Say Mộng Giang Sơn

Chương 1220: Thiên trường địa cửu (kết)

Bên ngoài Sơn tự ước chừng ba nghìn Ngự lâm quân được trang bị toàn bộ vây ngôi chùa miếu nỏ chật như nêm cối, thương kích như rừng, thậm chí còn bố trí cả cường cung nỏ cứng tung hoành sa trường, bất cứ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng lao ra khỏi trùng vây được.

Bỗng nhiên xa xa có hơn mười kỵ phi như bay tới, nhìn phục sức là một đám cấm vệ trong cung đang bảo vệ hai thái giám, tinh thần tướng lĩnh cấm quân vây khốn sơn miếu lập tức rung lên, vội vàng ra đón. Sau một lát, cấm quân vội vàng rẽ ra một lối đi, để hai gã thái giám đi vào trong chùa chiền.

Hai thái giám này một là Cao Lực Sĩ, một là Dương Tư Úc. Bởi vì hai người chấp hành chuyện ban chết của Thái Bình công chúa kỳ thật là có nhiều bí ẩn, cho nên họ không mang theo những người khác. Tuy nhiên, bản thân Dương Tư Úc có võ công trác tuyệt, Cao Lực Sĩ tuy rằng không có võ công xuất thần nhập hóa, nhưng cũng là người từng luyện tập võ nghệ, bản thân lại cao to lực lưỡng, hơn nữa hai người họ trên thực tế là mang theo chiếu thư miễn chết mà đến, cho nên cũng không lo tử sĩ của Thái Bình sẽ ngăn trở họ.

- Dương đại ca!

- Dương đại tướng quân!

Dương Tư Úc và Cao Lực Sĩ vừa gặp Dương Phàm liền cung kính thi lễ, họ biết Dương Phàm lúc này cũng đang kinh ngạc. Tin tức Thái Bình công chúa ở Chung Nam sơn thiền trong chùa chính là Dương Phàm nói cho Thái thượng hoàng đấy, bởi vì quan hệ của hắn và Lý Long Cơ, hắn cũng không cần kiêng kỵ trước mặt hai vị Thiên sứ này.

Thái Bình công chúa thấy hai thái giám đi vào sân, nhanh chóng lau nước mắt, ngạo nghễ nói với họ:

- Hoàng đế phái các ngươi tới ban chết cho bổn cung đúng không?

Dương Tư Úc và Cao Lực Sĩ liếc nhìn nhau, Cao Lực Sĩ tiến lên vài bước, hạ giọng nói:

- Công chúa, ngài phạm phải chuyện thật sự không thể tha thứ, nhưng ngài là cô mẫu của bệ hạ, bệ hạ nhân hiếu, sao nhẫn tâm hại ngài. Nhưng nếu không trị tội Công chúa thì lại không thể ăn nói với người trong thiên hạ, cho nên...

Thái Bình công chúa ung dung nói:

- Ngươi có gì cứ nói thẳng, đừng có ấp a ấp úng làm gì.

Cao Lực Sĩ cười gượng hai tiếng nói:

- Đối với bên ngoài, bệ hạ chính là muốn tuyên bố ban chết cho Công chúa. Tuy nhiên, Thái thượng hoàng đã bố trí một cung viện cho Công chúa, chỉ cần ngài từ nay không xuất hiện trong mắt người đời nữa là được.

Thái Bình công chúa cười thản nhiên, nói:

- Đây là sự khoan thứ mà hoàng huynh cầu xin cho ta ư?

Cao Lực Si khom người, không dám nhiều lời.

Dương Phàm nhẹ nhàng đến gần, thấp giọng nói:

- Nàng cứ đáp ứng đi, trước tiên giải quyết khó khăn trước mắt đã rồi nói sau, sau đó ta sẽ có biện pháp cứu nàng rời khỏi đây.

Thái Bình công chúa nhìn hắn, ngây ngốc nói:

- Chàng...đồng ý mang ta đi?

Dương Phàm gật đầu thật mạnh.

Thái Bình công chúa nói:

- Nhưng thân phận của ta, chàng không sợ người ta nói này nói nọ sao? Người của Thôn Đào Nguyên tuy rằng không phải ta giết, chung quy vẫn bởi vì ta mà chết, chàng không sợ người ta chỉ trích ư?

Con ngươi của Dương Phàm đen bóng như hút toàn bộ ánh sáng vào:

- Người? Là người nào? Ta là ta, người ta là người ta, người ta nói gì, ta mà sợ sao? Bà nó chứ!

Thái Bình công chúa hơi cười rộ lên, trong nụ cười ẩn hiện ý tứ khó nói ra lời.

Dương Phàm lo lắng nói:

- Thái Bình...

Hắn lo lắng với tính cách kiên cường, kiêu ngạo của nàng sẽ không hạ mình để nhận sự sắp xếp của Lý Long Cơ.

Ánh mắt của Thái Bình dần trở nên dịu dàng, nàng khẽ thở dài, lặng yên nhìn sang Dương Phàm gật đầu, bước đến thiền phòng.

Dương Phàm vội la lên:

- Thái Bình, nàng đi đâu vậy?

Thái Bình công chúa dừng lại, thản nhiên nói:

- Ta muốn trang điểm để đi gặp Hoàng đế.

Dương Phàm “ừ” một tiếng dừng lại, sắc mặt của Thái Bình thật sự rất tiều tụy, nước mắt lại rơi xuống gò má, với tính cách kiêu ngạo của nàng, dù là thất bại, nàng cũng nguyện lấy thái độ như vậy để thể hiện trước người khác.

***

Dương Phàm, Dương Tư Ức, Cao Lực Sĩ, còn có quản sự nội ngoại Lý Dịch, Chu Mẫn, bốn nữ tướng phác thủ khác của Thái Bình công chúa đứng đợi ở sân, còn bốn nữ tướng phác thủ khác thì đi vào giúp Thái Bình công chúa trang điểm. Nghĩ đến bốn nữ phác thủ kia ngón tay còn thô to hơn cả củ cà rốt, lại để họ đi giúp nàng trang điểm ăn mặc, trong lòng Dương Phàm bỗng dưng nảy sinh một cảm giác vô cùng quái dị.

Họ ở trong sân chờ khá lâu, chẳng qua nữ nhân trang điểm vốn là để người khác chờ đợi, họ cũng không cảm thấy thời gian lâu bao nhiêu, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chợt nghe bên trong có tiếng khóc vọng ra, Dương Phàm khẽ rùng mình, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất bổ nhào tới, đẩy cửa phòng ra, Thái Bình công chúa tóc búi cao, chải kiểu Phi phượng kế, đội Kim bộ diêu, mặc áo gấm phú quý thêu mẫu đơn đỏ sẫm, khoanh chân ngồi trên tấm bồ đoàn giữa phòng, dung mạo xinh đẹp như một tân nương, bốn nữ phác thủ quỳ sát trước mặt nàng, đang khóc nức nở.

Lòng Dương Phàm chìm xuống tận đáy, hắn đứng ở cửa, rất lâu không dám tiến thêm một bước, một màn trước mắt làm hắn có một cảm giác bất an mãnh liệt, hắn sợ biết được chân tướng. Thái Bình thấy hắn đến, cười an tường, nói với bốn nữ phác thủ:

- Các ngươi đi ra ngoài đi!

Không người nào dám không tuân theo, bốn nữ phác thủ nước mắt tuôn rơi hướng về nàng dập đầu ba cái, lui ra tĩnh thất, sau một lát, bốn nữ tướng phác thủ đợi bên ngoài cũng cất tiếng khóc cực kỳ bi thương, ngay sau đó, Lý Dịch và Chu Mẫu cũng ngã nhào ở trước cửa tĩnh thất, phủ phục khóc lớn.

Tim Dương Phàm rung lên, chậm rãi đi vào phòng, đóng cửa lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc xé ruột xé gan bên ngoài.

Hắn đi đến bên Thái Bình, run giọng hỏi:

- Nàng làm sao vậy?

Thái Bình sáng lạn nhìn hắn, trên mặt tỏa sáng khiến bất kỳ ai cũng không dám nhìn thẳng:

- Nhị Lang, ta sắp đi rồi.

Vẻ mặt của Dương Phàm tức thì thất sắc, Thái Bình công chúa lại cười rất tươi:

- Hai chúng ta xem như đã sai lầm thời gian vậy mà lại gặp được nhau, đáng tiếc một thì cứ đuổi theo, một thì cứ chạy mãi, liền biến thành tình kiếp cả đời không giải được, vì thế, thiên trường địa cửu đã biến thành chia ly.

Ta từng căm hận cảnh còn người mất, thật ra người và vật đều còn, chỉ có điều chàng và ta đã không còn như trước đây nữa. Vì thế ta nghĩ, cứ từ bỏ như vậy, cũng không hẳn không phải là một sự giải thoát. Trong đời vốn có rất nhiều chuyện không có đúng sai, cũng không có nên và không nên, chỉ có yêu, có sống, có vui vẻ, có thương tâm...thế là đủ rồi.

Dù sao, nếu trái tim đã đi rồi, vậy thì mình đã không còn chuyện gì mà lưu luyến nữa. Nhưng hiện tại cuối cùng ta đã biết, thật ra trong lòng chàng vẫn có ta đấy, ta rất vui. Ta khác với Uyển Nhi, Uyển Nhi là nội tướng một đời, tài văn chương phong lưu, nhưng quyền thế ngập trời với cô ấy mà nói chỉ là nhất thời, cô ấy có thể từ bỏ hết thảy, chỉ cần có chàng...

Dương Phàm bắt lấy cổ tay nàng, la lên:

- Ta dẫn nàng vào thành tìm danh y.

Thái Bình công chúa an tường lắc đầu, mỉm cười nói:

- Vô dụng thôi, độc ta dùng, nếu có thuốc giải, ta cần gì phải uống vào? Nhị Lang, hãy nghe ta nói hết, ta khác với Uyển Nhi, ta vừa ra đời đã thừa hưởng quá nhiều thứ, có chút trói buộc là người khác hoặc thời cuộc tạo thành, có chút là lựa chọn của bản thân ta, nhưng bất kể là bên nào, ta đều không thoát khỏi được. Cho nên, ta và chàng mặc dù không có chướng ngại, nhưng nhất định không thể đi chung một dường. Mặc kệ việc trước mắt này có hay không có, đây là mệnh, mệnh của ta...

Thái Bình nhìn linh vị của Tiết Thiệu thật lâu, khi còn nhỏ, y là biểu huynh của nàng, lớn lên rồi, là trượng phu của nàng, là nam nhân nàng từng muốn cùng sống bên nhau thiên trường địa cửu, nhưng y vẫn rời bỏ nàng mà đi. Y phạm sai lầm lớn, hiện giờ hãy để nàng đến gánh vác, như vậy nàng có thể chết một cách kiêu ngạo, mà không giống như mẫu thân nàng chết một cách lặng lẽ trong cầm tù.

Dương Phàm trước mặt cũng là một người như vậy, bất kể đã từng cùng nàng trải qua bao nhiêu cơn sóng dữ, bất kể đã từng cùng nàng từng trải qua bao yêu hận thế nào, lúc nên từ bỏ vẫn luôn phải bỏ đi, từ bỏ những danh vọng quyền cao chức trọng mà hắn có, rời bỏ người đã từng có với hắn bao nhiêu kỷ niệm, vậy là đủ rồi, trên đời này vốn không có thiên trường địa cửu, không phải sao?

Sống rực rỡ như hoa mùa hè, chết lặng lẽ như lá mùa thu! Thái Bình yên ổn ngã vào trong lòng Dương Phàm.

Dương Phàm nắm tay nàng, hết thảy kiêng kị đều không còn tồn tại, trong lòng chỉ còn yêu và bi thương. Hắn cúi nhìn dung nhan của nàng, bỗng phát hiện giữa tóc mai của nàng có một sợi tóc bạc, hắn khẽ nhổ nó đi, nước mắt không kìm được rơi xuống như mưa...

*******

Đế quốc Đại Đường trải qua luân phiên ác đấu, tôn thất, Võ thị, Vi thị, Nhị Trương, Thái Bình đảng, thế lực của người này bị người kia gạt bỏ, người này diệt vong thì người khác kế thừa, rốt cuộc, hết thảy đều kết thúc rồi.

Trần ai lạc định, hoàng quyền đã đạt được thống nhất ở mức cao nhất. Tháng mười hai của năm nay, một bông tuyết bồng bềnh sáng sớm, Hoàng đế Lý Tam Lang tuổi trẻ đã định niên hiệu cho năm mới: Khai Nguyên.

Đế quốc Đại Đường bắt đầu một kỷ nguyên mới, đi đến đỉnh cao của một vương triều Lý Đường.

Năm tháng trôi qua, bên hồ Long Khánh không biết qua mấy năm rồi, hoa phù dung dưới lầu không biết đã nở bao nhiêu lần rồi, trong năm Khai Nguyên lại một mùa xuân tới rồi.

Mùa xuân năm nay, tân khoa tiến sĩ Yến Du Khúc Giang một năm một lần lại bắt đầu rồi.

Một con thuyền du lịch chở ba mươi tân khoa tiến sĩ chậm rãi chạy nhanh giữa Khúc Giang, ngâm thơ, thưởng ca, uống rượu, xem vũ, tiếng ca vọng trên không trung, tay áo lay động ở mặt nước.

Bỗng nhiên, không biết làm tại sao thuyền lại bị lật.

Phật nói: Giữa một cái búng tay có sáu mươi lăm cái chớp mắt, cũng chỉ là một cái chớp mắt đó, thuyền bị lật, nhóm tân khoa tiến sĩ trên thuyền bị thuyền lật úp đè lên.

Trên đỉnh Đại Nhạn, Lư Tân Chi nhìn thuyền du lịch bị lật úp đó mà cười lạnh lùng, quay lại nhìn người bên cạnh y, người đó chính là A Sử Na Mộc Ti, Lư Tân Chi mời danh y thiên hạ khám và chữa bệnh cho gã, hiện giờ gã có thể giống như người bình thường nói chuyện được rồi, lại được Lư Tân Chi kiên trì dạy dỗ, gã đã có thần thái, nói có giọng điệu, cực kỳ giống Dương Phàm.

Lư Tân Chi nhìn gã, khẽ mỉm cười, nói:

- Bắt đầu rồi, từ hiện tại, ngươi tới giúp ta báo thù! Chỉ cần ta có thể diệt trừ Thẩm Mộc và Dương Phàm, nhất thống 'Thừa Tự Đường " ta sẽ dốc hết toàn bộ tài lực và vật lực, giúp ngươi trở thành Đột Quyết Khả Hãn!.

Mộc Ti gật đầu, nở nụ cười cực kỳ giống Dương Phàm...

Một chiếc xe bò chậm rãi chạy nhanh đến trước Ngọc Chân quan, màn xe vén lên, đi ra một nữ quan, con ngươi trong như nước, lông mày như núi xa, thắt lưng như liễu, thướt tha yểu điệu. Nàng quay đầu lại nhìn vào trong xe, khẽ gắt:

- Này, cẩn thận lại ngã như heo đấy, sao lại kém tinh thần như vậy, đi ra!

Một cái tay thon non mềm luồn vào trong xe, bắt được một đầu heo là Thẩm Mộc đang buồn ngủ lim dim kéo ra.

Hai người xuống xe, đi đến Ngọc Chân Quan, nữ đạo sĩ trong quan thấy hai người đi vào, đều chắp tay:

- Xin chào Kim Tiên đạo trưởng, xin chào Thẩm công tử.

Trong rừng trúc, trên bệ đá, một bộ bàn cờ.

Dương Phàm và Ngọc Chân công chúa các tọa một phương, một cầm cờ đen, một cầm cờ trắng, đang đánh cờ. Lý Trì Doanh chu miệng nhỏ nhắn, oán giận lườm hắn, nhỏ giọng than thở:

- Thật là, một chút cũng chẳng nhường người ta.

Kim tiên Công chúa khoan thai đi tới, cười nói:

- Thập nương!

- YAA.A.A..! Tỷ tỷ!

Lý Trì Doanh thấy sắp thua nhân cơ hội ném quân cờ đi, nhảy nhót chạy đến chỗ Kim Tiên.

Thẩm Mộc liếc nhìn Dương Phàm đang cười khổ, cau mày nói:

- Nghe nói Yến Du Khúc Giang xảy ra chuyện, nhóm tân khoa tiến sĩ mà ta và ngươi vất vả bồi dưỡng cuối cũng đều trở thành phò mã gia cho Thủy Long Vương rồi, ngươi còn ở đây nhàn hạ?

Dương Phàm liếc nhìn y, nói:

- Chẳng phải ngươi cũng đang rảnh rỗi đó sao? Chúng ta nuôi dưỡng các con để làm gì, chuyện này dĩ nhiên là để chúng phân ưu cho chúng ta rồi.

Bên hồ Khúc Giang, một đôi thiếu niên, một áo bào xanh, một áo bào trắng người như ngọc thụ, ngọc thụ lâm phong.

Trên Phù Dung lầu, bỗng một gương mặt diễm lệ xuất hiện, gắt giọng với hai người:

- Thẩm Tòng Văn, ngươi mau lên đây, ta đánh song lục lại bại bởi muội muội của ngươi rồi, nếu ngươi không tới giúp ta, sau này đừng hòng lấy ai.

Thiếu niên áo bào xanh lập tức biểu hiện gian xảo:

- Tư Dung, nàng đừng vội, ta lập tức lên trút giận giúp nàng.

Thiếu niên áo bào xanh nói năng hết sức ngọt ngào, nhưng chân vẫn chẳng chút nào nhúc nhích, đợi khi cậu dụ Dương Tư Dung quay về lầu rồi liền chau mày lại, chắp tay với thiếu niên áo bào trắng bên cạnh:

- Niệm Tổ, ba mươi tân khoa tiến sĩ không ngờ không ai sống sót, quả thật cổ quái. Vậy đối với việc lão nhân gia giao việc này cho chúng ta xử lý, ngươi thấy thế nào?

Công tử áo bào trắng vẻ mặt thâm trầm mà nói:

- Việc này chắc chắn có điều kỳ quái!

(Hết)