Hơn mười con khoái mã phi dọc theo phường Long Khánh, tiếng vó ngựa, tiếng la hét, tiếng cười đùa làm kinh sợ từng con chim trên cây.
Từ xa xa nhìn thấy bọn chúng tới, cửa chính của Tống Vương phủ đã mở ra, người giữ cửa cần mẫn đã tháo cả bậc cửa ra rồi, mười mấy khoái mã đều không hề dừng lại, một mạch phi vào bên trong phủ.
Lý Thành Khí xoay người xuống ngựa, lớn tiếng thét:
- Mau chuẩn bị nước nóng, ta muốn cùng các huynh đệ tắm rửa thay y phục.
Quản sự của Tống vương phủ, lão Trình cười chào đón nói:
- Các vị lang quân, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, tiệc rượu cũng đã sẵn sàng.
Đám người Lý Thành Khí sải bước về phía phòng tắm, vừa đi vừa nghe Lý Thành Nghĩa tán gẫu lớn giọng nói:
- Hắc! Ta nói này lão Ngũ, kỹ thuật đánh cầu của đệ cần phải luyện thêm nữa, vừa rồi ở trên sân một chiêu gọi là “tê giác vọng nguyệt” đó của đệ thật nguy hiểm vô cùng, chút nữa là đánh quả cầu vào đầu ta, nếu không phải ta tránh nhanh thì đã bị một cầu của đệ làm bể đầu rồi.
Lý Long Nghiệp cười nói:
- Nhị Lang, sao huynh không nói là kỹ thuật cưỡi ngựa của huynh quá kém, hai chúng ta là một bên mà, đệ đã có được cầu, huynh không nên cướp của đệ mà nên đi trước để ứng phó giúp đệ mới đúng chứ, ai bảo huynh chạy theo sau mông con ngựa của đệ, kết quả là bị Tam Lang cướp mất cầu.
Ngũ huynh đệ một thân phong trần, mồ hôi đầm đìa, nhưng là vừa đánh cầu trở về, bọn họ cười cười nói nói tiến vào trong phòng tắm của Tống Vương. Phòng tắm này mặc dù không có suối nước nóng Lạc Dương Long Môn xa xỉ khoa trương như vậy, nhưng năm huynh đệ thường cùng nhau tắm rửa, cho nên gian phòng này lúc mới xây dựng liền suy xét đến điểm này mà làm cực kỳ rộng rãi.
Ngũ huynh đệ cởi dây áo, trần như nhộng, Lý Long Nghiệp là người đầu tiên nhún người nhảy xuống, tạo thành một làn sóng, năm huynh đệ bước vào nước, đầu tiên cười đùa một trận, giống như trải qua lễ hắt nước vậy, khiến cho bên ngoài hồ đều là nước đọng, khí nóng cũng theo đó mà bốc dày lên, đặt mình trong đó giống như đang ở trong mây mù, lúc này mới thuận miệng nói chuyện phiếm.
Nói chuyện phiếm được một lúc, Lý Long Nghiệp chợt nhớ tới một chuyện, không nhịn được nhìn Lý Long Cơ cười hì hì nói:
- À, mấy ngày gần đây đệ nghe nói trong kinh có lời đồn đại xôn xao, nói cái gì mà “không phải đích trưởng không được lập, nếu không nghe trời giáng đại họa xuống quốc gia”, có người còn làm thành một bài đồng dao truyền đi khắp nơi. Đây chẳng phải là nhằm vào Tam Lang đó sao? Tam Lang, rốt cuộc huynh đã đắc tội với người nào rồi?
Nụ cười trên mặt Lý Long Cơ lập tức cứng đờ, cũng may có sương mù dày đặc, người ngoài nhìn không thấy rõ, chỉ rõ ràng cảm nhận được sự hào hứng của gã có hơi hạ xuống. Lý Long Cơ trầm mặc một chút, rồi miễn cưỡng cười nói:
- Có người nói này nói kia. Chúng ta không để ý tớI là được, nếu không thì sẽ trúng kế của hắn, càng tô càng đen rồi.
Lý Thành Khí dùng đầu gối đá lão ngũ một cái ở dướI nước, rồi nói:
- Đúng vậy. A, lại nói tiếp, trong năm huynh đệ ta, người có thể trợ giúp phụ hoàng thống trị được thiên hạ, ngoại trừ Tam Lang thì còn có thể là ai được. Tam Lang bằng lòng chịu phần gánh nặng này, đó là phúc khí của quốc gia, cũng là tổ khí của huynh đệ chúng ta. Tam Lang à, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, đệ đừng có để ý làm gì.
Lý Long Cơ cười nói:
- Đại ca không cần lo lắng, Tam Lang sẽ dè chừng.
Miệng tuy là nói vậy, trong lòng Lý Long Cơ vẫn là một phần khó chịu. Gã đương nhiên hiểu rõ lời đồn này rốt cuộc là do ai bày mưu tính kế truyền tới đây, từ khi trở thành Thái tử, đến hôm nay đã là ba tháng, lời đồn này lúc gã làm Thái tử chưa tới nửa tháng đã được truyền ra ngoài.
Mà thứ quấy nhiễu gã đâu chỉ dừng lại ở lời đồn thổi, từ khi trở thành Thái tử, cô mẫu ở Đông cung đã sắp xếp ít nhiều tai mắt, gã đều biết rõ. Gã có một đội nhân mã, muốn ở bên cạnh gã âm thầm sắp xếp người mới vào không hề dễ dàng, nhưng cô mẫu không phải âm thầm sắp đặt, mà là lợi dụng sự tín nhiệm của phụ hoàng và quyền lực của Trấn quốc Thái Bình công chúa, trực tiếp nhúng tay vào việc sắp xếp của Đông cung, khiến người ở Đông cung bên cạnh gã cũng trở thành người của cô mẫu.
Những người này không những theo dõi nhất cử nhất động của Lý Long Cơ, mà còn gây trở ngại đối với hành động và quyền hạn của gã ở khắp nơi. Lý Long Cơ biết rằng phụ hoàng và cô mẫu có tình cảm sâu sắc, cũng hiểu ràng cô mẫu đã trải qua mười mấy năm nỗ lực làm ăn, nội tình hùng hậu hơn xa hắn có thể với tới được. cho nên gã không dám đối đầu với người này, chỉ có thể nơi nơi nhường nhịn, với cá tính kiên cường của gã, vì thế mà không biết chịu bao nhiêu tủi nhục.
Gã không rõ vì sao cô mẫu lại nhằm vào gã, lúc trước hai người liên kết đối phó với Vi Thị, đó là sự hòa thuận và thân mật, vì sao đến hôm nay, gã đã là Thái tử, cô mẫu cũng đã thành người ẩn sau Hoàng đế rồi, quan hệ của hai người đột nhiên lại biến thành như vậy.
Lý Long Cơ ngầm thở dài, vốc một tay nước phẩy lên mặt, rửa sạch đi những uể oải phiền muộn trong lòng, nói với Lý Thành Khí:
- Không nói mấy chuyện không vui này nữa. Lát nữa cơm nước no nê, năm huynh đệ chúng ta còn phải đọ bản lĩnh âm luật nhạc khí nữa, đại ca không được nhường ta đâu.
Đêm dài trầm mặc, một khúc “Vũ xuân phong” tiết tấu thanh thoát, phong cách vui vẻ từ trong sảnh khách của Tống Vương phủ nhẹ nhàng bay ra, hòa nhập vào trong ánh trăng sáng.
Trong sảnh, bàn chén một đống lộn xộn, năm huynh đệ rượu và thức ăn chưa hết, liền ngồi trên ghế tấu nhạc khí, Lý Thành Khí dùng môi huýt sáo, Lý Long Cơ dùng tay đánh trống, Lý Long Nghiệp đánh vào vò rượu, Lý Long Phạm đánh đàn. Trong năm huynh đệ, hình tượng của Lý Thành Khí là thô kệch nhất, nhưng bàn tay to kia của y cũng gảy được một khúc hạng tỳ bà, không ngờ cũng rất linh hoạt.
Hết một khúc đàn, đám người Lý Thành Khí ầm ĩ cười lớn, Lý Long Cơ cười bưng một chén rượu lên cạn sạch, trong lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác sầu não khó hiểu, không cầm được hàng lệ chảy dài, Lý Long Nghiệp vừa nhìn thấy liền không khỏi kinh ngạc nói:
- Tam Lang, ngươi sao vậy?
Lý Long Cơ vội vàng che giấu nói:
- À, không có gì. Vừa rồi đánh trống dùng sức hơi quá, có hơi thở dốc, một ngụm rượu vừa rồi uống hết nên bị nghẹn rồi.
Mấy người Lý Thành Nghĩa tâm tư chưa đủ tinh tế, sau khi nghe không hề hoài nghi, Lý Thành Khí lại có chút thâm ý nhìn gã, nói:
- Tam Lang, hôm nay có mấy câu, là vì muốn trước mặt các huynh đệ và huynh nói một chút.
Lý Long Cơ mau chóng ngồi thẳng thân mình, nói:
- Đại ca, huynh nói đi.
Lý Thành Khí nói:
- Ta và đệ là huynh đệ gắn bó, năm đó lúc bị giam cầm trong Đông cung, sớm không biết giờ chết, mỗi ngày đều sợ hãi, chỉ có khích lệ nhau, giãy giụa mà sống sót, trong vòng gần mười năm, ta đệ ở Đông cung, ngoại trừ mấy thuộc hạ ở bên cạnh, cũng không gặp người ngoài nữa, chỉ có mấy người huynh đệ chúng ta bầu bạn, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đọc sách, mùa đông giá rét, củi than không đủ, bên ngoài nước đóng thành băng, bên trong lạnh như hầm băng, chúng ta chỉ có ôm nhau sưởi ấm, khổ sở chống đỡ. Lục Lang… chính là lúc đó mà chết yểu.
Nói tới đây, trong mắt Lý Thành Khí đã đong đầy nước mắt nói:
- Tam Lang, tính tình đệ kiên nghị, làm việc quả cảm. Lúc Vi Thị chuyên quyền, trong quân, triều đình toàn là Vi đảng, khởi binh tạo phản gần như là kết cục phải chết, nhưng đệ vẫn không do dự mà làm, đệ sẽ sợ cái gì? Ta biết điều đệ sợ là cái gì, ta biết trong lòng đệ vì sao mà khổ sở. Hôm nay thiên ca ở đây nói rõ ràng cho đệ biết, trên đời này, không có bất cứ thứ gì có thể phá hủy tình huynh đệ của chúng ta. Ngôi vị Hoàng đế là không thể, ly gián từ người ngoài thì lại càng không thể.
- Đại ca!
Lý Long Cơ nắm lấy tay của Lý Thành Khí, nỗi uất ức tích tụ trong lòng bấy lâu nay đều hóa thành dòng lệ nóng chảy xuống.
Lý Thành Khí nắm chặt tay Lý Long Cơ, lớn tiếng nói:
- Huynh đệ chúng ta phải thương nhau suốt đời, quyết không phụ ai.
Mấy huynh đệ đều nghiêng người qua, bắt tay lại cùng một chỗ, mặt đầy kích động, tất cả đồng thanh nói:
- Yêu thương nhau suốt đời, quyết không phụ ai.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Thái Bình công chúa mỗi ngày ở Ngân An điện tiếp kiến các đại thần xử lý chính vụ, thường quá giờ ngọ vẫn chưa nghỉ, mất ăn mất ngủ, nhưng ngày hôm nay, lúc còn cách lúc nghỉ trưa nửa canh giờ, nàng đột nhiên cầm một lá thư trong tay giận dữ vỗ lên trên bàn, phất tay áo một cái, rời khỏi Ngân An điện.
Trưởng sử phủ công chúa Triển Hoạch thấy thế không dám nhiều lời, chỉ đi ra ngoài, vội vàng ra hiệu cho mấy vị quan viên đang đứng ở ngoài điện đợi gặp rời khỏi đây. Mấy quan viên này đã đợi hơn nửa ngày, làm sao có thể bỏ đi được, sau vẫn là Trưởng sử linh động, phát cho bọn họ bài số, hẹn ngày mai có thể tới đây không cần xếp hàng, bấy giờ mới chịu rời đi.
Thái Bình công chúa vừa đi, người phụ tá của nàng, thủ tịch mưu sĩ Mạc tiên sinh liền đặt cây bút xuống, sải bước nhanh đuổi theo.
Thái Bình công chúa rời khỏi Ngân An điện, đi tới một mảnh sân nhỏ tao nhã, có sảnh, có hồ nước, bây giờ mới vịn tay dừng lại, bộ ngực sữa phập phòng, rõ ràng vẫn đang hết sức kích động.
Cá dưới nước cho là có người thả đồ ăn, bèn hướng về phía nàng bơi tới, quấy mặt nước thành một mảnh sóng nước lăn tăn.
Mạc tiên sinh đi tới bên cạnh công chúa, chắp tay nói:
- Công chúa!
Thái Bình công chúa không quay đầu lại, trầm mặc một lúc lâu, phẫn uất nói:
- Lúc giết được Vi Thị, Vi Cự Nguyên tuổi đã tám tuần, cũng vì thân là Vi đảng nên bị tru sát. Vi An Thạch vì mang họ Vi nên cũng bị liên lụy, chịu tội tại gia, vì bổn cung điều tra rõ ràng Vi An Thạch không hùa theo những hành động của Vi đảng, rửa sạch nỗi oan khuất cho hắn, mới có thể phục chức Tể tướng. Nhưng hắn không biết đội ơn, bổn cung mời hắn dự tiệc, hắn lại một mực từ chối.
Thái Bình công chúa tức giận vung tay áo nói:
- Còn có Diêu Sùng, Tống Cảnh, hai tên vong ân phụ nghĩa kia, nếu như bổn cung không gật đầu, bọn chúng có thể trở thành Tể tướng sao. Nhưng sau khi bọn chúng về kinh, liền nảy sinh ý muốn đối đầu với bổn cung lần nữa.
Mạc tiên sinh bình tĩnh nói:
- Trong số trọng thần trong triều, những người chống đối lại công chúa chỉ có Trương Thuyết là từng làm thầy của Lâm Truy Vương, còn những người khác cùng với Lý Tam Lang toàn bộ đều không có qua lại riêng tư gì, trước đây cũng không hề có bất cứ sự tiếp xúc nào với Tam lang, nhưng bọn họ tuy rằng nhận được ân huệ của công chúa điện hạ, lại hết sức ủng hộ Lý Tam Lang, Công chúa điện hạ có biết điều này là gì không?
Mạc tiên sinh gằn từng tiếng nói:
- Bởi vì Lý Tam Lang là nam nhân còn Công chúa điện hạ là nữ nhân. Trong mắt của thế nhân, nữ nhân vốn không nên cao hơn nam nhân, từ Tắc Thiên Hoàng hậu tới Vi hậu nhiếp chính, sau khi đồ đao dâng cao, lao ngục rầm rộ, các đại thần đối với nữ tử can dự vào chính sự càng cực kỳ cảnh giác.
Mạc tiên sinh nói:
- Còn nữa, Lý Tam Lang là Thái tử do Thiên tử chỉ định, mang danh phận to lớn, điểm này càng quan trọng hơn. Chỉ dựa vào điều này, Công chúa điện hạ có hao tâm tổn trí chiêu hiền đãi sĩ cũng không bằng số nhân tài mà Lý Tam Lang không cần tốn công cũng chiêu dụ được, như vậy là có thể khiến cho địa vị của hắn càng thêm ổn định, còn Công chúa điện hạ cũng không còn cơ hội nữa.
Mạc tiên sinh tiến về phía trước, gằn từng tiếng nói:
- Điện hạ, trừ phi bây giờ ngài thừa nhận thất bại, thu tay lại, giao ra tất cả quyền lực đang nắm giữ, còn có thể an hưởng vinh hoa phú quý. Nếu không, người nhất định phải hạ thủ vi cường, chậm sẽ tất bại.
- Tiên hạ thủ vi cường.
Thái Bình công chúa lặng lẽ ghi nhớ những lời này, chậm rãi ngẩng đầu kiêu ngạo, nắm chặt tay lại.