Thẩm Mộc từ Lũng Hữu trở về, đã tiến vào địa khu Kinh kỳ, còn chưa đến Trường An.
Lần này Thẩm Mộc đến Lũng Hữu là cố ý đi bái kiến Lý lão thái công đấy, tuy nói Thẩm Mộc và Dương Phàm bày kế xếp đặt bảy đại thế gia, nhân cơ hội thoát ly ra khỏi sự khống chế của thế gia, nhưng Thừa Tự Đường vốn là sinh ra là thuộc bảy đại thế gia, đánh gãy xương cốt sẽ liên quan đến gân, quan hệ của họ là không thể cắt đứt được.
Bọn họ sở dĩ có thể thoát khỏi sự khống chế của thế gia, là vì nếu như phải đấu đến cá chết lưới rách, đối với thế gia có hại mà không có lợi, mà hợp tác vĩnh viễn không như ý thế gia, nhưng còn nằm trong phạm vi mà bọn họ có thể tiếp nhận, cho nên chúng thế gia chủ động buông tay.
Nếu không, thế gia rời khỏi Thừa Tự Đường thì vẫn là thế gia, mà Thừa Tự Đường rời khỏi thế gia thì sẽ nhanh chóng héo rũ, ít nhất tại giai đoạn trước mắt, Thừa Tự Đường không có năng lực rời khỏi hợp tác với thế gia mà vẫn đảm bảo nắm giữ lực lượng khổng lồ như trước nữa.
Những đại gia tộc Thất tông ngũ tính bậc này ngắn thì cũng kinh doanh mấy trăm năm, họ sớm đã có bộ rễ cắm nhiều tầng nhiều lớp, mà cành lá thì duỗi dài từ trung lên tới thượng tầng, tạo thành một gốc cây đại thụ che trời.
Thế lực của bọn họ rộng lớn mà bí ẩn, thẩm thấu đến các mặt xã hội, quan hệ hợp tung liên hoành, rắc rối khó gỡ. Từng thế gia đều có người nhậm chức trong triều, nhưng họ chưa chắc đã có vị trí trọng yếu ở trong triều.
Những con cháu nhậm chức trong triều này thực tế chỉ có tác dụng làm cây cầu, là một cây cầu dắt mối giữa thế gia và các đại lão triềuđình, thế gia rất ít mạo hiểm đem con cháu dòng chính của mình đẩy lên đỉnh cao, tầm mắt của họ thường đặt ở mấy trăm ngàn năm sau, sao có thể để ý chút hào quang nhất thời chứ.
Tỷ như Lũng Tây Lý thị, trong triều đình cũng chỉ có mấy con cháu đảm nhiệm một vài chức vị nho nhỏ, không có thực quyền trong tay, cho nên mặc kệ họ không đứng về bên nào, một khi triều đình tranh đấu, cùng lắm thì họ bị kết cục là bãi chức quan, không đến mức sẽ bị kết cục máu chảy đầm đìa.
Mà tại địa phương, nhất là địa khu Lũng Tây là căn cơ của Lũng Tây Lý thị, có rất nhiều quan lại tầng trung hạ và nhân vật phái thực quyền địa phương nắm giữ vị trí then chốt tại các châu phủ huyện đều do con cháu Lý thị cầm giữ. Bọn họ rời xa vòng xoáy chính trị của triều đình, không ngờ cuốn vào trận đấu sức của triều đình, lại nắm giữ lực lượng tương đương, do đó có ảnh hưởng nhất định đến hướng đi của thế cục chính trị.
Lực ảnh hưởng của bọn họ đối với triều đình là là không nhận thức được đấy, chỉ dùng phương thức bí ẩn để âm thầm thúc đẩy, khiến ngươi không thể thấy họ nhúng tay, nhưng họ đã bất giác thúc đẩy hoặc dụ ngươi phải đi theo ý đồ phát triển của họ.
Nói thí dụ như lần này Vi hậu phản đối sắc lập Lý Trọng Phúc làm Thái Tử, kết quả Lý Trọng Phúc bị giáng chức đến địa phương, Lý Trọng Tuấn trở thành Thái Tử, hơn nữa lợi dụng lần tranh chấp này, Hoàng đế còn khiến cho Tương Vương giao ra binh quyền, trong mắt thế nhân, đây chỉ là một cuộc tranh đấu chính trị giữa các lão đại triều đình, không liên can đến những người khác.
Nhưng, nếu ngươi biết Lý Thừa Huống cùng với hoàng Thái Tử Lý Trọng Tuấn tương giao tâm đầu ý hợp đã được Lư Tân Chi mua chuộc rồi, nếu ngươi biết vài thái giám cung nga được Vi hậu tín nhiệm nhất cũng đều được Lư Tân Chi mua chuộc, nếu ngươi biết phụ tá đắc lực của Võ Tam Tư là Thôi Thực và Trịnh Âm cũng là người của Lư Tân Chi, ngươi còn cho rằng lực lượng phát huy trong chuyện này chỉ có vài người Hoàng đế, Lương Vương, Vi hậu nữa không?
Lư Tân Chi là như vậy, thế gia là như vậy, Thẩm Mộc và Dương Phàm cũng là như vậy, thủ pháp thao túng cục diện chính trị của bọn họ phần lớn là như thế, tuy rằng bọn họ có được thế lực khổng lồ, nhưng hiệu suất vận hành lại không thể chọc thủng triều đình, cho nên phương thức thực hiện ảnh hưởng của họ cũng hết sức thong thả mà bí ẩn, sẽ không để ngươi dễ dàng thấy được, như vậy có nhân tài nào sẽ ngu xuẩn như heo vì uy phong nhất thời mà thi triển sức mạnh ra trước mặt Hoàng đế không?
Bởi vậy, mặc dù khiến thế gia ăn một thiệt thòi nhỏ, Thẩm Mộc cũng không khinh thị lực lượng thế gia. Lần này vận mệnh triều đình đã xảy ra biến hóa lớn, nhu cầu cấp bách của y là cùng với thế gia thống nhất ý kiến. Hơn nữa, sẽ không bàn dứt bỏ quan hệ hợp tác, Lý thái công là tổ phụ của Thất Thất, môn thân này cũng vẫn phải giữ.
Hiện giờ Lũng Hữu không giống mười năm trước rung chuyển như vậy, Thẩm Mộc đi Lũng Hữu cũng không phô trương như lúc trước Dương Phàm đi Lũng Hữu mà sai thám báo trinh thám phạm vi mười dặm, mà dù là như thế, cũng là đề phòng nghiêm khắc, khó có thể tới gần.
Thẩm Mộc không có võ công cao siêu như Dương Phàm, nếu so sánh với một người luyện võ, y rõ ràng là yếu rồi, cho nên hết sức để ý đến sự an toàn, nhất là tại Lũng Hữu là một nơi tình thế biến hóa phức tạp này.
Nhưng không ai có thần kinh thép vĩnh viễn, ăn cơm, đi ngủ, tắm rửa, tản bộ...không lúc nào là không lơi lỏng cả, không ai làm được điểm này. Khi Thẩm Mộc tiến vào địa khu Kinh kỳ, bọn họ tự nhiên mà buông lỏng cảnh giác. Nhất là đi tới trấn nhỏ nơi này, cách Trường An vẻn vẹn lộ trình một ngày.
Trấn nhỏ này là yếu đạo mà thương lữ người đi đường qua lại từ Trường An đi Tây Vực, cho nên từ nam chí bắc khách nhân rất nhiều. Nơi này dân phong thuần phác, hãm hại lừa gạt lừa gạt khách nhân là chuyện hiếm có khó gặp ở trong trấn này, nếu có người có lòng dạ hiểm độc muốn kiếm tiền, cửa hàng của người đó nhất định sẽ không kéo dài được lâu đấy, dù khách nhân không biết thì dân chúng trên trấn sẽ tuyên dương tên tuổi rắm thối của ngươi ra ngoài.
Thẩm Mộc mỗi lần đi Tây Vực cũng sẽ nghỉ tại trấn này, hiện giờ y thậm chí còn nắm chuẩn xác tên từng người trên trấn. Cho nên chạng vạng hôm nay khi tới trấn nhỏ, y vẫn nghỉ tại khách trọ trong này, ở đây y tự tại giống như nhà của mình vậy.
Trước cơm tối, Thẩm Mộc tắm rửa xong dẫn theo hai thị vệ tản bộ ngoài đường. Ánh nắng mặt trời vàng óng ánh chiếu rọi, cây cối rậm rạp, ngõ nhỏ u tĩnh, tiểu điếm ven đường đơn sơ nhưng tản ra mùi hương mê người, bên đường là những người bán hàng đang cao giọng rao bán, người Hồ Tây Vực dắt lạc đà, một lão nhân trên 80 tuổi chống gậy..
Đủ loại như thế tạo nên một bầu không khí đặc thù. Vừa an nhàn lại huyên náo, ấm áp, lười nhác, an nhàn, làm cho người ta không tự chủ được liền trầm tĩnh lại, nện bước cũng sẽ trở nên càng lúc càng lười, dáng người càng ngày càng nhàn nhã.
Thẩm Mộc một đường bôn ba, thân thể hơi cảm thấy mỏi mệt, y ngâm mình trong tiết tấu thong thả này, hưởng thụ loại an nhà khó có được này. Nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới, nguy hiểm và sát khí liền nảy sinh từ ở lúc này, liền nảy sinh từ ở bầu không khí như vậy.
Chuông lạc đà du dương, người Hồ Tây Vực khoác áo da dắt lạc đà cao lớn chậm rãi đi tới, con đường trên trấn không quá rộng lớn, chỉ người đi đường dắt theo một con lạc đà đủ để chiếm nửa con đường rồi. Thẩm Mộc nghe được thanh âm quay đầu lại nhìn một chút, chậm rãi lùi sang bên đường dừng lại.
Y còn đang nhìn về phía một người bán hàng đang bày quầy ở bên đường bán trần bì bát giác, hồ tiêu, hoa tiêu và các loại gia vị...Người bán hàng rong này vẫn luôn bày hàng ở chỗ này, Thẩm Mộc nhiều lần đi về phía tây, gặp ông ta không chi một lần, người bán hàng rong cũng nhận ra y, cười tiếp đón.
Thay đổi bất ngờ phát sinh vào ngay khoảnh khắc này.
Khi Thẩm Mộc đang tươi cười nhìn người bán hàng rong thì đột nhiên mặt cứng lại, mắt trợn to, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, y lập tức cảm thấy không ổn. Thân thủ của Thẩm Mộc không nhanh, nhưng ý nghĩ của y thì cực nhanh, vừa lúc điểm này đã cứu mạng y. Y không theo bản năng để quay đầu lại mà là bổ nhào về phía trước, nhào về người bán hàng rong đang vẻ mặt đầy hoảng sợ kia.
Sau lưng Thẩm Mộc đau đớn, một thanh đao xẹt qua không trung, trên không trung bắn ra một chuỗi giọt máu, dưới ánh mặt trời trong suốt như hổ phách.
- Công tử!
Hai bộ hạ của Thẩm Mộc tuyệt đối không ngờ rằng tại trấn nhỏ quen thuộc này lại bị tập kích, cả hai bị kinh hãi làm cho thân thủ thoáng bị chậm lại trong chốc lát, nhưng chỉ một thoáng trì hoãn này, thanh đao nhọn kia lại thẳng tắp đâm về phía lưng của Thẩm Mộc, hai thị vệ kinh hãi hồn bay phách lạc.
May mắn Thẩm Mộc có phản ứng chính xác đã cứu tính mạng y, nếu y quay lại xem hoặc là ý đồ né tránh sang trái hoặc phải, dựa vào thân thủ của y căn bản không thể nào nhanh bằng thích khách kia, đúng là vẫn mà khó thoát khỏi cái chết. Nhưng y thuận thế nhào về phía trước, đao nhọn tuy rằng đâm trúng lưng, nhưng lại không cắm sâu và da thịt.
Thích khách kia một đao đâm trúng, đang mừng rỡ, không ngờ Thẩm Mộc bổ nhào về phía trước đã không bị trúng vào chỗ yếu hại, gã nghĩ là trước khi Thẩm Mộc xông về trước thì gã đã nhảy tới, dùng một bước toàn lực mãnh liệt đâm vào lưng Thẩm Mộc, đao vừa tới còn dư lực gã có thể tiếp tục đâm nữa.
Đợi khi gã tiếp tục nhào tới đâm thêm một đao nữa, một thị vệ của Thẩm Mộc đã vung đao lên như dải lụa cuốn lấy đao của gã, trong lúc vội vã gã dựng đao lên đỡ, một tiếng keng vang lên, cổ tay gã bị chấn động liền lùi lại vài bước, đao trong tay gần như rời tay bay đi.
Cùng lúc đó, người đang dắt lạc đà kia rút đao dưới yên ra, hung tợn đánh về phía Thẩm Mộc, một thị vệ khác rút yêu đao ra, rống to:
- Công tử đi mau!
Liền mãnh liệt nhào tới, một chiêu Dạ Chiến Bát Phương ngăn cản mọi người. Một đám thích khách vung bảy tám thanh đao giống như một đám sói ăn ý nhe răng nanh nhọn không lưu tình chút nào phủ xuống người gã.
Thẩm Mộc đụng trúng phải người bán hàng rong kia lăn xuống đất như hô lô, y xoay người một vòng, cũng bất chấp trên lưng đang đau đớn, giơ tay bắt lấy một miếng da dê trên mặt đất vung mạnh lên, xong chảo chum vại tất cả đều bay lên không trung.
Nào là hoa tiêu, hồ tiêu....tất tần tật các loại gia vị bay lả tả đầy trời, lập tức che mất tầm mắt, bụi mù cuồn cuộn. Đợi khi bụi đất tan đi, chỉ thấy trên người thị vệ của Thẩm Mộc đã bị trúng nhiều đao, máu nhuộm đỏ rực, vài sát thủ bị trúng ám chiêu của Thẩm Mộc cũng chật vật không chịu nổi, nước mắt giàn giụa.
Thẩm Mộc tung gia vị lên, một làn sương nổi lên, y thì nhanh chóng xông vào một quán ăn nhỏ bên cạnh. Y từng ăn cơm trong quán nhỏ này, hiểu rõ tình hình trong điếm. Trong điếm có mấy khách khứa đang dùng cơm, y như cơn cuồng phong xuyên qua từng cái bàn, vọt tới màn cửa ở nhà bếp phía sau.
Một vị đại sư phụ to béo đang bận rộn trong khói bếp mù mịt, đột nhiên cảm thấy phía sau có cơn lốc xoáy thổi qua, ông ta kinh ngạc nhìn lại, sau lưng không có gì cả, đại sư phụ không thèm để ý chút nào quay đầu lại, tiếp tục nấu món lòng heo của mình.
Thẩm Mộc chạy qua bếp, có một thực khách đang đi giải ở ngoài góc tường, y cũng không hé răng, cắn chặt miệng dọc theo ngõ hẹp chạy như điên, phía sau nhỏ tí tách từng giọt máu tươi.
Khi người thị vệ thứ hai của Thẩm Mộc xông vào quán cơm nhỏ, bổ nhào qua, hoành đao ngang ngực, bày ra tư thế người giữ quan ải, mấy tên sát thủ mắt đỏ ngầu nước mắt giàn dụa cũng bổ nhào tới gã, mệnh gã nhất định khó mà giữ được, nhưng gã phải tranh thủ thời gian quý giá cho Thẩm Mộc.
Những thích khách này bám theo Thẩm Mộc lâu rồi, thủy chung không tìm thấy cơ hội hạ thủ, tận đến khi vào trấn nhỏ này, bất ngờ phát hiện Thẩm Mộc đi ra ngoài tản bộ, đã cho họ có một cơ hội tuyệt hảo, cho nên họ gấp gáp an bài hành động.
Thời gian hành động ám sát, địa điểm hoàn toàn không do họ lựa chọn quyết định, hơn nữa thời cơ trôi qua tức thì, dù ai cũng không cách nào đoán trước Thẩm Mộc có đột nhiên trở về hay không sẽ làm cho cơ hội duy nhất của họ tan thành bọt nước, cho nên bọn họ theo đuôi Thẩm Mộc một lát liền quyết định xuất thủ.
Vị trí họ lựa chọn cũng rất được, nhưng nghìn tính vạn tính, nhưng bất luận tính thế nào, họ lại không tính đến hồ tiêu lại bay múa đầy trời, ai mà nghĩ đến người bán hàng rong bên đường này lại trở thành mấu chốt cho sự thành bại của hành động ám sát này chứ? Nhưng hoàn toàn là bởi những vại hồ tiêu của người bán hàng rong này mà làm cho họ sắp thành lại bại.
Thẩm Mộc một đường chạy như điên, xông vào cửa phủ mà mình thuê ở. Ngay sau đó, một đạo tên lệnh bắn thẳng lên trời cao, Ẩn Tông bắt đầu phản kích rồi.