Tụ tập trong ngoài Tiên điện bao gồmvăn võ bá quan, các đặc phái viên nước ngoài.
Trước điện ba thước đài cao, trên trải chăn đỏ, nơi đây chính là nơi tỉ thí đô vật.
Những quan viên yêu thích thưởng thức đô vật đứng vây quanh ba mặt hành lang phía dưới quanh đài, im lặng đứng xem. Phong tục thời Đường, bất kể là cung tần phi tử trong cung hay nữ quyến dân gian cũng không kiêng dè gặp người ngoài, cho nên rất nhiều phi tần cung nữ cũng chen chúc trong đó.
Đô vật là một môn đấu vật, có nét tương đồng với thuật chống đỡ của các bộ lạc thảo nguyên, nhưng quy tắc tận đấu và kỹ thuật yếu điểm cụ thể lại có sự khác biệt, cho nên các nước Đột Quyết, Thổ Phiên khó có thể chiếm thế thượng phong, ngôi vị quán quân đô vật hàng năm đều do phủ Thái Bình công chúa đoạt được, năm nay xem ra, nàng cũng nhất định đạt được giải như cũ.
Trận đấu thứ nhất người của phủ Thái Bình công chúa ra sân, nhưng đối thủ không phải người chùa Bạch Mã, mà là tay đô vật của quý phủ Võ Tam Tư. Dương Phàm chú ý quan sát trận đấu, phủ Thái Bình công chúa dự thi có cả tuyển thủ nam và đô vật nữ, người thứ nhất ra sân lại là nữ đô vật.
Nhưng nhìn cô ta gọn gẽ thắng đô vật thủ quý phủ Võ Tam Tư, Dương Phàm không khỏi nhíu mày. Nữ đô vật đó thành thạo công phu, lực đạo bá đạo, dáng người mạnh mẽ, thật sự không giống người thường.
Đô vật lợi hại nhất cũng không cần phải võ công cao minh, mà chỉ cần có sự tương tác giữa các phương diện tố chất thân thể, nếu hai người mà giao đấu chính diện thì…Dương Phàm có lòng tin chỉ ba chiêu có thể gục gã được người vừa rồi dự thi, nhưng nếu đọ sức trên đài, phải cần chút mưu tính.
Nữ đấu vật ra sân đầu tiên của phủ Thái Bình công chúa rõ ràng không phải là người giỏi nhất, Dương Phàm nghĩ tới đây, nói với Sở Cuồng Ca:
- Khó trách sao Thái Bình công chúa có thể liên tiếp đoạt quán quân đô vật ba kì, chỉ cần nhìn vào đô vật ra sân đầu tiên này, liền biết được sự lợi hại của họ rồi, riêng về đô vật thuật mà nói, rất khó có đối thủ địch được với họ.
Sở Cuồng Ca nói:
- Đó là điều đương nhiên, tuy nhiên đá cầu và đánh cầu, đều là một đội dự thi, chúng ta bị hạn chế của cả đội, rất khó có thể giành giải nhất, nếu muốn làm Tiết Sư vẻ vang, môn đô vật nhất định phải toàn lực ứng phó. Dù không thể đoạt được giải nhất toàn đội thì cũng cần có giải nhất cá nhân.
Dương Phàm nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Ừ, ta thừa nhận tài nghệ đô vật của bọn họ không tệ, nhưng không chắc sẽ thắng được ta! Đô vật này, phải dựa vào ta và ngươi rồi, phải đoạt được giải nhất trong tay này của Thái Bình công chúa.
Hai người nhìn nhau cười.
Trận chiến đầu tiên của Dương Phàm là ứng phó với một người Thổ Phiên, tên là Côn Cống Kiệt Bố. Người này cũng mắc lỗi như Tống Nhị trước đây. Vừa thấy thân hình yếu ớt của Dương Phàm liền tỏ ra khinh miệt, trận đấu vừa bắt đầu, y tiến thẳng tới, không bỏ ra toàn bộ sức lực định một chiêu đánh Dương Phàm ra khỏi sân.
Kết quả Dương Phàm tiến thêm một bước, cắt đứt thế công của y, một phát quật y ngã xuống đất, áp lực lên người y, chặt khớp xương khiến y không thể đứng dậy được. Chiêu này gọi là “thủ mệnh phác” , tên Côn Cống Kiệt Bố thua một cách thảm hại, tuy biết mình sơ suất nhưng cũng đành phải chịu.
Trận đấu đầu của Sở Cuồng Ca là một cao thủ đô vật trong cấm quân Đại Đường, hai người thân thể đều cường tráng, cao lớn khôi ngô, Sở Cuồng Ca thắng nhờ kinh nghiệm phong phú, người kia lại thắng nhờ sức trẻ tài cao, trận đô vật của hai người hay hơn trận đấu dễ dàng kia của Dương Phàm nhiều.
Hai bên giao thủ bảy tám hiệp, Sở Cuồng Ca liền “nhạn sí điệt”, đánh gục đối thủ ngã xuống đất, tiếng ủng hộ bên trong sảnh đường cũng đã tăng lên đáng kể.
Thời gian so tài đô vật cũng không dài, mỗi trận đều trong thời gian ngắn liền phân thắng bại, mặc dù công phu đô vật thủ tương đương cũng chỉ thế. Một khi lỡ tay là sẽ bị thua, cái gì mà đại chiến ba trăm hiệp căn bản chỉ là chuyện tưởng tượng. Kể từ đó, không lâu các tuyển thủ vào chung kết đã rõ ràng.
Dương Phàm và Sở Cuồng Ca cùng tiến vào trận chung kết, ngoài ra còn có sáu đô vật, phủ Thái Bình công chúa chiếm ba chỗ, ba chỗ còn lại là của đội Thổ Phiên, đội Đột Quyết một chỗ, còn lại là Lễ Bộ Thượng Thư Võ Tam Tư. Tuy nhiên, đô vật của phủ Võ Tam Tư là người Đột Quyết nên coi như gã là ngoại viện.
Đội cấm quân thì toàn quân bị diệt, bọn họ nghiệp chính làm quân nhân, chung quy thì không thể bằng những tuyển thủ chuyên nghiệp hàng ngày không làm việc khác ngoài chuyên luyện tập đô vật.
Lúc trước trong quá trình tuyển chọn, Võ hậu và ác quan trọng thần đều uống rượu trên điện, vẫn chưa ra xem, đến lúc này, mọi người đã tụ tập trên thềm đá cẩm thạcch chính điện, tán che màu vàng uốn lượn đi tới, Thái Hậu, Hoàng Đế và các đại thần, hoàng thân quốc thích đều đi ra xem trận đấu
Thiên Hậu vừa đi tới, mọi người ở đây đều ngừng tay, đón chào, Dương Phàm có đôi chút tò mò về Võ Hậu, lúc thi lễ là lúc thừa dịp liếc mắt nhìn lên từ xa, cảm thấy kì lạ trước sự không tương xứng của tuổi Võ Hậu với dung mạo. Lập tức hắn nhìn thấy Thái Bình công chúa đang đứng bên cạnh Võ Tắc Thiên.
Thái Bình công chúa đưa mắt nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm điều gì đó, Dương Phàm vừa thấy liền khẩn trương cúi đầu, lúc hắn cúi đầu lại cảm thấy dường như đang có ánh mắt nhìn hắn, Dương Phàm hơi ngẩng đầu, liền đối mặt với hai con ngươi như đang cười kia của Thái Bình công chúa, Dương Phàm bắt gặp ánh mắt đó trong lòng không khỏi xấu hổ.
Trong lòng xấu hổ, trên mặt liền lộ rõ, thần thái thiếu niên như thế, Thái Bình công chúa nhìn thấy liền không nhịn nổi nở nụ cười.
Võ Tắc Thiên ngồi xuống, tươi cười mời mọi người an vị, phân phó nói:
- Có thể bắt đầu rồi!
Trận đấu thứ nhất là Sở Cuồng Ca và một tuyển thủ người Thổ Phiên. Người đó là một võ quan bên cạnh đặc phái viên người Thổ Phiên trú tại Đại Đường, ở trong nước cũng thuộc vào cao thủ hạng nhất, đô vật thịnh hành tại Đại Đường, sau khi y tới Đại Đường, thuật đô vật cũng hiểu rõ vô cùng, mà hai loại kỹ thuật đấu vật vốn cũng gần gũi, tương đồng, cũng được coi là một cao thủ.
Trận thi đấu đại hội đô vật Thượng Nguyên năm trước, y đứng thứ ba, đáng tiếc, năm nay y gặp Sở Cuồng Ca, Sở Cuồng Ca am hiểu nhất là đánh cầu và đô vật, năm đó khi trong cấm quân đã uy danh hiển hách, danh vang ba quân. Mấy năm nay lưu lạc dân gian, thiếu cơ hội cưỡi ngựa nhưng lại càng thường xuyên so tài đô vật với người khác.
Sở Cuồng Ca quyết định phải thi triển thân tủ trong trận đô vật, vừa ra tay liền toàn lực ứng phó. Tên tuyển thủ Thổ Phiên kia đều nắm rõ các danh tướng đô vật trong lòng bàn tay, trong ấn tượng của y, chỉ có các đô vật bên phủ Thái Bình công chúa kia mới là kình địch của y, lại không ngờ rằng giữa đường lại xuất hiện Sở Cuồng Ca.
Đấu pháp giữa Sở Cuồng Ca và đô vật cao thủ phủ Thái Bình công chúa có chút khác biệt, gã cố nhiên chú trọng kĩ xảo, nhưng lại càng chú trọng lợi dụng tố chất thân thể cường tráng của mình, đối cứng đối địa với gã mà gã lại là người am hiểu phương thức chống đỡ của người Thổ Phiên. Tên Thổ Phiên nóng vội muốn thắng, bị Sở Cuồng Ca làm rối loạn tiết tấu tấn công, cuối cùng bị Sở Cuồng Ca dùng “thuận thế điệt”, đứng không vững, quỳ một chân trên đất, thua trận đấu này.
Kế tiếp là đô vật phủ Võ Tam Tư và bên Thái Bình công chúa, cuối cùng tên ngoại viện phủ Võ Tam Tư mời tới bị nữ tướng hùng tráng hơn nam nhân của Thái Bình công chúa nắm đai lưng giơ lên cao, trực tiếp ném ra sân đấu, có thể nói là thắng một trận oai hùng.
Trận thứ ba là Dương Phàm với Diệp Vạn Doanh danh gia đấu vật của phủ Thái Bình công chúa. Dương Phàm trước đây chưa từng tỉ thí với người này, vừa nghe tên cứ tưởng là nam nhân, hóa ra khi thấy y mặc quân ngắn đi ra mới phát hiện đối diện là một nữ nhân, một nữ nhân vô cùng khôi ngô tráng kiện.
Dương Phàm nhớ mang máng đêm qua đã gặp người này, cô ta là một trong bốn kiện phụ hộ vệ Thái Bình công chúa lúc ấy. Dương Phàm theo bản năng nhìn lên khán đài, Thái Bình công chúa mặc trang phục hoa lệ, ung dung diễm lệ như một đóa hoa mẫu đơn, ngồi bên cạnh Võ Tắc Thiên, trong tay cầm một trái hạnh sấy khô, nhẹ nhàng bỏ vào miệng.
Vừa thấy Dương Phàm hướng mắt nhìn lên, Thái Bình công chúa mắt mở to, đuôi lông mày rướn lên, làm ra bộ “Bổn cung xem ngươi có trò gì hay”.
Tiết Hoài Nghĩa mặc áo cà sa tím, ngồi phía sau Võ Tắc Thiên, lúc này thấy Dương Phàm trên sân khấu, Tiết Hoài Nghĩa kìm nén không được, nhảy bật lên, quơ nắm tay, lớn tiếng hét to:
- Thập Thất, xử lí cô ta, đem giải nhất về cho ta!
- A Sư?
Võ Tắc Thiên trợn trừng mắt trách móc, nơi này dù sao cũng là cung đình, Tiết Hoài Nghĩa lớn tiếng hô gọi, thật không ra thể thống gì.Tiết Hoài Nghĩa lúc này mới nhận thấy bộ dạng xấu hổ của mình liền ngượng ngùng ngồi xuống.
Võ Tắc Thiên cười một tiếng, nói:
- Tiểu hòa thượng kia là đệ tử bên A Sư sao? Trẫm thấy thân thể hắn so với nữ tướng bên Thái Bình công chúa kia có vẻ yếu ớt hơn, hắn có thể thắng sao?
Tiết Hoài Nghĩa tràn đầy tự tin mà nói:
- Thiên Hậu, người xưa có câu, đừng thấy mặt mà bắt hình dong, đệ tử này của bần tăng, đô vật, đá cầu không có gì không thông, mặc dù phủ Thái Bình công chúa ba năm đều giành giải nhất nhưng sợ lần này uy phong sẽ thuộc về chùa Bạch Mã.
Thái Bình công chúa nghe xong cười không nói gì, đám người Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự thì nhân cơ hội khen tặng, nịnh bợ gã. Tiết Hoài Nghĩa nghe xong dương dương đắc ý, dường như chức quán quân đô vật đã nằm trong tay y, nhìn trái nhìn phải, ngạo mạn vô cùng.
Trên đài, Dương Phàm và nữ đô vật bắt đầu đọ sức, nữ nhân kia mặc áo cổ tròn tay áo bó, quần áo ngắn, chắp tay khai lễ, rồi giẫm chân tại chỗ, nhằm vào ngực Dương Phàm, Dương Phàm liền hướng đập vào cổ tay cô ta cho một cái, hai người liền thay đổi vị trí.
Vừa mới giao thủ, Dương Phàm liền biết đối phương sao lại dù thân phận nữ nhân nhưng lại là một đô vật nổi danh, cô gái này thân hình mạnh mẽ, lực lớn vô cùng, thuật đô vật xuất thần nhập hóa, hai chân và tay nàng như cây trụ, lại mềm như rắn, nếu không cẩn thận bị bò lên thì chỉ có nằm vồ trên mặt đất.
Dương Phàm giữ vững tinh thần tỉ thí với nàng, đánh bảy tám hiệp, Dương Phàm cố ý tỏ ra sơ hở, dẫn nàng nắm lấy đai lưng mình, nhân cơ hội dùng “Thập bát điệt” đánh văng bàn tay nàng ra.
Cô gái này không biết đã từng đọ sức với bao nhiêu đô vật, kinh nghiệm nhiều vô kể, kỹ thuật thuần thục, tuy rằng khi bàn tay bị đánh văng ra cũng thấy ngạc nhiên nhưng cũng biết không ổn, khẩn trương lui về sau. Nhưng đúng lúc đó Dương Phàm thừa dịp nàng đánh ra chưởng thăm dò, thuận thế khiến nàng lảo đảo, ngã xuống.
Tuy rằng thân pháp nàng nhẹ nhàng, đơn chưởng chỉ làm nàng nhẹ nhàng ngã trên mặt đất, rồi xoay người đứng lên, nhưng trong trận đô vật, lần này nàng đã thua, nàng xoay người lại, ôm quyền hướng về phía Dương Phàm, trên mặt tràn đầy dữ tợn không ngờ lại toát lên vẻ ôn hòa, khâm phục cười nói: