Võ Tắc Thiên trên triều đình giận dữ, cho đuổi mấy viên quan lại đang khuyên bảo ra khỏi đại điện, nhưng đám quần thần không chịu bỏ qua. Bà ta trở về hậu cung, tấu chương của triều thần liên tiếp dâng lên, lời nói công kích cũng ngày một kịch liệt. Những hành động bỏ bê lan pháp của Võ Tắc Thiên đã hoàn toàn chọc giận những quan viên này.
Rất nhiều quan viên của phe Thái tử, phe Tương Vương vốn dĩ không có tư giao gì với Nguỵ Nguyên Trung, Trương Thuyết và Cao Tiễn, cũng không nhận được gợi ý của Thái tử hay Tương Vương, cho nên vẫn thờ ơ, lúc này cũng giận dữ tham gia vào đội ngũ khuyên can. Đây không chỉ vì chấp niệm chính nghĩa mà họ vẫn kiên trì, mà còn một cảm giác đau buồn giống như thỏ chết cáo thương vậy.
Võ Tắc Thiên già cả tính tình cố chấp dị thường. Đối mặt với thư tấu của quần thần như tuyết rơi, Võ Tắc Thiên ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có điều hạ chiếu, lệnh cho Hà Nội Vương Võ Ý Tông cùng các Tể tướng cùng thẩm án này. Võ Ý Tông là ác quan kế sau một số người như Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Sách Nguyên Lễ, Khâu Thần Tích, Võ Tắc Thiên hy vọng y có thể có được đột phá, nắm lấy những chứng cứ có lợi cho Nhị Trương.
Thế nhưng, Trương Xương Tông lần gièm pha trước hại chết một con trai và một con gái của Thái tử, lại còn hại chết con cả của Võ Thừa Tự, càng khiến cho Võ Thừa Tự đang bệnh nặng hộc máu mà chết. Việc này khiến những người khác của hai nhà Võ Lý đồng cảm, cùng dậy lên mối căm thù đối với Nhị Trương. Võ Ý Tông tuy hiểu rõ tâm ý của Cô mẫu, nhưng lại cũng không muốn trợ giúp lạm dụng Nhị Trương.
Quan chủ thẩm đều đánh xì dầu (đánh đấm giả bộ cho có khí thế), thẩm lý tự nhiên cũng không có chút kết quả nào. Lời khuyên bảo của quần thần trong tình huống này cũng càng thêm kịch liệt, mắt thấy thế cục sắp không thể khống chế, Võ Tắc Thiên ngang nhiên bỏ qua Tam pháp ti, không để ý đến không có bất kỳ nhân chứng vật chứng nào trực tiếp hạ chỉ can thiệp tư pháp.
Võ Tắc Thiên lấy tội danh “Nói năng vô lễ, khi quân phạm thượng” để giáng Nguỵ Nguyên Trung làm Cao yếu uý (Quảng Đông Cao yếu huyện hiện nay), còn Cao Tiễn và Trương Thuyết là tòng phạm của Nguỵ Nguyên Trung nên đày đến Lĩnh Nam.
Thượng quan Uyển Nhi từ mười bốn tuổi đã phụng dưỡng bên cạnh Võ Tắc Thiên. Hai mươi năm huy hoàng nhất trong đời Võ Tắc Thiên chính là mười năm sau cùng bà ta làm thái hậu và mười năm đầu làm hoàng đế. Trong hai mươi năm này, Uyển Nhi luôn ở bên cạnh bà ta, nàng hiểu rõ nhất phong cách của bà ta.
Hiện giờ Võ Tắc Thiên hạ một chỉ ý như vậy mà ngay cả người biết rõ tác phong của bà ta như Thượng quan Uyển Nhi đều thấy kinh ngạc. Nhân cơ hội này, sau khi lén báo cho Dương Phàm về chỉ ý còn chưa được công bố chính thức này, Uyển Nhi khẽ thở dài cảm thán với Dương Phàm:
- Bệ hạ thay đổi rồi…
Dương Phàm nhìn nàng, Uyển Nhi xa xăm nói:
- Trước đây, Bệ hạ cho dù muốn làm việc gì, coi như người biết rõ là oan uổng cho người, thậm chí là muốn oan uổng ngươi, nhưng trên pháp luật, người luôn biết cách làm không có chút sơ hở nào. Nhưng lần này, Bệ hạ có quyết định hoàn toàn trái ngược với luật pháp. Đây là lần đầu tiên trong đời người công khai làm trái luật!
Dương Phàm trầm mặc một hồi, bùi ngùi nói:
- Khi một người tuổi đã quá cao, không chỉ có thân thể họ sẽ già yếu, tinh lực cũng không nhiều thì trí tuệ và tư duy của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Càng nguy hiểm hơn nữa là....
rất nhiều người già còn có thể thay đổi tính nết, thay đổi đến mức tệ hại và cố chấp. Nếu người này chỉ là chủ của một nhà, hoặc chỉ là con cái bị trách mắng nhiều một chút. Nếu người này là chủ một nước…
Dương Phàm chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Nhưng việc này đối với chúng ta mà nói chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt. Lần này, Bệ hạ không có cách nào thông qua Tam pháp ti định tội Nguỵ Nguyên Trung, người chỉ có thể vượt qua Tam pháp ti, lợi dụng hoàng quyền cường thế áp chế, điều này chứng tỏ… quyền lực của người đối với triều đình đã ngày càng nhỏ rồi.
Dương Phàm ngẩng đầu nhìn, liền thấy một cỗ thanh du xa đang lẳng lặng dừng ở bên đường rộng rãi, đối diện con đường đó là bức thành cung màu vàng nhạt, đang đắm chìm trong ánh trời chiều. Dương Phàm thấy đứng hầu tả hữu cho chiếc xe là bốn nữ tướng vồ thủ vai rộng eo thon, liền biết đó là xe của ai, vì thế chậm rãi đi qua.
Dương Phàm chậm rãi đi đến trước xe, cửa xe mở ra không tiếng động. Dương Phàm tự nhiên bước lên xe, cửa xe ở phía sau hắn đóng lại, xe bắt đầu chạy ra phía ngoài. Thị vệ nhân mã của Thái Bình công chúa vây quanh xe, thị vệ của Dương Phàm lại đừng phía xa xa đằng sau xe. Thái Bình công chúa nhìn Dương Phàm, mặt mày ảm đạm nói:
- Nhị lang, chàng nói đúng rồi!
Dương Phàm thở dài không nói gì. Thái Bình công chúa trầm mặc một lúc, chậm rãi ngẩng đầu, dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Chàng từng nói, chàng sẽ giúp ta.
Dương Phàm gật gật đầu, dịu giọng nói:
- Ta sẽ giúp nàng!
Có được lời hứa của Dương Phàm, trong mắt Thái Bình lập tức tràn đầy suối nước, nàng bỗng nhiên nhào vào lòng Dương Phàm, ôm chặt lấy hắn. Dương Phàm nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng mềm mại của nàng. Thái Bình công chúa tựa vào bờ vai dày rộng rắn chắc của hắn, cảm thụ sự âu yếm của hắn, nước mắt theo khoé mi nhè nhàng trào ra.
Từ sau khi mẫu thân cho phép nàng bước chân vào chính đàn, quyền bính của nàng lớn hơn trước đây rất nhiều, áp lực theo đó cũng nặng nề hơn so với trước kia. Một mặt, nàng không thể đoạt phong đầu của Thái tử ca ca, một mặt nàng lại phải cố gắng gánh vác trách nhiệm vốn dĩ thuộc về Thái tử, quả nhiên là cất bước duy gian, như giẫm chân lên băng mỏng vậy.
Không ai có thể giúp nàng gánh vác. Hành động nhát gan hết lần này đến lần khác của hai ca ca khiến nàng vô cùng thất vọng, nhưng nàng lại phải tận tâm tận lực, phụ tá hoàng huynh. Điều này khiến nàng trói chân trói tay, thường cảm thấy hữu tâm vô lực.
Nguy cơ chính trị lần này người sáng suốt đều nhìn ra được là một lần phản kích của Nhị Trương đối với thế lực Lý Đường, mục tiêu chân chính chính là Thái tử, nhưng Thái tử lại tầm nhìn hạn hẹp, không chịu vì những bộ hạ đã tận tâm trung thành với ông ta mà có chút mảy may cố gắng. Còn Tương Vương thì lại ôm thái độ khư khư giữ mình, làm ngơ với sự việc, Thái Bình công chúa vừa là mỏi mệt, vừa là đau lòng.
Mạc đại tiên sinh ngồi ngay ngắn trên ngựa, chậm rãi đi theo xa giá của Thái Bình. Lão biết rằng trong nguy cơ chính trị này, biểu hiện của Thái tử Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán khiến Thái Bình công chúa thất vọng vô cùng, nhưng đây… chẳng phải là điều lão muốn sao?
Mạc đại tiên sinh hờ hững ngẩng đầu nhìn cung điện mái cong đang chìm đắm trong ánh chiều tà, ánh nắng chiều đang chiếu thẳng đến tròng mắt của lão, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén, nhưng không có một chút ấm áp