Lệnh cấm đi lại ban đêm trong kinh thành bắt đầu từ canh hai, nhưng thực tế trong đêm đông giá rét, trên đường giờ này cũng chẳng có người nào nữa.
Canh hai canh ba, của phủ của Trương tướng phủ mở rộng, hai chiếc khinh xa từ trong phủ chạy ra, có hơn hai mươi thị vệ mặc áo giáp hộ tống vội vàng phóng đi.
Ở phường môn có tiếng chào hỏi, phường đinh không biết sao đêm khuya như vậy tể tướng lại rời phường, nhưng phủ tể tướng không nói, họ dĩ nhiên phải thừa hành, vừa thấy tể tướng tới, họ vội mở cửa phường, nhìn xe tể tướng đi khỏi mới đóng cổng, ngáp rồi tiếp tục ngủ.
Lúc này, bọn chúng không thể nghĩ rằng, sáng mai trời sẽ thay đổi! Mà trong đêm nay trong những kẻ cải thiên hoán nhật cũng có hai người đã từng giống bọn chúng, cũng là phường đinh nhỏ của một phường, chỉ có điều phường đó ở Lạc Dương.
Canh hai tứ khắc, Dương Phàm đột nhiên mặc giáp trụ từ trên cổng thành xuống, Mã Kiều, Lã Nhan và Cao Sơ đã đợi ở dưới thành, vừa thấy Dương Phàm tới, lập tức ra đón.
Lã Nhan, Cao Sơ, Lê Đại Ẩn, Trương Khê Đồng đều là những thành viên sớm nhất của Dương Phàm, cũng là những người mà hắn tín nhiệm nhất, vì hành động lần này, Dương Phàm nhân cơ hội Trương Giản Chi chấn chỉnh Võ Lâm Vệ đã tiến hành xem xét chỉnh đốn lại Thiên Kỵ, điều tất cả những người này vào một Lữ của Mã Kiều, tăng cường khống chế một Lữ binh mã này.
- Tập hợp binh lính!
Dương Phàm hạ lệnh một tiếng, binh tướng Thiên Kỵ được huấn luyện có tố chất đã tập hợp ở dưới Huyền Vũ môn, những binh sĩ này huấn luyện có tố chất có mấy người đã ngủ, nhưng Dương Phàm ra lệnh một tiếng, họ nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề chạy tới dưới thành, toàn bộ quá trình không quá nửa nén hương, cả quá trình yên lặng như tờ.
Tất cả đứng trang nghiêm, gió lớn gào thét, Lê Đại Ẩn và Trương Khê Đồng dẫn đầu mấy người thân tín, đứng hai bên cánh của một Lữ Thiên Kỵ Vệ, lạnh lùng nhìn chằm chằm binh sĩ đang đứng trang nghiêm, phòng có kẻ dị động, tay của bọn họ dường như đã dùng hết sức nắm chặt chuôi đao.
Dương Phàm hài lòng nhìn tướng sĩ Thiên kỵ đứng trang nghiêm, trầm giọng nói:
- Chư vị tướng sĩ, bổn soái đêm nay có mọt chuyện quan trọng muốn tuyên bố!
Xe của Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy lao chạy về phía đường Chu Tước, tướng sĩ Kim Ngô Vệ đều đã được Võ Ý Tông căn dặn, trong lòng nhớ kĩ tên của những người tối nay không thể ngăn cản, thấy đèn phiên treo trên đầu xe biết thân phận của người trong xe, họ không tiến lên ngăn cản, chỉ đứng nghiêm bên đường, nhìn xe tể tướng dời đi.
Xe của Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy đi, tiến thẳng vào cung thành, Dương Nguyên Diễm, Kính Huy, Hoàn Ngạn Phạm đã tập hợp những tử sĩ thân tín đáng tin cậy nhất, mỗi người không dưới mấy chục người, đợi lúc hai vị tể tướng đến, họ lập tức theo phía sau xe nhị tướng, đi vào Huyền Vũ Môn.
Đội tùy tùng sau hai vị tể tướng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng tập hợp đến năm sáu trăm người, ai ai cũng mặc giáp cầm thương, thắt lưng đeo đoản đao, trên đường không ai ồn ào, chỉ nghe thấy bước chân chỉnh tề và nặng trĩu và tiếng giáp trụ ma sát, leng keng sát khí ra trận.
Dưới Huyền Vũ Môn, đội ngũ dừng lại, chỉ thấy cánh cổng thành nguy nga nặng nề đóng chặt giống như hồng hoang cự thú đang nấp đâu đó. Trương Giản Chi được người trên xe đỡ xuống, ngẩng đầu nhìn trên thành rồi lại nhìn Thôi Huyền Huy, kìm giọng căn dặn:
- Truyền …!
Lập tức có hai thị vệ đốt đèn bão hướng lên đầu thành, người trước bên trái, người sau bên phải, cả hai vòng ba vòng, Trên đầu thành đột nhiên một chiếc đèn sáng lên, hướng hai bên thành đong đưa ba lần, lập tức tắt vụt. Ngay sau đó, cổng thành có một tiếng mở ken két, cổng thành tối om om giống như một con thú lớn há to mồm.
Kính Huy vội nhìn Trương Giản Chi, đối phương đang mở cổng thành, cũng có nghĩa là không có dụ địch mai phục, vì nếu người bên trong báo họ có kẻ địch thì tuyệt đối không thể mạo hiểm cho họ vào cung, nhất định là đóng chặt cửa cung. Giờ phút này, Huyền Vũ Môn đáng lẽ đã nắm chặt trong tay mình, nhưng trời tối đen như mực vẫn khiến người ta e ngại.
Trương Giản Chi hít một hơi dài, trầm giọng nói:
- Đưa lão phu đến đây!
Ông rất rõ mình hiện nay chỉ có thể tin tưởng Dương Phàm. Đã đâm lao thì phải theo lao, việc đã đến nước này, ông không thể quay đầu lại, coi như bên trong có mai phục thật đi, coi như đây là hang hùm miệng cọp, ông cũng phải xông vào!
- Ta đi trước!
Dương Nguyên Diễm quét ngang cây đao trước ngực, giành xông vào Huyền Vũ môn trước, Kính Huy và Hoàn Ngạn Phạm quyết định lập tức dẫn thị vệ thân tín theo sát phía sau, Lý Trạm thì bảo vệ Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy ở bên trong, theo xe trước mà đi.
- Trương tướng công, Thôi tướng công!
Phía trước bỗng nhiên có một chiếc đèn đứng đón, theo ánh đèn yếu ớt, nhìn rõ đứng phía sau là Lý Đa Tộ. Trương Giản Chi và Thôi Huyền Huy đang căng thẳng trong lòng bỗng trầm tĩnh lại, nếu Dương Phàm phòng giữ Huyền Vũ môn có bất kỳ ý nào khác tất có thể bắt Lý Đa Tộ trước tiên, nếu giờ Lý Đa Tộ đã ở đây, Vũ Huyền Môn không có việc gì rồi.
Ba người nắm chặt tay nhau, Lý Đa Tộ nói:
- Hai vị tướng công đã đến, mạt tướng an tâm rồi, Võ Lâm Quân có thể lập tức đã phát động rồi.
Lý Đa Tộ vừa nói vừa lấy ra từ trong người một tấm hổ phù, khẽ nói:
- Thừa Huấn!
Con trai của Lý Đa Tộ là Thừa Huấn cũng mặc giáp trụ, bước nhanh tới. Lý Đa Tô giao hổ phù cho y, trầm giọng nói:
- Cầm vật tín của ta nhanh chóng trở về trong quân, nói cho Triệu thúc con biết, còn cả tỷ phu của con nữa cứ theo ước định lúc trước, nghiêm mật phòng bị Hữu Võ Lâm Vệ, vào lúc quan trọng nhất có thể xung đột vũ trang, cần phải bảo đảm không một ai giết tới dưới Huyền Vũ môn.
- Dạ!
Lý Thừa Huấn đáp lại, nhận hổ phủ từ cha, dẫn mấy tên Hổ Bí vội vàng lên đường. Trương Giản Chi không lạnh nhạt với Dương Phàm, hai người ban đầu đã từng quen biết ở Kiếm Nam, lúc này gặp mặt, Trương Giản Chi liền trịnh trọng chắp tay vái Dương Phàm, nói:
- Tướng quân và tôi cùng mưu đại sự, tất sẽ lưu truyền sử xanh!
Dương Phàm tay đang cầm đèn lồng nói:
- Trương tướng khách khí rồi, ở đây đã chuẩn bị ổn thỏa, thời gian cấp bách, chúng ta mau hành động thôi!
Một câu của Dương Phàm nhắc nhở mọi người, Trương Giản Chi liền nói:
- Không sai! Chúng ta lập tức hành động!
Ngay sau đó, Trướng Giản Chi liền phân công, tuyến thứ nhất do Lý Đa Tộ, Lý Trạm, Vương Đồng Kiểu dẫn đầu, thẳng hướng Đông cung, đi đón thái tử. Đây là hành động đại nghĩa đầu tiên của Thái tử, cán đại kỳ này nhất định phải tiếp.
Tuyến thứ hai do Trương Giản Chi, Thôi Huyền Huy và Kính Huy, Hoàn Ngạn Phạm dẫn đầu, lấp tức đến điện Nghênh Tiên nơi Hoàng đế ở.
Tuyến thứ ba do Hữu Võ Lâm tướng quân, Dương Nguyên Diễm, Tả Uy vệ tướng quân Tiết Tư Hành dẫn đầu, cùng Dương Phàm bảo vệ môn hộ trọng yếu của Huyền Vũ Môn, chỉ đợi đón thái tử, sau đó lập tức đóng Huyền Vũ môn, do Thiên kỵ trẫn giữ yếu địa, Dương Phàm và Dương Nguyên Diễm, Tiết Tư Hành cùng hộ tống thái tử đuổi theo Trương Giản Chi.
Tất cả phân là ba tuyến, phân nhau hành động, trước Huyền Vũ môn một ngọn đèn sáng lại tắt, đêm khuya thâm trầm, ánh tuyết ảm đạm, chỉ có chuông gió trên thành Huyền Vũ môn phát ra tiếng leng keng…
********
Lúc này, Hoàng thái tử Lý Hiển đã ngủ say
Nói ra thật buồn cười, đêm nay, trong ngoài thành Trường An, cũng không biết có bao nhiêu người đang mài dao soàn soạt, có bao nhiêu người đang chạy đi chạy lại, khói lửa đã bùng lên, nhưng “chủ soái tam quân” Lý Hiển vẫn không biết rõ tình hình, vì suy cho cùng ông ta quá nhát gan, sợ ông ta bỏ chạy nên không ai dám cho ông ta biết.
Nhưng Lý Hiển không biết, mấy kẻ thái giám thân tín bên cạnh ông ta lại quá rõ sự tình, mấy tên này đều là người sau khi lập thái tử, do Uyển Nhi tuyển đến hầu hạ Lý Hiển.
Mấy tên thái giám này đêm nay không ngủ, bọn họ vẫn lẳng lặng chờ trước cửa Đông cung, cho đến khi Lý Đa Tộ đuổi đến ngoài cửa cung, do Vương Đồng Kiểu và thái giám thủ trong cửa đối mật mã, họ liền mở cửa cung
Sau khi Lý Hiển từ Phòng Châu hồi kinh, rất nhanh chóng sắp xếp cho mấy nữ nhi xuất giá, trong đó người được quận chúa Tân Ninh để ý là Vương Đồng Kiểu, vì vậy, Vương Đồng Kiểu được làm con rể của Lý Hiển, vì quan hệ này, mấy tên thái giám của cung Thái tử câu kết thông báo sự tình cho y.
Cửa cung vừa mở, Vương Đồng Kiểu, Lý Đa Tộ, Lý Trạm lập tức vào một loạt, ở cửa để bốn tên thị vệ cầm đao đề phòng, thái giám trong cung dẫn họ xông vào chỗ thái tử.
Lý Hiển không ngủ cùng Vi Phi, ông ta sớm đã bất lực chuyện phòng the, nhưng thê tử lại đang độ tuổi hừng hực sức sống, thường thấy ánh mắt thê tử u oán, ông ta cũng không dễ chịu gì, vì thế buổi tối thường ở một mình.
Lúc này, Lý Hiển đang ngủ say, đột nhiên bị người ta đánh thức, ông ta vừa tỉnh dậy liền phát hiện mấy tên thái giám đang đỡ ông, ba chân bốn cẳng giúp ông mặc áo mũ, con rể Vương Đồng Kiểu của ông đứng ở trước giường. Lý Hiển trừng trừng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra? Đồng Kiểu, sao ngươi lại ở đây?
Vương Đồng Hiểu cúi thấp người nói:
- Thái Tử, Trương tướng công và Thôi tướng công đã đến cung Nghênh Tiên diện quân rồi, tiểu tế do Lý Đa Tộ tướng quân, Lý Trạm tướng quân cùng đi đến đón thái tử đến cung Nghênh Tiên cùng mưu đại sự.
- A!
Lý Hiển kinh ngạc, lập tức mồ hôi ướt sống lưng, ông cũng không ngu, vừa nghe Vương Đồng Kiểu nói đã hiểu rõ.
Lý Đa Tộ và Lý Trạm ở ngoài cửa, vừa thấy Lý Hiển đã mặc bào tử, lập tức tiến vào, lạy dài với Lý Hiển nói:
- Thiên Hữu Hoàng Đường, Bắc môn Nam Nha nhất trí ủng hộ Thái tử khôi phục xã tắc Đại Đường, xin điện hạ theo thần ra Đông cung, dẫn đầu chúng thần, đến cung Nghênh Tiên diệt trừ bọn nịnh thần.
- Đại tướng quân!
Lý Hiển run rẩy cả người, quả thật bị lời nói của Lý Đa Tộ làm cho sợ hãi, đến nỗi nói chuyện hơi lắp bắp:
- Đại tướng quân, làm…làm như vậy chỉ sợ không ổn đâu…
Lý Trạm dậm chân nói:
- Điện hạ, Bắc môn cấm quân, nhất trí nguyện trung thành, cơ hội hiếm có! Xin Thái tử nhanh chóng vào hậu cung! Thần không màng gia tộc, mạo hiểm với cái chết đến tận đây, điện hạ không được chần chừ nữa, thời cơ trôi qua tức thì, cứ tiếp tục do dự, chỉ sợ ngọc nát đá tan.
Lý Trạm nói xong, nháy mắt với hai thủ hạ, không đợi kịp Lý Hiển mặc xong áo mũ, tập tức đưa ông ra ngoài cung.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Các người là ai?
Theo tiếng quát lớn, hai ngọn đèn lồng sáng lên, một bóng người khoan thai bước đến, là Vi Phi, chỗ ở của bà không xa chỗ của Lý Hiển, bên này có có tiếng động lớn như vậy, sao bà có thể không nghe thấy. Vi Phi vội vàng đứng dậy, mặc áo chạy ra ngoài, vừa thấy có người dìu chồng đi, không khỏi sợ hãi.
Vương Đồng Kiểu vừa nghe thấy tiếng động liền rút đao ra, vừa thấy đó là nhạc mẫu, quần áo đơn giản, vội vàng thu đao, nhìn xuống, kính cẩn nói:
- Thái tử phi, chúng thần hộ tống thái tử đến cung Nghênh Tiên, cùng các tể tướng giết bọn nịnh thần, thanh quân trắc, giúp khôi phục giang sơn Lý Đường của ta!
Sự việc cấp bách, hiện không có thời gian nói rõ, Vương Đồng Kiểu nói xong, mọi người đã giúp đã Lý Hiển chân không chạm đất đi ra ngoài, Vi Phi nghe con rể nói lời này, nhất thời đứng im tại chỗ, không biết là vui hay sợ.