Đỉnh tháp Đại Nhạn, nơi mà Dương Phàm và Ninh Kha từng ngồi uống rượu với nhau, Lư Tân Chi khoanh tay đứng trước khung cửa sổ, mặc cho những cơn gió thổi đến trên bầu trời bao la khiến cho ống tay áo của y tung bay phần phật.
Y thích đứng ở những chỗ cao như vậy, đứng ở chỗ này, y có thể ngắm trọn cả thành Trường An hình bàn cờ bao gồm cả cung thành nguy nga, tráng lệ. Vì vậy, gần đây, y thường hay lui tới chỗ này, một mình đứng ở những nơi yên tĩnh như thế suy tư, mỗi lần đứng ở đây, y lại cảm thấy mình và người huynh đã mất Lư Tân Mật hòa với nhau làm một thể rồi.
Lư Tân Chi luôn sùng bái huynh trưởng của y, y chẳng phải là một kẻ con nhà quý tộc dốt nát, kém cỏi, lúc còn thiếu niên y cũng thông minh như đại ca Lư Tân Mật, chỉ là lúc mà y dần dần hiểu chuyện, biết được rằng tất cả những gì mà gia tộc có, sau này đều phải do huynh trưởng của y kế thừa, y liền bắt đầu khiển ưng dắt khuyển, lơ là học tập.
Đây cũng không phải xuất phát từ việc chán nản hay đố kị, y vô cùng sùng bái huynh trưởng của y. Sở dĩ như vậy là bởi vì y tin rằng chỉ cần huynh trưởng còn ở đây thì bất cứ việc gì của gia tộc đều được giải quyết ổn thỏa, y không cần phải làm gì cho gia tộc, vì vậy, y buông thả bản thân, lún sâu vào lối sống hưởng thụ.
Còn hiện tại, y nhất định phải tỉnh ngộ, tiếp nối chí nguyện của huynh trưởng. Cho nên, báo thù không phải là mục đích duy nhất của y, cũng chẳng phải là mục đích chính của y, bởi vì y biết điều mà người huynh đã mất của y luôn tâm niệm là gì, điều mà huynh y kì vọng nhất đó chính là khiến cho Lư gia nằm ở vị trí đứng đầu trong Thất tông ngũ tính.
Cho nên, đến Trường An lâu như vậy mà y chưa hề mưu tính gì đối với Dương gia hay dùng thủ đoạn gì với Dương gia. Giết Dương Phàm chẳng qua chỉ là một mục đích mà nhân tiện lần này y đến. Mục tiêu của y rất lâu dài, giống như những gì y nhìn thấy khi đứng ở chỗ này, rất xa, rất xa…
Một gã trung niên mặc áo bào xanh với đôi gò má hốc hác từ từ leo lên tầng cao nhất, tiến đến trước đỉnh tháp, chỗ mà Lư Tân Chi đang đứng, gã đứng đấy, gắng sức hít thở đều đều, cho đến khi cảm thấy hơi thở trở nên nhẹ nhàng.
Lư Tân Chi không ngoảnh đầu lại, nhưng y nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, y nhíu mắt nhìn lên, phía trước là cả một bàn cờ khổng lồ, nhìn vạn vật chúng sinh trên cái bàn cờ ấy, thản nhiên hỏi:
- Làm xong việc chưa?
Gã mặc áo bào xanh kính cẩn khoanh tay nói:
- Vâng, thuộc hạ đã sắp xếp người xong, bằng cách rất tài tình, đã lôi kéo được các mối quan hệ, theo sự dặn bảo của công tử, thuộc hạ chưa từng tiết lộ bất cứ mục đích gì với hắn ta, bây giờ chỉ cần tiếp cận và lấy được lòng tin của hắn.
- Tốt lắm
Lư Tân Chi chỉ thoáng cười
Gã Người mặc áo bào xanh im lặng một lát rồi nói:
- Công tử, chúng ta đã tốn khá nhiều thời gian vào người này…, thuộc hạ thấy rằng chẳng có hiệu quả gì cả, chi bằng bỏ chút thời gian với đám thuộc hạ ở bên Dương Phàm, mua chuộc chúng..
Gã mặc áo bào xanh biết rõ Lư Tân Chi rất giống huynh trưởng của y, y không thích người khác can ngăn, gã cũng không có ý can ngăn, mục đích gã nói những lời này chỉ là muốn cho Lư Tân Chi một cơ hội, để gã có thể khoe khoang bản thân.
Lư Tân Mật rất cao ngạo, cao ngạo đến mức không biết lắng nghe ý kiến của người khác, cũng chẳng giải giải thích cho người khác bất cứ hành động gì của mình, Lư Tân Chi yêu cầu cũng rất cao, nhưng về điểm này thì Lư Tân Chi và huynh của y không giống nhau, y thích khoe khoang, cho rằng thuộc hạ phải hiểu ý y.
Lư Tân Chi quả nhiên lộ ra điệu cười đắc ý, nói:
- Bây giờ xem ra người này đúng là đang chơi cờ từng bước một, nhưng cũng có thể chuyện sau này sẽ có người nói rõ hơn? Dương Phàm, ta chỉ cần hắn chết là được rồi, những gì thuộc về Hiển Tông lại không thể do hắn chỉ định.
Nói đến tác dụng, người này có thể phát huy tác dụng, còn tác dụng của tên Dương Phàm kia không bì kịp với hiệu quả mà hắn có thể phát huy. Ngươi phải biết rằng, trên đời này chẳng có ai là vô dụng cả, chỉ nhìn ngươi là có thể đem hắn đặt ở một vị trí thích hợp hay không, và cho hắn thêm một cơ hội thích hợp nữa.
Gã mặc áo bào xanh không hiểu nói:
- Nhưng mà thiên tử đang lúc trung niên, người này coi như là đang ở vị trí này, có thể có gì hữu dụng đâu?
Lư Tân Chi giơ ngón trỏ lên lắc lắc nhẹ và nói:
- Trước tiên, chúng ta phải đem hắn đặt vào một vị trí phù hợp, tiếp sau đó, nếu như cần thiết chúng ta mới có thể tạo cho hắn một thời cơ, lúc đó nước cờ sẽ là khiến cho hắn ắt phải chết!
Gã mặc áo bào xanh nói:
- Vâng, ty chức đã rõ rồi. Vậy chúng ta tiếp cận Võ Tam Tư, cũng là vì mục đích này chăng?
- Chỉ có một nửa nguyên nhân là như vậy…
Lư Tân Chi trầm ngâm một chút, thận trọng nói:
- Ta sẽ không đem tất cả số trứng gà đặt trong cùng một chiếc giỏ, xem chừng Võ Tam Tư là một chiếc giỏ rất bền, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn chỉ là một chiếc giỏ.
******
Ngày thứ năm sau hội triều lớn, lại đến lúc Hoàng đế dẫn đầu văn võ bá quan hoàng thân quốc thích đến bái kiến Tắc Thiên Hoàng đế. Lý Hiển dẫn đầu hoàng thân quốc thích, huân quý quốc khanh, bao gồm cả viên quan văn võ trên tam phẩm trở lên đến Thượng Dương cung nơi Võ Tắc Thiên ở.
Võ Tắc Thiên từ khi bị phế truất ngôi vị Hoàng đế, mặc dù các quy cách về chế độ đãi ngộ không hề cắt giảm, nhưng những đả kích về mặt tinh thần đã gây ra cho bà những tổn thương nghiêm trọng. Tóc của bà rụng nghiêm trọng, khuôn mặt tiều tụy làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng mỗi khi hoàng đế dẫn văn võ bá quan đi yết kiến, bất luận bà có cảm thấy thoải mái hay không, thì bà đều cũng sẽ gắng gượng dậy, gọi người hầu tiêu tốn mất ít nhất một tiếng canh giờ để trang điểm, rồi lại thay y phục đẹp cho bà, dù cho sau khi yết kiến bà phải mệt mỏi đến hai ngày mới trở lại bình thường.
Bà không muốn để những thần công ngày xưa quỳ dưới chân này coi thường bà, không muốn bọn họ thương hại mình, hoặc miệt thị mình, hoặc chê cười mình, hiện tại thứ duy nhất còn lại của bà chỉ là tôn nghiêm, duy nhất dùng đến nó để mà duy trì.
Khi thái giám cao giọng tuyên Hoàng đế và bách quan yết kiến, Võ Tắc Thiên đã nghiêm trang ngồi ở giường, vì để che giấu vẻ già nua tiều tụy của mình, bà còn đặt ở trước một tấm màn che, bà thì ở sau bức màn này lạnh lùng nhìn Hoàng đế và bách quan diễn trò trước mặt bà.
Hoàng đế nói chuyện, Võ Tắc Thiên chán ghét liếc mắt nhìn ông ta một cái, lười nghe ông ta tỏ ra quan tâm che chở, ánh mắt khinh thường nhìn về đám quần thần, sau đó, bà sửng sốt.
Võ Tắc Thiên giống một thú vương già yếu, răng đã rụng gần hết, nhưng khứu giác của bà vẫn linh mẫn như trước, nét già nua trên mặt của bà lại không tương xứng với ánh mắt sắc bén đó, đôi mắt sắc bén xuyên qua tấm màn nhìn chằm chằm bách quan, thời gian dần qua, trên mặt của bà lộ ra một tia cười kỳ lạ.