- Tiểu Phàm, ngươi có phát hiện ra không, Mã Kiều… Dường như không giống trước kia.
Giang Húc Ninh cái miệng nhỏ cắn “Dầu quẩy”, nhìn Mã Kiều đang nhảy “Đạp ca vũ” (Điệu múa giậm chân ca hát), vẻ mặt như thoáng suy nghĩ.
- Là cái gì nhỉ, Cái gì không giống?
Bời vì trên đường cái quá ồn ào, huyên náo, Dương Phàm không nghe rõ, hắn tiến lại gần Giang Húc Ninh, lớn tiếng hỏi.
Giang Húc Ninh lớn tiếng trả lời:
- Ta nói, Mã Kiều dường như không giống trước đây, quá không giống!
Dương Phàm nói:
- Không giống lúc trước như thế nào?
Giang Húc Ninh lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, ta cùng Mã Kiều từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, đối với hắn rất quen thuộc. Tuy nhiên, bây giờ hắn nhìn rất khác, thật không giống với trước kia… Chính là cảm giác không giống như trước.
Giang Húc Ninh nghiêng đầu nghĩ ngợi lại nói thêm:
- Đúng rồi! Là ánh mắt thay đổi, trước kia nhìn hắn cứ như một đứa nhỏ không chịu lớn, trong đầu chỉ có tâm tư đùa giỡn, bây giờ nhìn hắn sao có vẻ... bề ngoài dường như có một chút… Ừ…Mùi của hắn đàn ông! Đúng vậy, hắn không còn giống một hài tử mà hơi… giống người đàn ông rồi.
Dương Phàm mỉm cười, hắn quay đầu nhìn Mã Kiều đang cao hứng phấn chấn khiêu vũ, hắn cũng cảm giác được là Mã Kiều thật sự có thay đổi rất lớn. Tính của gã không thay đổi, như cũ trời sinh vô tư, yên vui, nên lúc chơi đùa náo nhiệt gã vẫn một bộ dạng vô tự lự, vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên thái độ của gã so với trước kia khi làm việc gì đó, có sự thay đổi. Cùng một một việc gã làm trước kia và bây giờ hoàn toàn không giống nhau, từ cách thức, phong thái, đến suy nghĩ đều khác. Hiện tại, bất kể là làm việc gì gã đều chăm chú hơn, suy nghĩ kỹ lưỡng hơn và nhất định phải đạt được mục tiêu. Người ta sống trên đời cuối cùng cũng phải có một mục tiêu, như thế mới không giống thuyền không bánh lái, mất phương hướng.
Dương Phàm nhìn Mã Kiều, Mã Kiều lôi kéo tay hai tiểu cô nương, một trước một sau, giơ lên, chân giậm theo nhịp, nhìn thấy Dương Phàm đang nhìn về phía mình lại còn nhăn mặt làm trò.
Dương Phàm cười nói:
- Kiều ca có dự định sau tết Nguyên Tiêu theo ta gia nhập cấm quân.
- Gia nhập cấm quân?
Giang Húc Ninh ngạc nhiên mà nói:
- Cấm quân dễ như thế sao?
Dương Phàm nói:
- Ninh tỷ, ngươi cũng không nhìn một chút xem sau lưng chúng ta là ai sao. Chính là phương trượng chùa Bạch Mã, Tiết Hoài Nghĩa đấy, chỉ cần hắn ta nói một câu, gia nhập cấm quân có gì là khó đâu?
Giang Húc Ninh nhìn Mã Kiều ở chỗ xa xa. Lại nhìn Dương Phàm không tin nổi, mà nói:
- Các ngươi? Hai người các ngươi làm cấm quân?
Dương Phàm cười nói:
- Không được sao? Hai người chúng ta, không nhất thiết cả đời làm một tên phường đinh chứ.
Giang Húc Ninh cao hứng, nói:
- Đó là chuyện đương nhiên! Chẳng qua vì hai người các ngươi đột nhiên có cơ hội trở thành cấm quân, thật làm cho ta bất ngờ quá. Tốt, thật quá tốt rồi, hai người các ngươi cuối cùng cũng có tiền đồ, nhất là Mã Kiều, cái tên này nha…
Giang Húc Ninh mắt nhìn xa về phía Mã Kiều, vui mừng nói.
Dương Phàm mắt liếc nàng một cái, từ từ mà nói:
- Ninh tỷ và cái tên họ Liễu kia tất nhiên là kết thúc chuyện hôn nhân rồi, ngươi có từng nghĩ tới hay không…
- Nghĩ cái gì?
Dương Phàm hướng về phía Mã Kiều hất hất cằm lên mỉm cười nói:
- Có nghĩ tới làm phu nhân của vị Đại tướng quân tương lai kia hay không?
- Là hắn?
Giang Húc Ninh theo hướng lúc nãy liếc nhìn về phía Mã Kiều xa xa, rồi lại nhìn kỹ gã thêm lần nữa, hai má trắng mịnhơi đỏ lên, theo thói quen không ngờ nói ra miệng vài lời giễu cợt châm biếm hắn.
- Cho ta, ta trả lại cho ngươi cái tên khốn kiếp này!
Mã Kiều đột nhiên bỏ tay hai vị cô nương ra, chạy về phía Dương Phàm và Giang Húc Ninh, hai đứa trẻ nhỏ đang hi hi, ha, ha chạy qua trước mặt gã. Gã cong lưng lại như mèo chen vào giữa Dương Phàm và Giang Húc Ninh.
Hóa ra, điệu múa này có đến hơn vài trăm người vừa múa vừa hát rất đông, trong lúc ca múa cũng có người bị rơi mất nhiều đồ vật đủ loại trên người. Tất nhiên, ai chả vậy cái gì quý giá thì giữ gìn chăm sóc thật kỹ, không để rơi mất, kể cả chỉ là một cây trâm được làm bằng gỗ bình thường cũng đáng giá mấy đồng.
Cho nên liền có vài đứa trẻ chuyên môn vòng đi vòng lại canh chừng xem những người nhảy “Đạp vũ ca” có ai rơi mất cái gì, bọn chúng liền nhặt mất ngay. Mã Kiều đội trên đầu mũ da dê của người Hồ, đầu trọc lốc không một sợi tóc, không có cái gì để giữ được chiếc mũ, gã lại nhảy như điên suốt cả một khúc ca múa, cái mũ Hồ kia bị rơi xuống đất, ngay lập tức bị hai tên tiểu tử kia nhặt mất.
Đứa trẻ dáng người nhỏ, trong đám người luồn đi lách lại linh hoạt như cá lội trong bình. Mã Kiều chỉ đuổi theo vài bước là bọn chúng đã mất hút, gã ủ rũ quay trở lại bên Dương Phàm và Giang Húc Ninh vuốt cái đầu trọc nói:
- Chỉ là “Đạp vũ ca” thôi mà lại đánh mất cái mũ, thật là xui xẻo!
Nói xong thò tay lấy “Dầu quẩy” trong tay của Giang Húc Ninh.
Giang Húc Ninh “bốp” một cái đánh vào tay gã làm rơi cả một cái “Dầu quẩy, cầm lên một cái cuối cùng, hừ một tiếng nói:
- Lôi kéo tay con gái nhà người ta, nhảy không phải là rất thoải mái đấy ư, người đi mà khiêu vũ tiếp. Đến đây, Tiểu Phàm, há mồm ra!
- “A………”
Dương Phàm giả vờ đóng giả làm con ngoan, há to miệng ra, Giang Húc Ninh lấy một cái “Dầu quẩy” cuối cùng đem đút vào miệng hắn… Trong ba người thì Dương Phàm nhỏ tuổi nhất, nhưng nói đến sự từng trải trong cuộc sống, sự chìm nổi trong đời thì hai kẻ lớn tuổi là Mã Kiều và Giang Húc Ninh còn lâu mới so được với hắn.
Mã Kiều và Giang Húc Ninh ở trong một ngõ nhỏ nơi thành Lạc Dương, ngửa cổ lên phía trên bờ tường là một lùm cây nhỏ, phong cảnh xa nhất cũng chỉ là mái hiên ở góc kia, mà Dương Phàm lại đã từng phiêu bạt trên đại dương bao la, trôi dạt như một lùm cỏ dại trên mặt nước, hiểu biết gấp trăm ngàn lần so với bọn họ, cho nên kiến thức hắn cao hơn hai người này, thậm chí còn chín chắn hơn bọn họ.
Cũng giống vậy, trong đoàn người Tạ Tiểu Man, có người còn lớn tuổi hơn Tiểu Man những năm tuổi đấy, nhưng bàn về tâm chí lẫn sự chín chắn thì lại không thể so sánh cùng với nàng. Mặc dù trong đôi mắt xinh đẹp của nàng có đôi khi thoạt nhìn vẫn mang một chút thơ ngây, nhưng phần lớn thời gian nàng ở với đám bạn đồng lứa trầm tĩnh hơn một chút
Lúc này chính là giữa hội đèn lồng Thượng Nguyên, ở nơi đầu đường vô cùng náo nhiệt, đồng bạn líu ríu, bàn luận về cái hoa đăng hấp dẫn, có người vừa mới đi qua, các cô nương khoác áo choàng trên vai thật là lộng lẫy vừa đi qua, đâu đó đang diễn tấu âm nhạc rất êm tai, vậy mà Tiểu Man chỉ chú ý đến bầu trời đầy tuyết.
Trên bầu trời đầy tuyết rơi, bông tuyết bé nhỏ nhẹ nhàng phất phơ trong không trung, cảnh tượng đó thật lãnh đạm, khung cảnh này cùng với một chụp lồng đèn phát ra một màu đỏ, ánh sáng hòa trộn, cùng tôn nhau lên, đặc biệt làm cho người ta mê muội.
Bông tuyết bay lượn, ngọn đèn mơ màng, cả đám người ồn ào, kéo co, ca múa, âm nhạc, tiếng pháo đì đùng tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp, có yên tĩnh, có náo động, bước chầm chậm tựa như ở trong trong bức ảnh này, cảnh trong lòng Tạ Tiểu Man tựa như ánh trăng sáng giống như khay ngọc trong trời đêm kia hiu quạnh cô độc.
Cô gái ở tuổi này như nàng, hoặc là theo đuổi vẻ đẹp bên ngoài, quần áo, trang sức hoặc là ước mơ chính mình có một lang quân, một niềm vui nho nhỏ cũng có thể tràn ngập vui sướng trong lòng. Vấn đề là tâm trí Tiểu Man sớm đã bị hình ảnh một người lấp đầy, cái người kia vận mệnh sống chết ra sao là vướng bận duy nhất trong lòng nàng.
Nữu Nữu được giáo dục hoàn toàn khác với Dương Phàm. Dương Phàm năm đó được lão nhân trên trăm tuổi khai đạo, khiến bóng ma tuổi thơ đau khổ trong tim hắn không còn, hắn tích cực, lạc quan, khát khao về một tương lai tốt đẹp, hắn không quên trách nhiệm của bản thân, nhưng cũng không quên theo đuổi hạnh phúc
Còn Tiểu Man lại là Tạ đại nương dạy bảo, từ bé đã được dạy rằng, phải luôn chuyên tâm, một lòng. Một khi đã quyết định sự việc gì thì nhất định phải chuyên tâm hoàn thành nó. Cho nên tư tưởng của nàng và Dương Phàm hoàn toàn khác nhau, nàng thành thói quen luôn dùng lối suy nghĩ và hành sự như vậy mà định hình tính cách.
Đó là lý do mà nàng rất ít khi thấy vui sướng hân hoan, trừ khi tìm được a huynh của nàng, chấm dứt một mối tâm nguyện này, nếu không chỉ sợ cả đời nàng sẽ gánh trên vai trách nhiệm này, mà không còn suy nghĩ đến chuyện theo đuổi hạnh phúc riêng của mình.
- Oánh tỷ, ngươi xem cái đèn cá chép kia đi, a?
Lan Ích Thanh tiện tay chỉ cái đèn cá chép, ngón tay đột nhiên dừng lại trên không trung, nàng nhìn kỹ một chút ngạc nhiên nói:
- Oánh tỷ, ngươi xem kìa, mau xem kìa, người đầu trọc kia có có phải là tiểu hòa thượng không?
Lan Ích Thanh nói tiểu hòa thượng đầu trọc chính là nói đến Dương Phàm. Dương Phàm vào cung đá cầu vài lần, tuy rằng cả đội của hắn thực lực không bằng đội đại nội, nhưng cá nhân hắn lại có kỹ thuật đá bóng cao siêu, khuất phục những cô nương trong cung này. Gần đây, Dương Phàm cần luyện đánh cầu nên không vào trong cung nữa, những cô nương đá bóng này thường xuyên nghĩ đến hắn, bàn luận về hắn.
Tiểu hòa thượng đầu trọc chính là biệt hiệu bọn họ đặt cho Dương Phàm.
Lan Ích Thanh bóp cái eo thon tức giận nói:
- Chính là thủ tọa chùa Bạch Mã đây mà, quả nhiên không tuân thủ thanh quy, đúng là tên hòa thượng vụng trộm! Ngươi xem, hắn lén lút thay đổi mặc quần áo của người thường, lại còn ở cùng một chỗ với một vị cô nương nữa chứ!
- Trời ơi, thật đây này!
Mấy vị cô nương nhìn theo hướng tay Lan Ích Thanh chỉ, lập tức líu ríu.
- Thật là hắn, đúng là hắn!
- Ôi! Ta cảm thấy hắn đội mũ lên, không đẹp bằng để nguyên cái đầu trọc này?
- Ngươi dại trai! Thích cái loại hòa thượng không tuân thủ thanh quy, hòa thượng thối này ư!
- Ai, ngươi từ từ hãy nói, cái vị cô nương bên cạnh hắn khá xinh đẹp đấy.
Các cô nương mồm năm miệng mười tò mò xem, tâm trí náo động đến bảy tám phần, đừng có thấy các nàng mở miệng ra một tiếng là hòa thượng thối, hai tiếng cũng hòa thượng thối, thật ra cũng không ghét Dương Phàm.
Dương Phàm ở phường Tu Văn từ đứa trẻ tám tuổi đến người già tám mươi tuổi, các đại thẩm cô nương...đều công nhận hắn là có sức quyến rũ, đáng yêu không thể không yêu quý được.
Đối với hành vi dẫn theo một vị cô nương đi theo mình của vị hòa thượng này, các cô nương này không cũng không để bụng, trong lòng ai nấy cũng đều bừng bừng biện hộ, miễn là ngươi tình ta nguyện thì không ảnh hưởng đến ai cả. Tạ Tiểu Man bỗng nhiên thấy đồng bạn tụ tập ở một nơi líu ríu bàn tán, lại không giống như là đang nhìn thấy cái hoa đăng nào đặc biệt, liền không khỏi dừng lại tò mò hỏi:
- Làm sao vậy?
Cao Oánh nói:
- Tiểu Man, ngươi xem, người kia có phải là hòa thượng đầu trọc hay không?
Tạ Tiểu Man ngẩng đầu lên nhìn, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Lúc này, Lan Ích Thanh đã ưỡn ngực lên kiêu ngạo mà chặn đường.
- Đứng lại!
Lan Ích Thanh giương chiếc cằm nhọn xinh đẹp lên, liếc mắt một cái nhìn Giang Húc Ninh cứ như “Bắt gian tại giường”, dương dương đắc ý:
- Hừ, hừ! Hoằng Thập Thất đại sư, ngươi định chạy đi đâu?
Mã Kiều đem cái đầu trọc thoáng một cái đã chạy đến ngay sau Dương Phàm, bất ngờ ngạc nhiên vui mừng mà nói:
- Ai nha! Lan cô nương, sao cô lại ở chỗ này?
Lan Ích Thanh giật mình nghi ngờ nhìn tên đầu trọc trước mắt, bực bội hỏi: