốn sinh ra đã yếu đuối, dựa vào bồi bổ hàng ngày mới có thể chống đỡ được đến hôm nay. Chuyện này nếu là một thường nhân thì cũng không
đáng ngại, nhưng người như thế, đủ để trí mạng rồi!