Say Mộng Giang Sơn

Chương 1114: Hoàn giáp chấp bình

Thôi Thực cũng là nhân vật phong lưu, bỗng nhiên gặp được mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy, không khỏi có cảm giác kinh hồn trong giây lát. Nhưng lúc này đang ở trong Lương Vương phủ, nàng này là nữ quyến của Lương Vương phủ, gã nào dám vô lễ, vội vàng mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, làm bộ dáng chính nhân quân tử thi lễ với nàng.

An Nhạc đã biến thành một bộ dáng thục nữ, đến giọng nói cũng trở nên mềm mại, đơn giản nói vài câu, Thôi Thực liền đi theo sự chỉ dẫn của quản gia Lương Vương đến thư phòng, An Nhạc thu lại mặt cười, phục hồi lại khuôn mặt xinh đẹp, nói với Võ Sùng Huấn:

- Khốn kiếp, suýt nữa khiến Bổn cung mất mặt trước mặt người ngoài!

Võ Sùng Huấn trước hết bày ra khuôn mặt tươi cười, nhỏ giọng mềm mại nói:

- Ta cùng nương tử hồi phủ nha.

An Nhạc vung tay lên, tức giận nói:

- Không về nữa, nếu như một mình đối diện với chàng, chẳng phải càng khiến người ta ghét sao, ta tiếp tục ở đây thêm mấy ngày nữa.

An Nhạc dứt lời phẩy tay áo một cái, xoay người đi về phía sau tòa nhà, Võ Sùng Huấn nghe nói nàng không đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nếu như nương tử ở lại đây, vậy thì không cần phải lo lắng, y cũng biết rằng nàng ở trong phủ của phụ thân vẫn luôn tương đối kiềm chế đấy.

Võ Sùng Huấn lúc này chưa cùng đi vào, y sao có thể cả ngày ăn không ngồi rồi được, chứ đừng nói là sau Thần Long chính biến y đã kiêm thêm Sai sự, có chính sự phải làm, mà cho dù không có, cũng có đủ loại tiệc rượu xã giao, sao có thể cả ngày chỉ đảo quanh nữ nhân của mình được.

Hiện giờ nương tử không đi, Võ Sùng Huấn cũng yên lòng. Lập tức gọi gia nhân chuẩn bị ngựa. Nghe nói Quận Vương phải xuất phủ, một đám tùy tùng nhao nhao chạy tới đợi ở dưới nhà, Võ Sùng Huấn đưa tay ngoắc gọi hai người thân tín qua, dặn dò:

- Bổn vương đi phủ Quốc Công dự tiệc, các ngươi canh giữ ở trong phủ, nếu như công chúa mà rời khỏi phủ đệ, lập tức đi báo trước cho ta biết.

Một vài chuyện thối nát về An Nhạc công chúa, thuộc hạ của y còn rõ hơn y vài phần, nghe y phân phó cẩn thận, hai kẻ thân tín đều có chút hoảng sợ thay cho y. Hai người vội vàng vâng dạ, đợi khi Võ Sùng Huấn vừa đi, hai tên gia nhân liền thương lượng, bèn quyết định một tên canh cửa trước, một tên canh ở cửa nách, tận tâm tận lực mà trông chừng bà chủ.

An Nhạc công chúa tức giận trở vào nhà trong, thấy Võ Sùng Huấn không theo vào cùng, trong lòng lúc này mới thoải mái một chút, ngẫm lại Võ Diên Tú vẫn còn ngây ngô đứng đợi ở Khúc Trì, nàng liền gọi nha hoàn bên người lại, dặn dò cô ta vài câu, nha hoàn lĩnh mệnh mà đi.

An Nhạc mặc dù thấy Võ Sùng Huấn không đuổi theo, cũng biết y nhất định âm thầm cho người theo dõi, lúc này không có lòng nào mà đi nữa. Nàng phập phồng không yên đi tới hoa viên, cầm cây quạt tròn, nhẹ nhàng xua đuổi lũ ong bướm ngửi thấy hương hoa thơm ngát mà đến, thầm nghĩ ngợi nói:

- Cái kiểu ngốc nghếch cả ngày bị canh giữ bên cạnh không được tự do này, cứ thế mãi chung quy không phải là biện pháp. Có rồi!

An Nhạc đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, nếu là đi năn nỉ phụ hoàng, nói trượng phu có lòng vì triều đình làm việc, muốn được làm một chức quan thực, cũng không cần phải đi đâu xa, ở ngay tại vùng Kinh kỳ làm việc cũng được, phụ hoàng nhất định bằng lòng, công công vẫn luôn trông mong đứa con trai cả này có chút tiền đồ, tất nhiên sẽ vui lòng để cho y có chỗ rèn luyện. Đến lúc đó cũng không đến lượt y không đồng ý, bởi vì ở vùng phụ cận Kinh kỳ, ban đêm có thể quay về phủ, thiết nghĩ y cũng không thể cự tuyệt, bởi như vậy, bản thân nàng không phải là có tự do rồi hay sao? Về phần buổi tối y phải về phủ thì lại không cần lo lắng, chỉ cần nàng có mặt vào buổi tối là được.

Nghĩ đến diệu kế đó, An Nhạc không khỏi mặt mày hớn hở, nàng tung tăng nhảy nhót đi lên một chiếc cầu nhỏ, một trận gió xuân thổi tới, lướt nhẹ qua làm vạt áo của nàng bồng bềnh, giống như tiên tử muốn lăng không bay đi, dáng người duyên dáng, đặc biệt diễm lệ.

An Nhạc vui sướng đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, chợt xa xa trong đám hoa cỏ xanh canh dưới một mái cong, là thư phòng của công công, nàng bỗng nhiên nhớ vị thư sinh nho nhã phong lưu tuấn tú mà mình vừa gặp, lòng xuân lại nhộn nhạo không ngừng.

An Nhạc đem quạt tròn chỉ hướng mái cong xa xa, phân phó một tiểu tỳ áo xanh ở phía sau:

- Ngươi đi hỏi thăm một chút, vị công tử vừa mới đi gặp Lương Vương kia họ tên là gì, thân phận gì!

*****

Thôi Thực đối với việc Lương Vương đồng ý gặp gã ở thư phòng thì cảm thấy không ngờ, đợi gã tiến vào thư phòng thấy vài người hầu áo xanh đang dọn mâm đựng trái cây nước trà nhất nhất bưng xuống, Thôi Thực lúc này mới chợt hiểu, hoá ra Lương Vương không phải coi trọng gã, mà là vì vừa mới có khách, lười đến Ngân Loan điện gặp gã thôi.

Thôi Thực vội cười nói:

- Hạ quan Lại bộ Khảo công Viên Ngoại Lang Thôi Thực, bái kiến Lương Vương điện hạ.

Lương Vương lười biếng nói:

- Miễn lễ, bình thân, mời ngồi.

Thôi Thực được nha hoàn vương phủ đưa đến chỗ ngồi cẩn thận ngồi xuống, nhìn thư phòng còn chưa dọn sạch sẽ, khụ một tiếng nói:

- Hoá ra Vương gia có khách, hạ quan không quấy rầy Vương gia tiếp khách chứ ạ.

Lương Vương cố ý gặp gã ở thư phòng chính vì muốn gã thấy một màn này, nếu gã không hỏi Lương Vương cũng phải nghĩ biện pháp nhắc tới, Thôi Thực vừa hỏi chính là đúng với tâm ý Lương Vương, ông ta cười ha hả, nói:

- Vị khách nhân này chính là đương kim thánh thượng, ngươi không biết sao? Không biết Thôi viên ngoại tới gặp bổn vương, có gì chỉ bảo?

Thôi Thực vừa nghe Hoàng đế mới vừa tới, không khỏi âm thầm cả kinh, đồng thời cũng có một loại hưng phấn lẫn kích động trào dâng khắp toàn thân của gã, một lần đến này quả nhiên có ý nghĩa, Võ gia chẳng những quang vinh sủng không suy, hơn nữa còn thắng trước, khó trách Công thần đảng kiêng kị như thế.

Lương Vương vừa hỏi, Thôi Thực quyết định chắc chắn, bỗng nhiên rời ghế dựng lên, nghiêm nghị chắp tay nói với Võ Tam Tư:

- Mời Lương Vương gạt lui tả hữu, hạ quan có chuyện quan trọng bẩm báo!

Võ Tam Tư có chút kinh ngạc, không rõ gã chơi trò gì, ông ta hồ nghi mà đuổi tả hữu ra thư phòng, Thôi Thực vén áo bào, đại lễ sâm bái, cất cao giọng nói:

- Vương gia, Thôi Thực được mệnh làm tay trong với Vương gia. Nhưng Vương gia oai vũ, Thôi mỗ không dám khẽ vuốt râu rồng, nay đặc biệt tự thú với Vương gia, mong Vương gia khoan thứ!

Võ Tam Tư chấn động, bỗng nhiên đứng lên, hai mắt trợn tròn, lớn tiếng hỏi:

- Người nào bảo ngươi làm tay trong?

Võ Tam Tư không thể không sợ, ông ta biết rằng Thôi Thực là người tay trong, nếu như là Thái Bình công chúa sai gã đến để làm nội gian, vậy sẽ rất khó cam đoan chuyện này Tương Vương có tham dự hay không, tiến tới suy đoán, chỉ sợ Hoàng đế luân phiên thể hiện thiện ý cũng là dụng tâm kín đáo rồi.

Thôi Thực cung kính đáp:

- Thần chịu sai phái của Tề quốc công, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu Thị Trung Kính Huy.

Võ Tam Tư mắt mũi co rụt lại, cắn chặt răng, căm giận gằn từng chữ một nói:

- Công, thần, đảng!

*********

Chiếc xe chở Lư Tân Chi lặng yên rời khỏi Thôi phủ, du ngoạn một vòng ở trong thành Trường An, xe thậm chí chạy nhanh đến phường Long Khánh, ở trước cửa Dương phủ cách đó không xa chậm rãi chạy qua, cuối cùng dọc theo đường cái Chu Tước đi vào hướng nam. Trên đường dài tiếng người nói ồn ào, trong xe lại thủy chung yên tĩnh.

Trong xe có hai người, chính vị ngồi Lư Tân Chi, y dựa vào trên ghế, khép hờ hai mắt, dường như đang ngủ, cho dù là khi xe đến trước cửa Dương phủ y đều không mở mắt ra, ngồi bên cạnh một người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi, có hai gò má hóp lại, thủy chung hai tay đỡ đầu gối, hình dáng cực kì kính cẩn

Cho đến khi một người đàn ông dắt lừa thuê đi qua bên cạnh xe, sau đó nói một câu nhanh chóng truyền vào trong xe, người trung niên kia mới nghiêng tai nghe người ta bẩm báo, Lư Tân Chi thản nhiên hỏi han:

- Chuyện gì?

Người trung niên quay đầu nói:

- Công tử, Thôi Thực vào Lương Vương phủ rồi.

Lư Tân Chi nghe xong, khẽ mỉm cười, mở mắt. Người trung niên kiềm nén không được nghi ngờ trong lòng, hỏi:

- Công tử, thuộc hạ không rõ, nếu bên trong các phái triều đình, công tử xem trọng Lương Vương, vì sao chúng ta không chủ động tiếp cận lão mà phải mượn tay người khác là Thôi Thực chứ?

Lư Tân Chi nói:

- Bởi vì ta nhìn trúng lực lượng gia tộc sau lưng Thôi Thực, chúng ta muốn thay thế nhị tông Hiển Ẩn, dựa vào lực lượng của chúng ta hiện tại, cho dù có thể đắc kế cũng rất khó thành công. Thôi Thực lội nhập càng sâu càng khó thoát thân, muốn lấy đến tay, trước phải cho đi.

Lư Tân Chi trầm mặc một lát, lại nói:

- Trịnh Âm bị giáng chức đi nơi nào?

Lư Tân Chi nói Trịnh Âm, là người Thương Huyện Hà Bắc, được Lư gia tài trợ đọc sách nhập sĩ, gã mười bảy tuổi liền đậu Tiến sĩ, được cho là người thiếu niên tài năng, tuấn kiệt, nhập sĩ không lâu liền làm Thị Ngự Sử, tiền đồ không thể lường được.

Không ngờ sau Lư gia bị Dương Phàm cấm túc ba năm, gián tiếp ảnh hưởng tới lực ảnh hưởng của bọn họ đối với triều đình, Trịnh Âm không có chỗ dựa nên vẫn dậm chân tại tại chỗ trì trệ không tiến rồi. Trịnh Âm thấy trong triều không người đỡ đầu thực khó càng tiến một bước, mà Lư gia lại lâu không có tin tức, liền dựa vào Nhị Trương.

Cũng coi như gã xui xẻo, thật vất vả mới quyết định đầu nhập vào Nhị Trương, kết quả gã vừa mới đầu nhập, không đợi Nhị Trương ủy thác trọng trách cho gã thì Thần Long chính biến liền xảy ra, Trịnh Âm bị Nhị Trương liên lụy, cũng bị Công thần đảng giáng chức quan, từ Thị Ngự Sử giáng chức tới địa phương.

Người trung niên gầy kia kính cẩn mà đáp:

- Trịnh Âm hiện giờ ở Hứa Châu làm Ti hộ Tham quân.

Lư Tân Chi nói:

- Nghĩ biện pháp kéo hắn về Trường An, ta có trọng dụng!

Lư Tân Chi cho đến khi ông nội mất mới tự xin xoá tên rời khỏi Lư gia, nhưng y đối với tình thế triều đình vẫn đều rất rõ ràng, y cho tới bây giờ vốn không hề thả lỏng đối với triều đình, nhất là đối với việc quan sát Dương Phàm, những năm gần đây thân thể y ở Phạm Dương, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Dương Phàm. Dương Phàm đi đến chỗ nào, ánh mắt của y liền đi theo đến đó. Cho nên đối với tình thế trong triều khá rõ ràng.

Xe ở thành Nam rẽ vào phường Thông Tế, lại vào một ngõ dài ngoằn nghoèo, dừng lại ở cuối ngõ, bên ngoài bức tường chính là Khúc Giang rồi. Thị vệ tiến lên gõ nhẹ cửa, cửa nách lặng yên mở ra, xe nhẹ nhàng lái vào viện.

Lư Tân Chi xuống xe, bước đi về hướng hành lang, cuối hành lang đã sớm đứng một người áo xanh, Lư Tân Chi đi tới, người nọ liền hạ thấp người thi lễ. Lư Tân Chi không dừng lại, mà đi qua người đó, người kia lập tức xoay người, nhắm mắt đi theo.

- Chuyện bên ngươi làm thế nào?

Lư Tân Chi cũng không quay đầu lại, vừa đi, vừa nói.

Người nọ đáp:

- Tiểu nhân sàng chọn vài người, đang thử dò xét tiếp xúc, vì cẩn thận để đạt được mục đích, không hề lộ ra mục đích và thân phận của chúng ta với bọn họ.

Lư Tân Chi tay áo bồng bềnh, đi cực kỳ tự nhiên, phóng khoáng:

- Ừ! Không cần nóng lòng cầu thành, nửa năm không được vậy thì một năm, một năm không được vậy thì hai năm, nếu ngươi một tháng là có thể lôi kéo người ta qua, ngược lại ta không tin lắm. Nước chảy đá mòn, chậm rãi dụng công.

Người áo xanh cung kính nói:

- Vâng!

Lư Tân Chi vòng quá một góc tường, tiếp tục đi về phía trước:

- Kính Huy vốn xuất từ môn hạ Thái Binh, Thôi Huyền Huy và Viên Thứ Kỷ vốn xuất thân từ môn hạ Tương Vương, hiện giờ bọn họ lại tự lập môn hộ, tự kết thành một đảng với đám người Trương Giản Chi, Hoàn Ngạn Phạm.Vì sao bọn họ phải phản bội chủ cũ? Bởi vì bọn họ muốn theo đuổi lợi ích lớn hơn nữa. Trục lợi không là độc quyền thương nhân, mà là bản năng nhân loại, gia huynh năm đó tài bồi nhiều người như vậy, cuối cùng còn không phải đều đã phản bội huynh ấy sao? Đơn giản là phản bội có thể cho bọn họ đạt được lợi ích lớn hơn nữa.

Nói cho cùng, đây là lòng người lựa chọn, là bản năng con người có xu lợi trốn tránh hại. Thừa Tự Đường có Thất tông ngũ tính, chúng ta không thiếu con cháu chi thứ, bởi vì Thừa Tự Đường cho bọn họ tiền đồ tốt hơn, cho nên bọn họ trung với Thừa Tự Đường. Khi tình huống gây bất lợi cho họ mà chúng ta có thể cho họ càng nhiều ưu đãi, bọn họ tự nhiên sẽ nhớ đến chúng ta, khi đó...

Lư Tân Chi đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm kia người áo xanh, ánh mắt long lanh:

- Hết thảy những gì mà Dương Phàm gây ra cho gia huynh, ta đều sẽ hoàn trả nguyên dạng!