Ngồi chủ tọa trong đám tướng tá là một người trẻ tuổi chỉ độ mười lăm, mười sáu tuổi, tóc màu đỏ sậm, da trắng, chóp mũi thẳng băng con ngươi xanh nhạt, ngũ quan tuấn tú, vừa nhìn thấy biết ngay là người Hồ. Bởi vì tướng mạo hắn so với các tướng tá khác nhau. Cho nên, ngay từ đầu Dương Phàm đã chú ý tới hắn, vừa mới rồi trong trận đấu đánh cầu, hắn thi đấu dũng mãnh.
Hắn đang cầm một miếng thịt dê, gặm vui vẻ, nghe thấy Khâu Thần Tích nói phải thông báo họ tên, liền cầm lấy vạt áo lau miệng, chùi tay, cười ha hả vòng tay ôm quyền hướng về phía đối diện cất cao giọng nói:
- Các vị đại sư, ta là A Sử Na Tà Sắt La! Tên tiếng hán là La Khắc Địch, xin được chỉ giáo!
Khâu Thần Tích vuốt râu nói:
- Tà Sắt La là Hữu Vệ đại tướng quân, Mông Trì đô hộ, cai quản Nỗ Thất Tất Ngũ Bộ . Ha hả, nếu bàn về chức quan Tà Sắt La còn cao hơn lão phu, chỉ có điều lần này không phải cầm quân đánh giặc, mà là đọ sức đánh cầu, không coi trọng cấp bậc , lão phu phải thừa nhận một câu là Tà Sắt La tướng quân đã chiếu cố, để cho ta ngồi trên, ha, ha…
Khâu Thần Tích mặc dù rất khách khí nhưng bên trong cũng tỏ ra không có ý kính trọng.
Bởi vì Tà Sắt La hiện là Tây Đột Quyết Khả Hãn. Đột Quyết sau khi phân chia ra, Tây Đột Quyết dần dần yếu đi, Đông Đột Quyết mới dần mạnh lên. Tây Đột Quyết bị Đông Đột Quyết áp chế, lãnh thổ ngày càng thu hẹp, thế lực ngày càng yếu đi, không thể che chắn cho Đại Đường được.
Mà Đại Đường lại cần Tây Đột Quyết kiềm chế Đông Đột Quyết cho nên mới chứa chấp hắn và bộ lạc của hắn. Tà Sắt La được Đại Đường che chở ăn nhờ ở đậu nên mặc kệ được phong chức quan suông gì, hắn chỉ cần thực sự chỉ huy được bộ hạ của hắn là được. Khâu Thần Tích luận chức quan so với hắn nhỏ hơn, nhưng lại là thân tín của Võ Hậu, Kim Ngô Vệ đại tướng, quyền bính vượt trên Tà Sắt La, đương nhiên cũng chả cần phải coi trọng hắn.
Ngồi ở vị trí thứ hai phía sau Tà Sắt La là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, khôi ngô, người này mày rậm, miệng rộng, mặt vuông vắn chữ điền, chờ Tà Sắt La nói dứt lời hắn cũng ôm quyền ngắn gọn rành mạch giới thiệu:
- Tại hạ Tiết Nội, đang giữ chức Hữu Võ Lâm Vệ Trung Lang Tướng !
Người thứ ba dáng người thấp, cường tráng, ngũ quan khá bình thường, nhưng có một đôi mắt vô cùng lợi hại, hắn ôm quyền nói:
- Tại hạ Lý Trạm, hiện tạo ở Bắc môn giữ chức Túc vệ Trung Lang Tướng.
Người thứ tư vóc dáng khôi ngô, ngồi giống như một ngọn núi lớn, hình thể này tương tự Sở Cuồng Ca. Chóp mũi hắn tương đối cao, hốc mắt khá sâu, mới nhìn cũng có một chút giống người Tây Vực, quả nhiên hắn tự giới thiệu
- Tại hạ Dã Hô Lợi, giữ chức Tả Võ Lâm Vệ Trung Lang Tướng!
Người thứ năm khuôn mặt trắng trong, có chút không giống người luyện võ, nhiều phần giống văn nhân nho nhã, nhưng Dương Phàm nhớ rõ người này trên sân bóng đấu pháp đặc biệt hung dữ mạnh mẽ và dáng vẻ nho nhã lúc này cứ như hai người khác nhau. Hắn cũng khẽ mỉm cười chắp tay hướng về phía đối diện nói:
- Tại hạ họ Địch, tên Quang Viễn, đang giữ chức Phụng Ai Vệ Lang Tướng!
Tiếp theo, người thứ sáu, mới nhìn cũng trạc tuổi Dương Phàm, cũng chưa được gọi nam nhân trưởng thành (Nam nhân 20 tuổi mới được coi là đã trưởng thành), ngũ quan cân đối, tròng mắt sáng trong veo, gương mặt anh tuấn rất vui vẻ chắp tay chào, nói:
- Tại hạ Vương Đồng Kiểu, đang giữ chức Tả Kiêu Vệ Quả Nghị Đô Úy!
Sau sáu người này theo thứ tự là Ngụy Dũng, Lê Đại Ẩn, Lã Nhan, Cao Sơ. Trong bốn người này Ngụy Dũng là Giáo Úy. Lê Đại là Lữ Soái, Lã Nhan, Cao Sơ giữ chức quan nhỏ nhất hiện giờ mới là đội trưởng. Như thế xem ra, những người này dựa theo cấp bậc quan cao thấp mà ngồi.
Trong bốn người này Ngụy Dũng và Lê Đại Ẩn thì Dương Phàm đã quen rồi. Lã Nhan kia độ hai sáu, hai bảy tuổi, môi cắn chặt, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc. Người đội trưởng Cao Sơ kia nhỏ hơn Lã Nhan vài tuổi, mi thanh mục tú (lông mày sắc nét, mắt đẹp), phong thái anh tuấn, nhàn tản, hướng về phía đối diện các tăng nhân mà giới thiệu về bản thân, sau đó quay về phía Dương Phàm chớp mắt mỉm cười nói:
- Người bên ngoài không biết danh tiếng thủ tọa đại sư, tại hạ từ lâu đã ngưỡng mộ anh danh đại sư đã lâu rồi!
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Cao huynh biết tại hạ từ lúc nào?
Cao Sơ cười nói:
- Hôm nay thật ra là lần đầu gặp mặt, tuy nhiên danh tiếng thủ tọa đại sư, ta sớm đã nghe thân muội nói. Sư muội ta tính cách cao ngạo, luôn chả chịu phục ai, nhưng đối với bản lĩnh đá cầu của thủ tọa đại sư thì muội ấy khâm phục tận đáy lòng.
Dương Phàm chần chừ nói:
- Không biết lệnh muội của Cao huynh phải….?
Cao Sơ nói:
- Em gái ta là Cao Oánh, hiện tại là nữ thị vệ trong cung. Khi đá cầu cùng thủ tọa trong cung, không chỉ một lần trong chân em gái ta cướp bóng, muội ấy tức giận quay trở về nhè ta mà sụt sùi, như thế làm sao mà ta không biết thủ tọa được?
Dương Phàm thất thanh nói:
- A! Ta nhớ ra rồi, hóa ra vị cô nương đó là tiểu muội của Cao huynh. Ha, ha, kỹ thuật dẫn bóng của lệnh muội cũng tương đối cao, khiến tại hạ rất khâm phục.
Lã Nhan trêu ghẹo nói:
- Nghe các ngươi nói như vậy, thật đúng là không đánh không quen nhau. Cao Sơ đem lệnh muội gả cho người ta đi, ngươi xem thủ tọa đại sư tài năng tuấn tú, có muốn nhận làm em rể hay không?
Trong thiền đường mọi người nghe xong đều cười, mồm năm miệng mười ồn ào nói theo. Cao Sơ tính tình hảo sảng, không vì thế mà ngang ngược, cười ha hả nói:
- Tiểu muội ta trong nữ thị vệ cũng giữ chức quan Giáo Úy đấy, so với huynh trưởng ta triển vọng hơn một chút. Nếu muốn làm em rể ta thế nào cũng phải là tướng quân mới được a.
Bọn họ nói giỡn vốn chẳng có ý gì, tuy rằng Dương Phàm hiện tại vẫn khoác áo cà sa, nhưng vừa mới rồi đã nói sau tết Nguyên Tiêu hắn sẽ hoàn tục nhập quân ngũ. Dù sao nơi này cũng là thiền đường của phương trượng, Dương Phàm vẫn là một hòa thượng, hơn nữa lại là thủ tọa chùa Bạch Mã.
Bọn họ cười nói, rượu thịt ăn tiệc, một lão đầu trọc nhìn thấy không vừa mắt. Lão đứng ở góc tường, vân vê chòm râu dê, lắc đầu thở dài, thì thào lẩm bẩm:
- Ôi! Thật sự là lộn xộn lung tung, chướng khí mù mịt…
Chờ sau khi mọi người cười nói vài câu, Khâu Thần Tích lại thay vài người giới thiệu thêm về thân thế của họ. Chỉ nghe bọn hắn tự giới thiệu, mỗi người đã đều là tướng tá trong quân, Dương Phàm cũng không biết phải làm sao. Giờ nghe nói về thân thế của bọn họ thì không khỏi biến sắc.
Tà Sắt La hiện kế nhiệm Khả Hãn, thủ lĩnh Nỗ Thất Tất Ngũ Bộ, cũng không cần phải nói, đây là quý tộc Đột Quyết thế tập võng thế, mấy người còn lại cũng phần lớn xuất thân từ gia đình giàu sang, quyền thế.
Tiết Nột là con trai của danh tướng của Đại Đường Tiết Nhân Quý.
Lý Trạm, là con trai của Tiền tể tướng Lý Nghĩa Phủ.
Dã Hô Lợi là con rể của Hữu Võ Lâm Vệ đại tướng quân Lý Đa Tạc.
Địch Quang Viễn con trai của Viễn Đông Công Bộ Thị Lang, Tuần Phủ sử Giang Nam Địch Nhân Kiệt.
Vương Đồng Kiểu là tộc nhân dòng chính trong năm họ bảy đời thứ bảy của Thái Nguyên Vương thị.
Chỉ còn lại bốn người Ngụy Dũng, Lê Đaị Ẩn, Lã Nhan, Cao Sơ gia thế không có gì hiển hách, cho nên Khâu Thần Tích cố ý không giới thiệu.
Nghe Khâu Thần Tích giới thiệu gia thế của những người này. Sở Cuồng Ca không kìm được nhích lại gần phía Dương Phàm thấp giọng nói:
- Những người này sau lưng họ là một gia tộc khổng lồ, ta thấy bọn họ thật sự khâm phục tài nghệ của ngươi, đừng ngại kết bạn với bọn chúng, có rất nhiều lợi ích cho công việc của ngươi sau này!
Dương Phàm mỉm cười không nói chỉ có điều liếc mắt cực nhanh đến một người đang khoanh chân ngồi trên giường – Khâu Thần Tích, trong lòng thầm nghĩ:
- Còn không biết ta sẽ ở lại trong quan trường bao lâu đâu?
Khâu Thần Tích không chú ý đến cái liếc mắt đầy thâm ý kia của Dương Phàm , hai tay ấn thẳng đầu gối đối với đám quân nhân nói:
- Vừa rồi lão phu và Tiết sư đã bàn luận, các ngươi mấy ngày này qua ở luôn tại chùa Bạch Mã, chỉ chuyên tâm luyện tập đánh cầu, thỉnh thoảng cùng tăng nhân trong chùa Bạch Mã so tài một chút, dừng công vụ để đánh cầu, sau khi xong mọi việc kết thúc lại về các bộ của mình. Về phần tướng quân Tà Sắt La thế nào…?
Khâu Thần Tích nhìn La Khắc Địch thăm dò, La Khắc Địch cúi người cười nói:
- La Khắc Địch bây giờ là một cầu thủ đánh bóng trong cấm quân, tất cả mọi việc nghe theo sự xắp đặt của Khâu Đại tướng quân!
Khâu Thần Tích cười ha hả nói:
- Tốt lắm, tướng quân, nếu như không có chuyện gì quan trọng thì ở tại chỗ này đi, Lão phu sau khi rời khỏi đây nơi này tất cả mọi người phải theo lệnh Tà Sắt La tướng quân phụ trách. Ừ! Trước tiên các người có thể trở về nhà một chuyến trong thời gian ngắn, có việc gì phải bàn giao, đồ dùng gì cần thiết, đều nhanh chóng làm cho xong, ngày mai bắt đầu, các người sẽ ở lại lâu dài trong chùa Bạch Mã đến tận hội đèn lồng Thượng Nguyên.
***
Sáng sớm, trong rừng cây, cỏ xanh tươi, tháp đá đều lộ vẻ trắng bạc một màu sương khói.
Trong rừng, sương sớm vấn vít mờ mịt không trung, sao sớm đã sớm tan biến, mặt trời còn chưa mọc.
Mã Kiều nắm trong tay một lưỡi đao, nhằm vào khoảng không trước mặt nghiêm túc chém một đao.
Hôm nay gã dậy thật sớm, lòng tràn đầy vui mừng nghĩ đến chuyện Dương Phàm sẽ truyền cho gã võ công cao siêu gì, còn lo lắng với khả năng của mình sợ không lĩnh hội được. Lại không nghĩ Dương Phàm dạy cho gã cái thứ đơn giản như thế.
Dương Phàm cầm cỗ đao đến, dừng lại, vút một đao chém ra, sau đó đem đao ném cho gã bảo gã học theo mà luyện chém đao. Bình minh sáng sớm, gã chả làm gì khác, chỉ giương đao chém xuống, thu đao rồi lại giương đao.
Sau khi gã chém mấy chục đao, Dương Phàm khoanh tay đứng bên quan sát liền đi tới, cầm cây đao làm tư thế góc độ xuất đao, vận lực, và liên tiếp đem bí quyết hô hấp nói với gã, đợi sau khi gã nhớ kỹ, lại tiếp tục bảo gã luyện chém đao, tiếp đó thì tự đi vào rừng luyện võ.
Chẳng biết từ khi nào Dương Phàm mặc một bộ quần áo ngắn từ giữa đám sương sớm đã trở lại. Lẳng lặng đứng một bên quan sát gã luyện đao. Đang lúc Mã Kiều tinh thần không tập trung đao trong tay lười biếng đập xuống thì bất ngờ nói:
- Thật ra võ công cũng không có gì thần kỳ, luyện võ cũng không phải là một việc thú vị.
Võ công nói cho cùng chỉ có hai dạng khác nhau, một là thân thể, hai là kỹ thuật. Thân thể phải huấn luyện làm sao để sức lực của ngươi vượt xa so với người thường, phải huấn luyện phản ứng của ngươi, để ngươi có giác quan thứ sáu so với người thường nhạy bén hơn, về kỹ thuật, các tiền bối đời trước qua muôn ngàn thử thách mới tạo ra được kỹ thuật chiến đấu.
Ta hiện giờ đang luyện cho ngươi lực cánh tay, sức eo, và lực chân kết hợp chúng ăn ý, dựa theo cách thức mỗi đao ta dạy cho ngươi chăm chỉ luyện tiếp, như vậy không chỉ thân thể được rèn luyện còn có thể luyện kỹ thuật dùng đao, kỹ thuật hô hấp.
Ta đã từng ba năm đứng như cọc gỗ trong sóng lớn, nếm trải đau khổ mới có thành quả. Ngươi nghĩ muốn trở nên xuất sắc, vậy thì cứ tiếp tục luyện đi. Ngươi giờ phải chịu một ít khổ sở, tương lai mới được hưởng nhiều thành quả. Nếu ngươi không kiên trì được, hay là thôi đi!
Mã Kiều hít một hơi thật sâu, hai chân dạng ra gìm xuống. So với vừa rồi đao của hắn chậm hơn, nhưng mỗi đao chém xuống đều rất nghiêm túc, gã dựa hoàn toàn theo yêu cầu của Dương Phàm, dù là tư thế cầm đao, hay động tác thu xuất đao, mỗi đao chém xuống đều dùng hết sức lực.
Một đao, một đao!
Một trăm đao, một trăm đao!
Cánh tay của gã đã sưng lên, dây chằng dường như đã bị thương, nếu không phải cơn đau từ cánh tay truyền đến bả vai đau nhói thì gã nghĩ có khi cánh tay cầm đao này chả phải của gã, gã vẫn cắn răng chịu đựng, động tác của gã ngày càng chậm, có lúc sau khi thu đao phải điều chỉnh mấy hơi thở, mới có thể tiếp tục dùng sức cố gẳng chém ra một đao cho vừa ý.
Mặt trời đã mọc, chiếu lên người gã, cả người đổ mồ hôi, ánh mặt trời chiếu vào mồ hôi tỏa sáng lấp lánh, gã vẫn vậy cắn răng kiên trì, nghiêm túc chém ra từng đao! Tiếng chuông vang lên, trong thành Lạc Dương, tiếng chuông báo sángvang dội khắp nơi.
Sáng sớm hôm nay, có lẽ ở trong phường nào đó, có một phường đinh mắt đầy rỉ nghèn, ngáp đến xoạc mang tai, bước cao bước thấp run rẩy ra mở cửa phường, nhưng người đó nhất định sẽ không phải là Mã Kiều.