Say Mộng Giang Sơn

Chương 104: Tham vọng của Tiết Hoà Thượng

Mười mấy hòa thượng đang mặc tăng y màu xám, màu đen, màu xanh, đại diện cho thân phận và địa vị khác nhau của họ trong miếu chùa. Bọn họ đang vây quanh một vị khoác áo cà sa đỏ thẫm như những vì sao vây quanh mặt trăng, bảo trướng nghiêm trang, cái đầu trọc lóc bóng loáng trông như…

- OH!

Sở Cuồng Ca chăm chú nhìn vị cao tăng quá sức trẻ tuổi kia, bỗng nhiên ngây ngẩn người.

Người này...

Sao người này lại có thể giống tên thiếu niên tuấn tú đáng yêu, áo gấm mũ nồi Dương Phàm kia thế nhỉ?

Sở Cuồng Ca nhìn hắn, miệng dần dần mở ra, mở lớn tới mức có thể nhét được cả quả trứng ngỗng vào miệng. Những tên lưu manh bên cạnh y cũng đứng ngây người, cả nửa ngày, bỗng một tên lưu manh bỗng nhảy dựng lên, thất thanh kêu:

- Tiểu Phàm, là ngươi sao? Ngươi, ngươi ăn mặc kiểu gì vậy, tính hát tuồng sao?

- To gan, đây là thủ tọa chùa Bạch Mã, Hoằng Thập Thất đại sư, kẻ nào dám vô lễ?

Một tên hòa thượng đi ra trịnh trọng tuyên bố thân phận của Dương Phàm, vài tên lưu manh nghe xong hết sức kinh ngạc.

Dương Phàm cười nói:

- Sở thí chủ! Các vị thí chủ, đã lâu không gặp?

Sở Cường Ca kinh ngạc đứng lên, đánh giá Dương Phàm từ trên xuống dưới, chậm rãi nở một nụ cười đau khổ, nói:

- Dương Phàm đại sư, ngươi xuất hiện như vậy, thật sự là làm người khác không ngờ tới.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Sở thí chủ, bên này, mời, bần tăng có chuyện muốn nói.

Hai người đi sang đường bên kia, dưới gốc cây hòa, đám hòa thượng và lưu manh cùng gườm gườm nhau, giữa họ có một tinh thần không ai phục ai.

Hiểu ra ngay là những hòa thượng này vốn cũng xuất thân từ đám lưu manh, hai nhóm đứng hai bên, đương nhiên cảm nhận được hơi thở giống nhau của đồng loại, đều là cuồn cuộn, tự nhiên lại có một loại địch ý cạnh tranh, cho nên hai bên chỉ là khuôn mặt bằng lòng nhưng sớm đã không thuận mắt từ lâu rồi!

Bên kia đường, Dương Phàm đem tình hình của mình ra kể đơn giản với Sở Cuồng Ca. Ngay cả Mã Kiều chết tiệt bị tội chết cũng được một câu củaTiết Hoài Nghĩa mà bị xóa sạch, hắn không sợ Sở Cuồng Ca tìm ra bí mật gì. Sở Cuồng Ca cũng không có khả năng đào móc ra được bí mật thật sự gì.

Huống chi, hắn rõ, Sở Cuồng Ca là người có chừng mực. Một người từng trải nghiệm chốn quan trường, đặc biệt đã từng bị chèn ép quá lớn, nhất định không có lòng hiếu kì kiểu nhàm chán này. Lấy việc đào móc bí mật của người khác làm cái vui cho bản thân.

Hắn tin tưởng Sở Cuồng Ca sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn, bởi vì chuyện này đối với Sở Cuồng Ca chỉ có trăm lợi mà không có hại.

Quan trọng hơn, Sở Cuồng Ca năm đó bị đuổi ra Thiên Ngưu Vệ, những năm gần đây lang thang vất vưởng, trong lòng sớm đã rất bất bình, giống năm đó hắn lưu lạc ở phủ đô đốc Quảng Châu, chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn sẽ bắt lấy. Mặc dù chỉ cải biến một lý do cho tình cảnh hiện giờ của hắn cũng đủ để Sở Cuồng Ca làm việc cho hắn rồi.

Cho nên, Dương Phàm rất thản nhiên nhìn Sở Cuồng Ca. Chờ đợi y trả lời.

Sở Cuồng Ca nhìn thẳng Dương Phàm, nói:

- Đám huynh đệ này của ta sau khi đi, không hẳn là đi tu thật chứ?

Dương Phàm thở dài, giơ tay chỉ xéo qua bả vai. Đang rung đùi, chính là đám hòa thượng còn vô lại hơn đám thủ hạ vô lại của Sở Cuồng Ca, hỏi:

- Ngươi xem những người đó giống như đi tu hay sao? Cạo đầu, thay tăng y, mới có thể lấy danh nghĩa chùa Bạch Mã dự thi, đúng chứ?

Sở Cuồng Ca gật gật đầu, lại xác nhận nói:

- Mỗi ngày ba mươi đồng tiền công, một khi đã thật sự tiến vào trận chung kết, mỗi người sẽ được thưởng vạn tiền?

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Không chỉ có vậy, nếu như có thể để Tiết Sư vui vẻ, Sở huynh có thể trở về Thiên Ngưu, à, giờ đã đổi tên thành Phụng Thần Vệ rồi, Sở huynh có thể trở về Phụng Thần Vệ, cũng không phải là việc khó.

Sở Cồng Ca bỗng dưng xúc động, hai mắt mở lớn, căng thẳng nhìn Dương Phàm, giọng run run nói:

- Thật sao?

Dương Phàm nói:

- Dưới gầm trời này, quả thật không có nhiều việc công bằng như vậy. Đối với Sở huynh, bách chiến sa trường, lục địch vô số, chiến đấu quên mình, muốn ở lại Thiên Ngưu Vệ, muốn thăng quan tiến chức cũng không phải là việc dễ, nhưng đối với Tiết Sư mà nói, nếu y cho ngươi trở về, thậm chí phục được nguyên chức cũng chỉ cần một câu nói mà thôi, quan trọng là, ông ta có muốn làm hay không?

- Được! Ta đi với ngươi!

Ánh mắt Sở Cuồng Ca phát ra ánh hào quang làm người khác phát run, trong thoáng chốc, dường như một lớp bụi đất trên người gã rơi xuống, cứ như một võ sĩ bị đóng trong bùn lâu ngày, thoát khỏi giam cầm, thân thể chậm rãi giãn ra, nắm chặt cây thương trong tay lại.

Eo lưng của y thẳng đứng, bỗng chốc trở lên nghiêm nghị, trên trán lộ ra sinh khí bừng bừng, y đứng bên đó, cứ như một cây thương, là một kiêu tướng ẩn náu trong đám phố phường, chỉ vì một câu của Dương Phàm, liền thay da đổi thịt, dường như đã khôi phục phong thái ngày xưa.

***

- Phương trượng, đệ tử tính toán như vậy, mấy vị sư huynh ở bổn chùa, hay đá cầu, đệ tử và Thập Cửu sư đệ Sở Cuồng Ca cùng gia nhập trong đó, có hai vị sư huynh Hoằng Nhất, Hoằng Lục, thêm vào đệ tử và Thập Cửu sư đệ nếu không đoạt được giải nhất thì cũng coi như đánh cược một phen. Để các vị huynh đệ chùa Bạch Mã chuyên tâm đá cầu, không chút phân tâm thì cũng có thể mau một chút.

- Được, được, được!

Tiết Hoài Nghĩa nghe theo, lập tức gọi Hoằng Nhất tới trước mặt, ưỡn ngực ưỡn bụng nói:

- Ngươi nghe đây, hiện tại, các đệ tử không được rời chùa Bạch Mã, ăn uống chơi gái tất cả không được dính tới, giờ nghe theo sự bố trí của đệ tử Thập Thất an bài, tập luyện đá cầu, đợi đến Tết Nguyên Tiêu mới được lộ mặt ra cho Sái gia ta.

Hoằng Nhất lập tức đáp ứng.

Đạo trưởng Hoằng Thập Lục Nhất Trọc tiến lên, mặt mày nhăn nhó nói:

- Phương trượng, đệ tử tuổi cao, còn phải đá bóng sao?

Tiết Hoài Nghĩa nói:

- Ngươi, phụ trách nhặt bóng!

- Ồ!

Tiết Hoài Nghĩa chỉ bảo xong, Dương Phàm lại nói:

- Với lại đệ tử thấy đệ tử cùng Thập Cửu sư đệ cùng nhau luyện tập môn đánh bóng ngựa, nhưng con ngựa này…

Tiết Hoài Nghĩa vỗ ngựa nói:

- Không thành vấn đề, ta lập tức đi binh bộ, tìm vài chục chiến mã tốt tới, nơi tập cũng có, ngay sau chùa Bạch Mã có một bãi đất trống có thể tập luyện được.

Tiết Hoài Nghĩa nói xong, vuốt cái đầu trọc hài lòng cười nói:

- Haha, đá cầu à, đấu cùng một đám đàn bà, thắng cũng không khỏi mang tiếng xấu, nếu có thể thể hiện uy phong trên trận cầu đó mới là bản lĩnh đàn ông! Sái gia năm trước tại Tết Nguyên Tiêu, chỉ có thể ngồi một chỗ xem uy phong của người khác, lần này, ta đều có thể lộ mặt trong cả trận đá cầu lẫn đánh cầu rồi!

Có vẻ gã thuộc trường phái lạc quan, dù chưa tới đâu nhưng trong nhận thức gã đã chắc chắn đội bóng của mình nhất định thắng lợi.

Sở Cuồng Ca có ý muốn mượn sức mạnh của vị Tiết đại sư này để trở về cấm quân, vội đón ý mà hùa vào nói:

- Dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, các đệ tử tuyệt sẽ không để đại sư phải mất mặt, ngựa còn chưa đưa tới, đệ tử và Thập Thất huynh đệ xin tập đá cầu trước.

- Được, được, các ngươi đi luyện, mau đi luyện, ta có thể uy phong một lần ở trong Tết Nguyên Tiêu hay không, tất cả là phụ thuộc vào các ngươi!

- Ồ, đợi đã!

Sở Cuồng Ca lúc này cũng cạo đầu trọc, mặc tăng phục ngắn ống tay bó, trên thực tế có pha chút võ phục, trước đó, trang phục của tăng nhân khá đa dạng, không thống nhất, chỉ sau khi Đại Đường lập quốc, có quy định màu sắc với các cấp bậc quan chức, mà thời Lý Đường lại coi trọng tam giáo, Phật, Đạo, Nho, cho nên, cũng có quy định với tăng bào, lúc đó mới thống nhất lại.

Chỉ có điều, tăng nhân đều là áo ngắn tay dài, quần áo ngắn vốn rất ít, mà lại không được mặc trước mặt tín đồ, triều đình cũng chưa có quy định rõ ràng, bởi vậy trong trận đấu thích hợp mặc tăng phục quần áo ngắn hơn, kì thực thì đó là bộ bào phục được sửa theo võ phục mà ra, cho nên, tuy rằng đầu thì cạo trọc, nhưng vẫn cứ uy phong lẫm liệt.

Tiết Hoài Nghĩa kêu Sở Cuồng Ca, đánh giá cao thấp y một phen:

- Ngươi to lớn cường tráng thế, có hiểu gì về đô vật không?

Sở Cuồng Ca cười cười, ngạo nghễ nói:

- Không dám gạt phương trượng, đệ tử năm đó ở Thiên Ngưu Vệ, đô vật tranh tài với hơn 120 người, nhiều lần đã đạt giải quán quân.

Tiết Hoài Nghĩa hai con mắt lập tức sáng lên, lớn tiếng nói:

- Tốt! Ha ha ha, trên phương diện đô vật, chúng ta cũng có người đứng ra tranh cao thấp rồi!

Sở Cuồng Ca khom người nói:

- Nguyện vì phương trượng cống hiến sức lực.

Tiết Hoài Nghĩa nghe Dương Phàm nói qua chuyện của Sở Cuồng Ca chuyện, thấy y cung kính như thế, liền vỗ bờ vai của y nói:

- Thập cửu, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi, Thập Thất cũng đã nói với ta, chỉ cần ngươi mang thể diện về cho ra, ta liền cho ngươi trở về Thiên Ngưu Vệ! Ta là người thô thiển, lời nói ra tất sẽ làm.

Sở Cuồng Ca nghe xong trong lòng kích động không ngừng, lập tức ôm quyền nói:

- Phương trượng yên tâm, Sở Cuồng Ca nhất định sẽ mang thể diện về cho phương trượng.

Quá kích động, y làm hành động như nghi thức quân đội, Tiết Hoài Nghĩa đã không phải hòa thượng đứng đắn, cũng không cần để ý, rất hài lòng với thái độ của y, liền liên tục gật đầu nói:

- Tốt, tốt, ngươi chăm chỉ luyện tập, thành công rồi, ta tuyệt không nuốt lời!

Trận đấu này, đối với Tiết Hoài Nghĩa chỉ có vấn đề thể diện, y thích náo động, hơn nữa thích làm náo động trước mặt Võ Tắc Thiên, còn đối với Sở Cuồng Ca mà nói, cũng chỉ là tiền đồ đại sự cả đời, không dám chậm trễ. Nghĩ tới việc cao thủ đô vật nhiều như mây, chỉ với mình y, không ai trợ giúp, một khi thất bại, thì hy vọng trở về cấm quân chỉ như bọt nước.

Sở Cuồng Ca nhân tiện nói:

- Phương trượng, đệ tử không sợ cùng so tài đấu vật với người khác, chỉ có điều mỗi đội đều có rất nhiều cao thủ, đệ tử một người, nếu như một mình liên đấu, chỉ sợ “một bàn tay vỗ không nên tiếng”, nếu như có người trợ giúp, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều, không bằng mời Thập Thất sư huynh và các huynh đệ cùng dự thi, người thấy thế nào?

- Thập Thất?

Tiết Hoài Nghĩa nhìn Dương Phàm, nhếch chiếc miệng rộng, lắc đầu như trống lắc:

- Không được, không được, ngươi coi cái thân thể gầy gò kia, đánh cầu, đá cầu đều dựa vào sự linh hoạt, tất nhiên có thể lên tỉ thí, còn đi đấu vật thì không được, thân thể đó, không thể được.

Sở Cuồng Ca giật mình mà nói:

- Phương trượng, Thập Thất huynh giao pháp như thần, người không biết sao?

- Ồ?

Tiết Hoài Nghĩa ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phàm:

- Thập Thất, ngươi còn có thể giao pháp?

Dương Phàm vuốt mũi, ngại ngùng mỉm cười, nói:

- Có hiểu đôi chút, một chút!