Một lúc lâu sau, tiếng đập phá bên trong phòng đã dừng lại nhưng các a hoàn vẫn chưa dám đi vào. Đúng lúc này, Đỗ Văn Thiên đi tới bên ngoài phòng An Nhạc công chúa, nhìn thấy các cung nữ ở bên ngoài sắc mặt khác thường, không khỏi lo lắng hỏi:
- Công chúa điện hạ nổi giận sao?
Một cung nữ đưa ngón tay lên môi, ra hiệu đừng lên tiếng, nhỏ giọng nói:
- Công chúa cực kỳ không vui, đang nổi giận.
Đỗ Văn Thiên biết hôm nay mình tỏ ra yếu thế nhất định khiến cho An Nhạc không vui, lại nghe nói nàng đang nổi giận, trong lòng lại càng căng thẳng, sợ rằng mình thỉnh tội chậm trễ khiến cho tiểu mỹ nhân này không vui, chần chừ một lúc rồi nói:
- Đỗ mỗ muốn gặp công chúa.
C
ung nữ vội lắc đầu, nói nhỏ:
- Công chúa đang nổi nóng, ai dám để cho ngài gặp.
Đây dù sao cũng là Đỗ phủ, không phải là phủ của công chúa, Đỗ Văn Thiên không cần câu nệ như vậy. Ngẫm nghĩ một lát, y liền lấy can đảm cao giọng nói:
- Đỗ Văn Thiên cầu kiến công chúa.
Một lát sau không thấy trả lời, Đỗ Văn Thiên lúng túng định quay người đi khỏi thì chợt nghe có giọng nói từ trong phòng truyền ra:
- Vào đi!
Đỗ Văn Thiên vội vàng tiến vào phòng, vừa vào trong phòng liền thấy một đống hỗn độn. Đây là nhà của Đỗ Thiên Văn nên y rất quen thuộc tình hình ở bên trong. Không thấy công chúa ở đó, Đỗ Thiên Văn lấy can đảm đi qua bức bình phong, nhìn vào bên trong giống như vừa trải qua một cơn lốc xoáy, rất nhiều đồ quý giá đều bị đập nát, trong lòng không khỏi đau lòng. Nhưng nhìn lên thấy An Nhạc công chúa đang ngồi trên giường, Đỗ Văn Thiên thầm giật mình, cổ họng liền khô lại.
Bây giờ đã gần tới tháng 6, thời tiết nóng bức. An Nhạc công chúa vừa đập phá xong nên người nóng bức nên bỏ áo khoác ngoài ra, buồn phiền ngồi ở trên giường. Lúc Đỗ Văn Thiên đi vào, An Nhạc công chúa đang tức giận nên cũng quên mất mình chưa khoác áo.
Một mỹ nhân tuyệt sắc lại chỉ mặt quần áo trong. Tuy quần áo trong không hở quá nhiều da thịt nhưng nội y của An Nhạc lại quá mỏng, làm sao có thể giấu được thân hình xinh đẹp kia của nàng.
Mặc dù nàng vẫn còn đang tức giận nhưng khuôn mặt có má lúm xinh đẹp yêu mị tới thấu xương kia, lại thêm da thịt trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện làm lay động lòng người, thần hồn điên đảo. Đỗ Văn Thiên đang si mê thì chợt bừng tỉnh, vội vàng tiến tới bái kiến:
- Thiên Văn bái kiến điện hạ!
Đỗ Thiên Văn không dám nhìn lên, ánh mắt tham lam chỉ nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc mảnh mai xinh đẹp với làn da trắng như tuyết kia, ra vẻ cung kính nói:
- Điện hạ, hôm nay xuất hành, Đỗ mỗ không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, vì không mang đủ tiền mà khiến cho điện hạ chịu xấu hổ. Thật sự là có lỗi, giờ… đặc biệt tới thỉnh tội với điện hạ!
An Nhạc công chúa liếc mắt nhìn y một cái. Tuy rằng Đỗ Văn Thiên vội che giấu ánh mắt nhưng An Nhạc công chúa vẫn nhận ra được, loại nam nhân này nàng đã gặp nhiều rồi, loại ánh mắt si mê, đầy dục vọng này khiến cho tâm tư của nàng khá lên không ít.
Nhìn đống hỗn độn ở trong phòng, lúc này nàng mới nhớ tới phòng này là phòng mượn, phủ công chúa của mình ở Trường An còn chưa xây xong. Hôm nay xuất hành, Đỗ Văn Thiên đã tiêu không ít tiền cho nàng, khoảng bốn mươi vạn, dù nàng là công chúa, lại là con dâu của Lương Vương, khi xuất hành cũng không mang theo nhiều tiền như vậy. Tiêu tiền của người ta, dùng nhà của người ta, còn đập phá đồ của nhà người ta, sao có thể nổi nóng với người ta được. Vì thế, Lý Khỏa Nhi khoát tay, rất độ lượng nói:
- Thôi, việc này cũng không thể trách ngươi, ngồi đi.
- Tạ điện hạ.
Đỗ Văn Thiên vội nói, nâng một mảnh đôn gấm rơi ở trên mặt đất, ngồi xuống.
Lý Khỏa Nhi thở dài một cái, kéo một chiếc gối ở trên giường, nửa nằm xuống. Vừa nằm xuống, chỗ vạt áo lập tức lộ ra một màu trắng như tuyết nhô lên, ánh mắt của Đỗ Văn Thiên nhìm chăm chăm vào thứ bên dưới lớp áo mỏng manh kia, tim đập loạn lên, ánh mắt rơi và giữa hai khe núi trắng nõn liền không thể rời đi được.
Đỗ Văn Thiên vốn chính là một con quỷ háo sắc, ở ngay trước mặt một mỹ nhân như vậy, nếu không phải hiểu rằng đây là công chúa, nếu mạo phạm làm cho nàng tức giận thì mình sẽ xong đời thì y đã sớm làm liều rồi.
Lý Khỏa Nhi tức giận nói:
- Tên Dương Phàm này khiến cho bổn cung mất mặt như vậy, nhất định ta sẽ không bỏ qua cho hắn!
Lúc này Đỗ Văn Thiên mới nhớ tới ý đồ đến đây của mình, vội nói:
- Công chúa nói rất đúng, tại hạ thật sự nghĩ mãi không ra, Dương Phàm cũng chỉ là một Trung Võ tướng quân, là một viên quan tam phẩm, tại sao lại dám to gan như vậy, dám làm mất mặt của công chúa điện hạ.
Hiện giờ Lý gia cũng chưa đắc thế, nếu An Nhạc công chúa không được gả vào Võ gia thì những người không để tâm tới nàng sẽ càng nhiều. Lời này nàng sao có thể nói được, bởi vậy phẫn nộ mà nói:
- Người này rất thân thiết với Trương Xương Tông, tự cho là mình có chức vị cao, đương nhiên đến cả bổn cung hắn cũng không coi ra gì.
Đỗ Văn Thiên nghĩ thầm:
“Trương Xương Tông hiện giờ là tâm phúc thứ nhất của Hoàng thượng, chưa nói tới An Nhạc công chúa, ngay cả Lương Vương cũng không dám không nể mặt người này. Dương Phàm bợ đỡ được hắn ta, khó trách lại ngông cuồng như vậy. Nhưng thiên tử đã già, chúng còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữa? Dương Phàm này cũng chỉ là hạng người có tầm nhìn hạn hẹp.”
Trong lòng Đỗ Văn Thiên thầm khinh thường, khẩn trương nói:
- Thì ra là thế, khó trách mấy ngày trước đây, Đỗ mỗ nhìn thấy hắn vào Trương Xương Tông cùng đi dạo ở trong Hưng Giáo Tự. Ồ! Đúng rồi, lúc đó ở cạnh họ còn có một người con gái dung mạo thanh tú, ba người cười nói rất vui vẻ.
An Nhạc công chúa uể oải nói:
- Thật sao? Đó nhất định là Thượng Quan Đãi Chế rồi.
Đỗ Văn Thiên cười nói:
- Đỗ mỗ sao có thể không nhận ra Thượng Quan Đãi Chế. Khi đó đi chơi, Dương Phàm dùng tên giả là Dương Kiều, người con gái đó lại tên là Trịnh Uyển Nhi.
An Nhạc nói:
- Trịnh Uyển Nhi? Vậy thì đúng rồi, mẹ của Thượng Quan Đãi Chế họ Trịnh, nàng tên là Trịnh Uyển Nhi, không phải là dùng họ mẹ sao. Kỳ lạ, họ chỉ ra ngoài chơi thôi mà, sao phải lén lút như thế, còn phải thay tên nữa.
Đỗ Văn Thiên lắc đầu, ra vẻ ngây thơ nói:
- Không phải là Thượng Quan Đãi Chế đâu, Trịnh Uyển Nhi kia là một người phụ nữ mang thai đấy.
- Cái gì?
An Nhạc công chúa vừa nghe xong, bật dậy, hai mắt sáng lên:
- Ngươi nói Trịnh Uyển Nhi đó đang có mang?
- Đúng vậy!
- Ngồi lại đây, nói chi tiết cho ta nghe!
Đỗ Văn Thiên vội chuyển đến ngồi gần nàng, vừa ngồi xuống chỉ cảm thấy một mùi thơm xông vào mũi. Lớp áo mỏng manh của An Nhạc công chúa không hề có tác dụng che phủ được làn da trắng nõn và những đường cong của nàng, ngược lại lại khiến nó trở nên vô cùng hấp dẫn.
Đỗ Văn Thiên không nhịn được nuốt nước bọt.
Nếu như Trương Xương Tông đi chơi, có người phụ nữ đủ tư cách cùng ngồi ăn uống với hắn ta chỉ có thể là Thượng Quan Uyển Nhi, huống hồ người đó còn tên là Trịnh Uyển Nhi. Nhưng nếu là Thượng Quan Uyển Nhi thì tại sao lại là một phụ nữ mang thai? Bọn họ đi chơi sao lại phải che giấu thân phận? An Nhạc công chúa lập tức cảm thấy điều kỳ quái.
Lý Khỏa Nhi nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Văn Thiên, nhưng nàng hoàn toàn không thèm để tâm, ngược lại còn cố ý nghiêng người về phía trước, đưa cặp tuyết lê xinh đẹp tới trước mặt y, nói:
- Mau! Mau kể lại tất cả những gì ngươi chứng kiến hôm đó cho bổn cung biết!