Hắn nhớ tới đêm qua để nàng xoay người nằm sấp xuống, vòng eo mảnh khảnh phối hợp với cặp mông trắng vểnh cao, hai bầu vú áp xuống giường giống như đào mật trên đầu cành, vẻ đẹp này thật khiến người ta say mê, gây cho hắn một niềm sung sướng khó diễn tả, không kìm nổi vươn tay ra.
Thân hình Cổ Trúc Đình run lên, Dương Phàm bởi vì trường kỳ tập luyện đao kiếm nên trên lòng bàn tay có nhiều nốt chai, từng nốt chai nhẹ nhàng trượt lên bầu vú non mịn của nàng, như có nhiều con kiến nhẹ nhàng di chuyển, nàng bị động nhận sự âu yếm của lang quân, thân thể căng thẳng không thể khống chế được, trong bụng dần dần dâng lên một luồng khí nóng, cảm giác ngứa ngáy từ mông rất bò lên tới ngực của nàng, làm nàng không chịu nổi khẩn trương xoắn đùi lại. Dương Phàm nhẹ nhàng lật vai nàng, nang thuận thế nằm xuống, hai tay đặt trên ngực, nhanh chóng nhắm mắt lại, hàng mi chớp chớp.
- A Lang, xin chàng, buông màn xuống đi.
Thật ra
Dương Phàm không cự tuyệt khẽ giơ tay, tháo kim móc xuống, tấm màn mỏng manh tơ vàng chậm rãi rủ xuống, quây chiếc giường thành một không gian nho nhỏ.
Giường thêu nhẹ lay động, trong màn che là một thân thể đàn ông to lớn trước sau lắc lư mông eo, một cặp đùi trắng dài bắt lấy hông của hắn, “kít, két”, khúc nhạc lại lần nữa được tấu lên.
Động tác của nàng còn rất trúc trắc, nhưng thân thể thuở nhỏ quen nhu thuật rõ ràng là thích ứng dễ dàng với bất cứ động tác nào, theo chỉ điểm của nam nhân, vòng eo và cặp mông của nàng bắt đầu nhấp nhô, kỹ thuật này đúng như một kỵ sĩ cưỡi ngựa tuyệt hảo, đang khống chế một con ngựa hoang bướng bỉnh.
Sau đó hai người lại thay đổi vị trí, nam kỵ sĩ biến thành nữ kỵ sĩ, eo thon nhỏ nhắn gần như bị bẻ gãy giống như dương liễu trước gió lả lướt lên xuống, còn có hai bầu ngực tròn như hai quả cầu trắng mịn mượt mà đung đưa. Tiếng rên rỉ yêu kiều, say ngọt yêu mị đến tận xương mang theo ba phần đau đớn, bảy phần sung sướng...
Màn lụa lay động chậm rãi bình thường trở lại, tiếng rên rỉ yêu kiều cũng biến thành tiếng thở dốc nhẹ nhàng, đôi nam nữ trong trướng như đôi chim giao cổ đầu cành rúc vào với nhau. Bộ ngực sữa của Cổ Trúc Đình phập phồng, sức lực tích cóp cả đêm lúc này lại không còn sót lại chút gì, nhưng trong nội tâm nàng lại cực kỳ ngọt ngào hạnh phúc.
Cô gái lần đầu mới nêm thử tư vị tình ái, thật ra cảm giác sung sướng trên thân thể vẫn còn chưa được khai phá đến tận cùng, nhưng cảm giác thỏa mãn trên tâm lý lúc này lại cực kỳ mãnh liệt. Nàng thích cảm giác chiếm giữ hoàn toàn nam nhân của nàng, thích cảm giác được hắn đi sâu thâm nhập vào cả thể xác và tinh thần của mình, thích hắn đạt được khoái cảm trên thân thể mình, nàng nguyện vì hắn mà kính dâng tất cả.
Đôi môi của Dương Phàm hôn lên cái trán đang rịn mồ hôi của nàng, hôn đến đôi môi hồng lại hôn xuống đầu vai mượt mà của nàng, hôn lên vết sẹo do bị tên nỏ làm tổn thương ở trên cánh tay nàng, bỗng nhiên cúi đầu mỉm cười. Tâm tư của Cổ Trúc Đình cực kỳ mẫn cảm, biết biểu hiện của mình có gì đó khác thường, không kìm nổi thấp giọng hỏi:
- Vì sao a Lang lại cười?
Dương Phàm vỗ nhẹ lên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, chậm rãi trượt xuống chiếc mông vểnh, thưởng thức xúc cảm tuyệt mỹ này, khẽ cười nói:
- Nàng không biết đêm qua ta mang tâm trạng lo lắng nhiều đến thế nào đâu, sợ nhất là đột nhiên có người chạy vào hô to với ta: ‘Tướng quân, có người đến gặp’; ‘Tông chủ, việc lớn không hay rồi’; Nhị Lang, mỗ đã đợi ngươi lâu ngày rồi’…
Cổ Trúc Đình mở mắt, kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên không rõ hắn đang nói cái gì.
Dương Phàm cười nói:
- Nàng đã quên mấy lần trước rồi sao…
Dương Phàm đem chuyện tốt ba phen mấy bận hắn muốn ân ái với Cổ Trúc Đình nhưng lần nào cũng bị người ta gây trở ngại, Cổ Trúc Đình nghe xong không kìm nổi cũng phì cười thành tiếng. Cười xong, nàng lại thấy ngượng ngùng, khẩn trương giấu mặt vào trong ngực hắn.
Dương Phàm vỗ nhẹ lên mông nàng, nói như trút được gánh nặng:
- Cảm ơn trời đất, lần này, ta và nàng cuối cùng đã trở thành vợ chồng chân chính rồi, hơn nữa còn bình an vô sự không bị người nào quấy nhiễu…
Lần mây mưa này, Cổ Trúc Đình đương nhiên còn phải tắm rửa, đã một đêm liên tiếp tắm rửa, Cổ Trúc Đình vẫn hơi ngượng ngùng ý bảo muốn xuống, Dương Phàm da mặt dày, có thể hắn không biết là có cái gì ngượng ngùng, đối với đàn ông mà nói, đây là chuyện đáng giá để khoe, chuyện này không phải chứng minh rằng Dương Phàm hắn là đại tướng quân long tinh hổ mãnh, tinh thần như long như mã sao?
Dương Phàm dặn người chuẩn bị nước nóng, không để cơ thể yếu đuối của Cổ Trúc Đình tắm giúp, hắn tự mình làm, mặc y phục, vấn tóc, tinh thần sảng khoái bước ra hậu viện.
Cổ Trúc Đình tắm thì rất lâu, tắm xong còn cần phải nghỉ ngơi nữa.
"Kỳ quái , chuyện này rõ ràng là nam nhân dốc sức nhất, nhưng tại sao nữ nhân lại mệt mỏi hơn nam nhân vậy?" Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng cho ra một kết luận làm hắn dương dương tự đắc : "Hẳn là chỉ có ta mới như vậy, đây là bởi vì thân thể của ta quá mạnh mẽ cường tráng•••••• "
Dương Phàm đang lúc vênh váo, bỗng nhiên nhìn thấy Cổ Đại, Cổ Nhị, Cổ Tam ba người ngồi ở góc cây nho, Dương Phàm vẫn còn chưa chính thức nạp Cổ Trúc Đình mà đã ngủ với muội muội nhà người ta rồi, đột nhiên thấy ba vị đại huynh, trong lòng không tránh khỏi chột dạ, hắn bước xuống, muốn trốn sau rừng trúc, nhưng ba huynh đệ kia đã nhìn thấy hắn rồi.
Cổ Đại đứng dậy nói:
- A lang, bên trái nhà chúng ta, có người xây nhà lên rồi!
Dương Phàm cười ha hả:
- Thật thế hả? Là ai mà có mắt thật đấy chứ, chọn trúng nơi này!
Cổ Nhị nói:
- Thuộc hạ vừa mới dò la, nghe nói là Cao Dương Vương, vốn dĩ chỗ ấy là của năm huynh đệ nhà Thọ Xuân Vương nhắm trước rồi, đã mời Công bộ đến khoanh vùng, kết quả là bị Cao Dương Vương ngang ngạnh cướp mất
Dương Phàm lập tức mặt nhăn mày nhó. Cao Dương Vương? Nhà gần hàng xóm ác tối ngủ không yên rồi! Võ Sùng Huấn và Lý Khỏa Nhi không phải là loại thánh thiện gì! Hai vợ chồng chuyên môn gây chuyện thị phi này tự dưng lại nhằm vào nơi này! May mà chỉ có nhà Cao Dương Vương, chứ năm huynh đệ Thọ Xuân Vương mà cũng ở bên kia xây phủ thì chắc là thiên hạ đại loạn rồi!
Dương Phàm đang mừng thầm, Cổ Tam nói:
- A lang, miếng đất bên phải nhà chúng ta cũng bị người ta mua rồi!
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại có nhiều người nhắm trúng nơi này rồi vậy, bên phải chỗ chúng ta là ai vậy?
Cổ Đại nói:
- Còn không phải là năm huynh đệ nhà Thọ Xương Vương sao, bọn họ chọn nơi này rồi thì bị Cao Dương Vương cướp mất, thế là phải chọn đất phía bên phải nhà chúng ta.
Dương Phàm nghe xong, hai mắt đăm chiêu, chuyện này thật sự là sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, hai nhà Võ Lý đang dự tính làm chuyện gì đây, Dương Phàm ta bị kẹp giữa hai bọn họ, thật sự là phải vĩnh viễn sống những ngày không yên sao?
Lúc này, Nhâm Uy mang theo vài thị vệ từ trong rừng trúc chậm chạp bước ra, người đi trước thì mặt như khóc, người đi sau thì vẻ buồn bực, Nhâm Uy không nhìn thấy Dương Phàm, y mặt mày hớn hở nói với mấy người thuộc hạ:
- Hôm nay ta đi tây thành, nghe được một câu chuyện cười, nghe nói là có hộ gia đình, hàng xóm nhà bên phải là thợ đồng, hàng xóm nhà bên trái là thợ rèn, hai nhà ngày ngày đập đập gõ gõ, tiếng ồn thật là đáng ghét.
Hôm nay, nhà ở giữa nghe nói hai nhà hàng xóm muốn dọn đi, vô vùng mừng rỡ, vội vã mời hàng xóm đến thiết đãi yến tiệc. Kết quá là rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm vị, y hỏi hai vị láng giềng kia, các ngươi đoán được không, thợ đồng nói: