Thái Bình công chúa tin tưởng vô điều kiện đối với lời hứa của Dương Phàm. Tuy rằng nàng không biết Dương Phàm có thế lực to lớn như thế nào, nhưng nàng tin trí tuệ và cách làm việc chín chắn của Dương Phàm. Bao nhiêu năm nay, Dương Phàm vào nam ra bắc, thực sự đã làm mấy việc đại sự, vẫn luôn hữu dũng hữu mưu, giải quyết sự việc từng trải, hắn đã nói là chuẩn bị trong tay, Thái Bình công chúa liền nén lòng xuống.
Dương Phàm đích thực đã bắt tay sắp xếp rồi. Hắn dùng thủ đoạn mà trước kia cũng đã dùng qua, tuy mục đích của sự việc không giống nhau, thủ đoạn cụ thể cũng khác, nhưng đường đi nước bước là không thay đổi: giả thần giả quỷ, dụ người mắc sai lầm! Chiêu này giống thủ đoạn của một số người làm quan trên quan trường, mấy trăm mấy ngàn năm trôi qua, kỳ thực cũng chỉ có mấy chiêu như vậy, nhưng ứng phó với thượng cấp và đồng sự lại luôn luôn hữu hiệu.
Dương Phàm biết được mẹ của Trương Xương Tông là Lưu Thị tín ngưỡng đạo giáo, liền phái một người tên là Lý Hoằng Thái giả làm đạo sĩ, trước hết đến ngủ lại đạo quán mà Lưu Thị thường đến, đợi khi Lưu Thị đâng hương thì tìm cách tiếp cận, vừa gặp mặt, Lý Hoằng Thái liền ra vẻ kinh ngạc gọi Lưu Thị phu nhân là quý nhân.
Lưu Thị phu nhân đương nhiên hiếu kỳ, bà ta vốn rất mê tín chuyện quỷ thần, khi vị đạo sĩ này vừa hỏi, việc gì cũng vô cùng chuẩn xác, vị Cáo mệnh phu nhân này lập tức coi Lý đại nhân như thần tiên sống vậy.
Có tất cả những tin tức liên quan đế Trương gia mà Dương Phàm đã thăm dò được từ trước, lại thêm việc bản thân Lý Hoằng Thái là người rất khéo nhìn mặt đoán lòng, sinh ra đã có cái miệng lưỡi nở hoa sen, muốn qua mặt một phụ nữ như Lưu Thị tự nhiên dễ như trở bàn tay. Lưu Thị phu nhân tự mình tin Lý đạo nhân, không thiếu được việc tuyên truyền với thân hữu thường lui tới thân thiết, nhanh chóng đến mẫu thân của Trương Dịch Chi là A Tàng phu nhân cũng thành tín đồ của hắn.
Huynh đệ Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đều rất hiếu thuận, năm ngày ba bận liền rời cung đình về thăm mẫu thân. Lưu Thị chỉ có một đứa con trai này, tin tức bá quan tố cáo con trai bà ta cũng biết. Bây giờ có một vị thần tiên sống ngay bên cạnh, Lưu Thị tự nhiên muốn đưa con đến chào hỏi, cầu xin tiên sống chỉ bảo sai lầm.
Trương Xương Tông vốn không tin lắm, nhưng Lý Hoằng Thái bốc cho y mấy cái quẻ lại không cái nào không linh nghiệm, hầu hết những việc phát sinh trong cung, thậm chí những việc phát sinh đầu một ngày căn bản không có khả năng truyền ra ngoài nhanh như vậy, Lý đạo nhân đều biết rất rõ, mà Lý đạo nhân dự tính những việc mà y sẽ gặp phải, chín phần mười sẽ xảy ra, thái độ của Trương Xương Tông cũng tự nhiên mà thay đổi, coi Lý Hoằng Thái như một chân nhân đạo hạnh cao thâm.
Lý Hoằng Thái thủ đoạn khéo léo, làm một vài thủ thuật chướng nhãn pháp đánh lừa mẹ con nhà này. Về phần tướng thuật, trong cung có Uyển Nhi phối hợp chặt chẽ, ngoài cung có người của Hiển Tông trinh thám và phối hợp, tướng thuật của Lý đạo nhân tự nhiên cũng không hề mất linh nghiệm, dần dần Trương Xương Tông đối với Lý đạo nhân sùng bái như thần, một khi xuất cung là đem ông ta theo bên người.
Mùa thu năm này, Mặc Xuyết thả Võ Diên Tú trở lại.
Mặc Xuyết giam giữ Võ Diên Tú, vốn là muốn đầu cơ kiếm lợi, kết quả tên Võ Diên Tú này không có tác dụng gì, nhất là sau khi Võ Thừa Tự chết đi, đứa con trai bị trói buộc trên thảo nguyên như gã càng không ai hỏi thăm. Mặc Xuyết nuôi ăn nuôi mặc một tên vô dụng như vậy, lại không có được chút khống chế nào đối với Võ Chu.
Sau khi Võ Tắc Thiên dời đô về Trường An, thành địa tan rãm Thổ Phiên và Đột Quyết liên thủ tiến công. Hiện giờ Thổ Phiên Vương tuổi còn nhỏ, chư vương tử không nguôi dã tâm, Thổ Phiên nội loạn liên tiếp, căn bản không rảnh chú ý bên ngoài. Sau khi Ô Chất Lặc trở thành Đột Kỵ Tư Hãn, lại không ngừng gây sự đằng sau Mặc Xuyết. Mặc Xuyết chỉ dựa vào quân lực cơ động đã không còn cách nào để ứng phó với sự quấy rầy của Ô Chất Lặc.
Trước tình hình này, đối với Trung nguyên hắn đã không còn khả năng bành trướng, Mặc Xuyết liền kịp thời điều chỉnh chiến lược của hắn, quyết tâm lấy lực toàn quốc để bành trướng về phía tây. Vì vậy, cho dù việc hoà thân chưa thành, Mặc Xuyết vẫn chủ động nghị minh với Võ Chu, hai bên nghỉ binh ngưng chiến, từ đó điều động lượng lớn quân đội Nam Cương đi chinh phục tây, còn Võ Diên Tú trong hoàn cảnh này đã được phóng thích trở về nước.
Từ xưa đến nay, phàm là việc hoà thân đều do nhà gái chủ động tiễn thân, duy chỉ có Võ Chu và Đột Quyết hoà thân
Lại để chủ rể Võ Diên Tú tự mình đón dâu tới Đột Quyết Hãn Đình. Việc này đã khơi dòng mới trong lịch sử hoà thân, kết quả vị cháu trai này của Võ Tắc Thiên còn bị Mặc Xuyết giam lại, Võ Tắc Thiên khom lưng uốn gối cười theo còn bị tát một tát, thật là mất hết thể diện.
Hiện giờ Võ Diên Tú đã trở về, chẳng khác nào lại nhắc nhở mọi người một lần nữa, nữ hoàng đã từng chịu lăng nhục như thế nào. Võ Tắc Thiên đối với sự xuất hiện của đứa cháu trai này tất nhiên không vui, vì vậy liền lấy danh phụ thánh ân, đem đứa cháu trai lưu lạc tha hương gần sáu năm trời này giáng chức.
Trước khi Võ Diên Tú đi Đột Quyết đón dâu là Hoài Dương quận Vương, sau khi về nước lại bị giáng xuống làm Hoàn quốc công. Đến lúc này, lại khơi dậy sự oán giận của gia tộc Võ thị. Kỳ thực, trong gia tộc Võ thị trước nay Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư cạnh tranh lợi hại, mà trước khi Võ Thừa Tự lâm trọng bệnh, thế lực của y trên triều đường luôn áp chế Võ Tam Tư, hai bên không có bất cứ giao tình nào đáng nói.
Nhưng sau khi Võ Thừa Tự chết, loại phân tranh nội bộ này đã không còn tồn tại, ngược lại, sự nổi dậy của Nhị Trương và sự áp bức đối với nhất tộc Võ Thị, Võ thị hiện giờ đoàn kết hơn bao giờ hết. Hiện nay, Võ Diên Tú nhận được sự đãi ngộ bất công như vậy, với tư cách đại diện của Võ thị gia tộc, Võ Tam Tư đương nhiên cũng không vui vẻ gì.
Vì thế, để lấy lại thể diện cho Võ thị gia tộc, Võ Tam Tư cố ý tổ chức một bữa tiệc nghênh đón long trọng, vì đứa cháu lưu lạc sáu năm Đột Quyết quay về cố hương mà đón gió tẩy trần.
Văn võ toàn triều đều nhận được thư mời của Lương Vương phủ, trong đó cũng bao gồm cả Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông. Đây cũng là một cách thị uy trá hình của Võ Tam Tư.
Một nhà trong đạo quán, Dương Phàm đang phân phó với Lý Hoằng Thái đang đóng giả thành đạo sĩ, cung kính đứng trước mặt mình:
- Trương Dịch Chi khôn ngoan hơn Trương Xương Tông rất nhiều, hơn nữa còn hiểu khinh trọng, chỉ e sẽ làm hỏng việc lớn của chúng ta. Không thể để hắn tham gia bữa yến tiệc ngày hôm nay, phải nghĩ cách tách hắn ra.
Lý Hoằng Thái ngẫm nghĩ một lúc, đề nghị:
- Trương Dịch Chi người này chí hiếu, thuộc hạ có thể thông qua A Tàng phu nhân khống chế hắn. Chỉ cần nghe A Tàng phu nhân có việc, Trương Dịch Chu tuyệt sẽ không đển yến tiệc Lương Vương.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Như vậy là tốt nhất, ngươi sau khi công khai lộ diện trong buổi tiệc thì lập tức mượn cớ biến mất. Nhớ kỹ, không được để Nhị Trương vì đó mà sinh nghi.
Lý Hoằng Thái mỉm cười, hạ thấp người nói:
- Thuộc hạ rõ! Thuộc hạ sau khi đến dự tiệc, sẽ nói cần đến núi Côn Lôn tìm mấy vị đạo hữu, phải đến năm năm sau mới có thể trở về. Lưu thị phu nhân đối với thuộc hạ luôn cung kính, tuyệt đối sẽ không sinh nghi đâu.
Dương Phàm gật gật đầu, khẽ mỉm cười.
*********
Gia tộc Võ Thị vì Võ Diên Tú tổ chức tiệc chào mừng tại Lương Vương Phủ. Lương Vương Võ Tam Tư tổ chức lần này có phần khí phách quan ái tử tôn của thế gia vọng tộc Võ thị, cũng là để giành được sự cảm kích và đồng cảm của bộ hạ cũ của Võ Thừa Tự.
Ngoại trừ ngày mùng một đầu năm tiến cung bái kiến Thiên tử, chỉ e là không có một bữa yến tiệc nào to hơn, long trọng hơn bữa yến tiệc ngày hôm nay tại Lương Vương phủ. Gia tộc Võ thị và quan viên phụ thuộc gia tộc Võ thị tất nhiên phải đến, các quan viên thuộc thế lực của tam chi Lý Đường Thái tử, Tương Vương, Thái Bình công chúa cũng nhộn nhịp kéo đến.
Bởi vì, bọn họ hiện giờ cùng chung kẻ thù là Nhị Trương, lúc này tự nhiên muốn trợ giúp một chân cho Võ thị. Nhưng Thái tử, Tương Vương, Thái Bình công chúa ba người này không đích thân đến, thân phận địa vị của bọn họ bày ở đấy, chỉ là gọi người đưa hậu lễ đến, để cho vãn bối trong nhà thay dự tiệc.
Người của phe Nhị Trương cũng không có ai đến. Đây là một loại lập trường, nhưng bản thân Nhị Trương nếu như có đến, bọn họ đến dự tiệc không có nghĩa là họ cúi đầu trước Võ thị, mà là thể hiện một loại thị uy đối với Võ thị.
Dương Phàm thúc ngựa đi vào trước cửa Lương Vương phủ. Vừa ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa ba chữ cái to rõ ràng “Lương Vương phủ”. Đây là lần đầu tiên hắn đến.
Trước cửa Lương Vương phủ ngựa xe như nước, quan lại quyền quý qua lại như mắc cửi. Dương Phàm xoay người xuống ngựa, cất bước đi vào cửa chính. Trước của có hai quản gia Lương Vương phủ đang đứng, ở đó không ngừng cất tiếng xướng danh tính của quan khách. Khách mời có thân phận khác nhau sẽ có chủ nhân tương ứng ra nghênh tiếp.
Dương Phàm đi đến trước cửa, bước lên. Một tên quản gia của Tương Vương phủ vừa định hỏi danh tính của hắn, đột nhiên hai mắt sáng lên, bèn bước qua hắn, vội vàng đi nhanh về phía sau hắn, đồng thời cất giọng hô to:
- Hà Nội Vương giá lâm…
Võ Ý Tông cười ha ha, ngạo nghễ nói:
- Đi, đi đón tiếp khách của ngươi, bổn vương là người trong nhà, không cần Vương huynh ra đón.
Võ Ý Tông nói xong liền bước vào cửa, một số quan lại quyền quý vừa đến trước phủ đều nhao nhao hướng hắn chắp tay vấn an. Võ Ý Tông kiêu ngạo gật đầu. Dương Phàm quay người cười dài nhìn Võ Ý Tông. Võ Ý Tông vừa nhìn thấy Dương Phàm, sắc mặt lập tức thay đổi, nụ cười cuãng biến mất.
Dương Phàm chắp chắp tay với Võ Ý Tông. Hắn vốn cao hơn Võ Ý Tông một đầu, bây giờ lại còn đang đứng ở trên cao hơn Võ Ý Tông một bậc, Võ Ý Tông chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn. Việc này khiến Võ Ý Tông càng thấy không hài lòng, gã hừ lạnh một tiếng, vung mạnh tay áo, nhìn không chớp mắt mà đi qua người Dương Phàm bước vào Tương Vương Phủ.
Dương Phàm không giận cũng không hờn, quay người nói với vị quản gia kia:
- Thiên kỵ trung Võ tướng quân Dương Phàm, nghênh mời dự tiệc.
Nói xong đưa thiệp mời cho vị quản gia kia.
Vị quản gia kia chưa từng gặp qua Dương Phàm, chỉ thấy Võ Ý Tông đối với Dương Phàm thần sắc không tốt, không khỏi âm thầm tò mò về thân phận của hắn. Dương Phàm tự báo danh tính, doạ vị quản gia kia hoảng sợ, nghĩ thầm:
- Hoá ra người này chính là kẻ đã ngủ với với con dâu Võ gia nhà ta, từng đánh Vương gia Võ gia mà vẫn bình an vô sự.
Vợ của An Định Vương Võ Du Kỵ đều đã ngủ với người ta rồi, không ngờ vẫn bình thản chịu đựng gian khổ. Hà Nội Vương Võ Ý Tông bị người này xuất quân sung doanh, sợ tới mức trèo cả lên cây, thấy mặt hắn mà chỉ hừ lạnh một tiếng, đến nay người ta còn trở thành thượng khách của Lương Vương điện hạ, viên quản gia kí tự nhiên không dám thế hiện thái độ.
Quản gia xem qua thiệp mời, hướng bên trong cửa hô to:
- Thiên kỵ trung Võ tướng quân Dương Phàm… đến!
Con cả, con thứ của Võ Tam Tư, đều đã thành thân có phủ đệ riêng, tam tử Sùng Liệt, tứ tử Sùng Vì, ngũ tử Sùng Tháo vì chưa thành niên nên vẫn ở trong Lương Vương phủ, nghe thấy Thiên kỵ tướng quân đến, Võ Sùng Tháo nhỏ tuổi nhất liền chỉnh y phụ bước ra cửa nghênh tiếp.
Dương Phàm nhìn thấy tiểu vương tử của Lương Vương phủ ra đón, đang định chắp tay cảm ơn, đằng sau bỗng truyền đến những tiếng huyên náo khác thường, hắn ngạc nhiên quay đầu, liền thấy một chiếc xe hoa lệ dừng trước cổng Lương Vương phủ, Võ Sùng Huấn đứng trước xe, đang giơ tay, dìu một mỹ nhân dáng người uyển chuyển bước xuống.
Thiếu phụ xinh đẹp mà Võ Sùng Huấn dìu dĩ nhiên là Lý Khỏa Nhi. Sau khi trong lòng Dương Phàm giấy lên một ý nghĩ này, xoay người liền định vào trong phủ. Hắn rất không thích tác phong An Nhạc, nhưng càng không muốn đấu võ mồm với nàng, mà những tật xấu của người phụ nữ này làm người ta sinh ghét là không phân biệt nơi chốn dây dưa không dứt.
Nhưng hắn vừa nhìn thấy dáng vẻ của Lý Bao Nhi, không khỏi giật mình, cả người liền dừng lại.
Lý Bao Nhi xuống xe, cái váy trên người nàng tha thướt, dáng đi động lòng người dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra lộ quang bảy màu, ánh sáng mờ kiều diễm, nhan sắc lúc tím lúc đỏ, lộ ra biến ảo khác nhau. Một bộ váy lông như vậy, vốn đã đủ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, huống chi được mặc trên người một nữ nhân quốc sắc thiên hương như vậy.
Dương Phàm nhìn thấy lần đầu tiên, trong lòng bèn sinh nghi hỏi:
- Kỳ quái! Bộ váo lông của nhà ta, làm sao lại mặc trên người của nàng ta?
Dương Phàm lại nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện có chút bất đồng. Bộ váy bách điểu Ti Bích la không chỉ dùng lông của trăm con chim dệt thành, mà còn dùng các loại lông màu sắc khác nhau ghép lại thành một bức tranh bách điểu. Hình con chim nhỏ nhất chỉ bằng móng tay, nhưng mặt mày ngũ quan vũ túc đều đủ.
Chiếc váy hiếm có đó, trước tiên là vật liệu hiếm gặp, không có nửa năm công phu thì khó mà tập hợp được đầy đủ lông vũ, hai là kỹ năng dệt hiếm có. Muốn ghép lông của trăm con chim thành hoa văn còn khó hơn cả thêu long báo, càng phải một hai năm công phu tỉ mỉ mới được. Nhưng chiếc váy mà Lý Bao Nhi mặc này chất liệu tuy giống chiếc váy của Dương phủ, nhưng không có hoa văn phức tạp như vậy.
Lý Bao Nhi lúc này cũng nhìn thấy Dương Phàm, nàng nhếch nhếch chiếc cằm nhỏ, nhướng đôi chân mày lá liễu nhỏ, trên khuôn mặt đẹp đẽ lập tức lộ ra một tia đắc ý xinh đẹp.