Say Mộng Giang Sơn

Chương 101: Mã mẫu dạy con

Hai phường đinh phường Tu Văn sau vài ngày đã trở thành chấp sự tăng và thủ tọa chùa Bạch Mã uy danh hiển hách, một sự kiện như vậy cũng đủ để khiến phường Tu Văn kinh động. Mà trong đó một người mới hai ngày trước còn lên pháp trường khiến việc này càng mang tính truyền kì hơn.

Lúc mới vào phường Tu Văn, hai người trong lòng đều lo sợ, sự lo lắng của Mã Kiều thì không cần nói, Dương Phàm thì không phải là sợ quan phủ đột nhiên xông tới bắt người mà là lo lắng bị người ta tới nhà gây náo loạn, chung quy không nên đối mặt.

Nhưng mà, những bách tích không liên quan tới việc này thần sắc có chút kì lạ, nhưng đại đa số những người có hiểu biết đều chủ động chào hỏi họ, còn vị thương nhân du nhân bốn phương Ngô Quảng Đức tuy rằng ngụ ngay trong phường, nhưng cũng không tới gây rối.

Sau khi bắt chuyện qua lại với các hàng xóm láng giềng có giao tình thâm hậu, hai người liền chạy về nhà Mã Kiều, mẹ con gặp lại, ôm nhau khóc lớn. Một lát sau, Diện Phiến Nhi cùng mẹ nàng cũng tới, mẹ Diện Phiến Nhi an ủi Mã mẫu:

- Chị à, con chị đã bình an vô sự, chị còn khóc gì nữa, nên vui mới đúng chứ!

Mã mẫu lau nước mắt, tát Mã Kiều, mắng:

- Ngươi đúng là đồ súc sinh, không nghe lời dạy của mẹ, lại không chịu học hành, thông đồng với người khác, làm bại hoại nền nếp gia đình, lại còn đùa giỡn với tính mạng, nếu không có nghĩa sĩ cứu, sớm đã chôn vùi mạng sống. Hiện giờ tuy rằng giữ được cái mạng này, nhưng lại xuất gia, cha ngươi chỉ có mình đứa con trai là ngươi, việc này đúng là việc bất hiếu, ta thật sự chỉ muốn giết chết ngươi!

Dứt lời, bà quơ lấy cây chổi, mẹ Diện Phiến Nhi nhanh tay tiến đến ngăn lại, lại khuyên giải một hồi.

Mã Kiều quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào, Dương Phàm tiến tới phía trước:

- Đại nương, người đừng lo lắng, chúng con gia nhập chùa Bạch Mã, nhưng chỉ là muốn tránh sóng gió mà thôi. Hiện giờ, Tiết Hoài Nghĩa đang chủ trì ở đó, có lẽ đại nương cũng đã nghe nói tới vị hòa thượng này, không nên căng thẳng, chờ thêm chút thời gian nữa, Kiều ca muốn hoàn tục cũng không có gì là khó.

Mã mẫu nghe xong nhẹ lòng nhìn Dương Phàm, nói:

- Tiểu Phàm, cháu cũng cùng nó vào chùa Bạch Mã rồi hả?

Dương Phàm nói:

- Lúc đó con vừa trở lại phường, nghe nói Kiều ca gặp chuyện không may, liền tới chợ Nam thì đụng phải nghĩa sĩ cứu mạng Kiều ca, con lập tức đuổi theo hai người. Nghĩa sĩ kia sau khi cứu Kiều ca trốn thoát liền hiên ngang bỏ đi, con và Kiều ca liền cùng nhau trốn, đám quan nhân lại đuổi tới quá nhanh, liền trộm hai bộ bào phục của đạo quán, nào ngờ…

Mã mẫu thở dài:

- Đứa con bất hiếu này của ta, còn làm liên lụy tới cháu nữa.

Dương Phàm nói:

- Không sao, không sao, đại nương người cũng thấy đó, đám đại hòa thượng bên ngoài kia đều bảo vệ mạng của con, Tiểu Phàm hiện giờ rất uy phong! Đại nương, hãy để Kiều ca đứng lên, huynh ấy cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, hiện giờ đã biết sai rồi!

Mẹ Diện Phiến Nhi nói:

- Đúng vậy, chị à, chị cũng không nên nóng giận. Ta cũng đã gặp qua Bảo nương tử, một thiếu niên phương cương huyết khí như Kiều nhi đương nhiên dễ dàng bị dụ dỗ rồi.

Hơn nữa, Kiều nhi làm ra chuyện sai lầm như thế, sau khi phát hiện ra tâm địa độc ác của cô ta liền dứt khoát cắt đứt quan hệ, sau khi lỡ tay giết người, không để người khác thay nó chết oan mà chủ động đầu thú, cũng có thể thấy rằng đây là nam tử nghĩa khí rồi!

Mẹ Diện Phiến Nhi và Dương Phàm khuyên nhủ một hồi, Mã mẫu mới thở phì phì nói với Mã Kiều:

- Được rồi, ngươi đứng lên, nếu không có đại nương ngươi nói giúp, Tiểu Phàm thay ngươi nói chuyện, hôm nay ta cũng sẽ không tha tội cho ngươi.

Dứt lời, Mã mẫu giữ chặt tay Dương Phàm, nói:

- Tiểu Phàm, may là có cháu, nếu cháu không tỉnh táo, đứa con ngu xuẩn này của lão nương đã bị quan phủ bắt đi rồi, hiện giờ để quan phủ hủy bỏ vụ án nay đều là công lao của cháu. Kiều nhi đã gây liên lụy tới cháu, khiến cháu phải theo nó làm hòa thượng, đại nương thật sự thấy có lỗi.

Dương Phàm nói:

- Đại nương khách khí rồi, tiểu chất và Kiều ca tình như huynh đệ, huynh gặp nạn, con đâu có thể ngồi yên. Nếu con có xảy ra chuyện, tin rằng, Kiều ca cũng sẽ làm như vậy thôi.

Mã mẫu nhìn sang Mã Kiều, gương mặt dạo nạt, quát lớn:

- Lại đây!

Mã Kiều ngoan ngoãn tiến tới bên cạnh mẫu thân, Mã mẫu gõ vào đầu y nói:

- Từ nay về sau, không thể ngươi gây chuyện nữa, nhất là ta, quyết không cho phép ngươi gây chuyện bê bối nữa, nếu không, để ta nghe thấy, ta lập tức thắt cổ tới tìm cha ngươi, đỡ phải lo lắng thêm cho ngươi, đỡ mất mặt với hàng xóm ở đây.

Lời nói có phần nặng nề, Mã Kiều biến sắc, lập tức quỳ xuống nói:

- Mẹ, con bất hiếu, quyết không dám gây chuyện để mẫu thân tức giận nữa, mẹ chớ buồn bực, con đã nhớ trong lòng, con tuyệt không dám tái phạm.

Mã mẫu sắc mặt ôn hòa, ân cần dạy bảo tiếp:

- Tiểu Phàm giao hảo với con, tính tình tốt lành, lại là ân nhân cứu mạng của con, ân tình này, coni hãy ghi sâu trong lòng. Người Mã gia ta trọng tình trọng nghĩa, có ân tất báo, lời này vi nương dạy bảo con, con chớ có quên.

Mã Kiều gật đầu thật mạnh, nói:

- Mẹ yên tâm, con đã nhớ rõ.

Giang Húc Ninh nhìn Dương Phàm, nét mặt hiếu kì nói:

- Tiểu Phàm, ngày đó cứu Kiều ca là một nghĩa sĩ không biết tên sao, ta nhìn bóng dáng người đó rất giống với đệ.

Câu hỏi này của nàng, khiến Mã mẫu và mẹ Diện Phiến Nhi đều hướng nhìn Dương Phàm, Dương Phàm ngẩn người, cười ha hả đáp:

- Ninh tỉ, người thật khéo đùa, Tiểu Phàm dù có khí lực phi thường, công phu quyền cước giỏi mấy thì cũng chỉ có thể khoa chân múa tay vài cái, nhưng để cứu người trong đám quan nhân, ta thật sự không có bản lĩnh này, người cứu Kiều ca là một người khác.

Mã Kiều cũng biết thân phận thật sự của Dương Phàm không thể để bị bại lộ, nên cũng nói đệm vào:

- Vâng, người cứu ta đích thật là một vị nghĩa sĩ che mặt, hắn thấy Tiểu Phàm đuổi tới, còn tưởng là công sai nha môn, nếu không phải ta hô hoán thì Tiểu Phàm đã ăn một đao của hắn rồi!

Mã mẫu và mẹ Diện Phiến Nhi đều cảm thấy Dương Phàm rất thân thuộc, cũng không tin là tiểu huynh đệ luôn đi theo sau Mã Kiều này lại giấu tài không để lộ, công phu giỏi giang, nghe xong lời này lại càng không chút nghi ngờ, chỉ cho rằng Mã Kiều không muốn liên lụy người vô tội, dũng cảm đầu thú khiến giang hồ du hiệp cảm động mà trượng nghĩa ra tay cứu giúp.

Mẹ con Mã Kiều gặp lại, cần phải làm hòa thượng ở chùa Bạch Mã một thời gian, trong một thời gian ngắn không thể trở về chăm sóc mẫu thân, hơn nữa mấy ngày này Mã mẫu ngày đêm lo lắng cho con trai, hiện nay mẫu tử gặp lại, tất nhiên có nhiều lời muốn nói, cho nên ngồi thêm chốc lát mẹ Diện Phiến Nhi liền dẫn con cáo từ.

Dương Phàm cũng lấy cớ đứng dậy, nói cần về thăm nhà, xử lí vài việc và mang thêm ít đồ, đến bữa trưa sẽ quay lại.

***

Dương Phàm lại trở về tiểu viện, mở cửa đi vào, nhìn căn nhà nhỏ bé đã ở đến nửa năm, khẽ thở dài.

Từ lúc Thiên Ái Nô đi, căn phòng của hắn lại trở lại trạng thái của một người đàn ông độc thân, chăn đay vứt trên giường, không gấp, gáo nước lớn đã dùng còn lại nửa gáo, đặt ở trên bàn, góc tường còn có mấy chiếc xương gà đã gặm, chỉ còn có sàn nhà, trong thời gian ngắn ngủi vẫn giữ được bản sắc gỗ thô mà Thiên Ái Nô ngày nào cũng lau chùi.

Dương Phàm ngồi xuống sàn nhà, ôm hai đầu gối lẳng lặng nhìn sự quen thuộc này, nhưng vẫn có gì đó xa lại, suy tư về tiền đồ sau này.

Tiết Hoài Nghĩa, người này thân phận rất đặc biệt, tể tướng Đại Đường thân phận dưới một người trên vạn người, đám người dám đắc tội với hắn không có mấy, ngay cả cháu họ Võ Hậu là Võ Tam Ân, Võ Thừa Tự cũng không dám, có thể trở thành tâm phúc của Tiết Hoài Nghĩa, muốn vào đại nội sẽ không còn là việc khó nữa.

Điều này rất có lợi cho hành động kế tiếp của hắn, hắn cũng có ý định tiếp tục làm một hòa thượng rất có tiền đồ này. Chỉ không biết chuyện cứu người trên pháp trường đã bị truyền ra chưa, có làm ảnh hưởng tới bản thân không, do đó có thể đoán ra nhiều thứ hơn. Mã mẫu và mẹ Diện Phiến Nhi dễ lừa, thì không có nghĩa những người khác cũng dễ dàng bị đánh lừa.

Nếu một khi để người khác vì việc này liên tưởng tới huyết án của Dương Lang Trung phủ, thì dù có thần hộ mệnh Tiết Hoài Nghĩa thì việc này cũng quá sức nghiêm trọng. Nhất là, một khi kẻ thù của hắn nhận ra thân phận của hắn hoặc hoài nghi hắn, như vậy hắn sẽ không còn sót lại chỗ ẩn thân nào nữa.

Dương Phàm đang lẳng lặng suy nghĩ những vấn đề này, chợt nghe trong viện truyền tới những tiếng động rất nhỏ, Dương Phàm rùng mình, nhảy dựng lên, hắn đang ngồi xếp bằng dưới đất, lấy khửu tay chống đầu gối, chống cằm, lẳng lặng trầm tư, tiếng động nhỏ như thỏ chạy, cực mau lẹ, từ xa đã vọt tới cạnh cửa.

Ba, ba, ba!

Ba tiếng vỗ tay chậm rãi từ đằng sau hắn vang lên, Dương Phàm bỗng xoay người, chỉ thấy cửa sau không biết khi nào đã mở ra, Thiên Ái Nô đứng sau, hai tay vỗ hoan nghênh, cười nói:

- Giác quan thứ sáu thật tài tình, thân thủ linh hoạt, đúng là một phường đinh tài giỏi, Dương Phàm, ngươi lừa người khác giỏi quá.

Dương Phàm hơi kinh hãi, lập tức mừng rỡ nói:

- A Nô, sao ngươi lại trở về?

Thiên Ái Nô hừ một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp nói:

- Ngươi đừng ngắt lời, ta vừa hỏi tình hình của ngươi ở trên phố, trong lòng có chút nghi ngờ, vừa nãy thử một chút, người gọi là nghĩa sĩ cướp pháp trường kia, e rằng chính là bản thân ngươi mà thôi? Tiểu phường đinh, hừ! đúng là giỏi thật, ngươi lại dám gạt ta?

Dương Phàm không nhịn nổi cười, nói:

- Trông bô dạng uất hận của ngươi kìa, ta không có lừa thân thể ngươi, cũng không lừa gạt tâm can ngươi, chỉ có điều ta không nói là ta có võ công mà thôi, sao ngươi lại nói như vậy được?

Thiên Ái Nô đỏ mặt, nhíu mũi lại nói:

- Ngươi còn nói những lời thô tục, không thể đứng đắn hơn được sao?

Dương Phàm buông tay nói:

- Ta sợ ta đứng đắn, ngươi lại không vui, chê ta có mắt không tròng, thấy một đại mỹ nhân ở trước mắt mà không có chút rung động, cứ như một khúc gỗ cứng nhắc.

- Hừ!

Thiên Ái Nô hừ một tiếng, những lời ca ngợi của hắn, không biết là nên vui hay nên phản bác, đành phải nói tránh đi:

- Ngươi có bản lĩnh giỏi như vậy, vì sao phải làm phường đinh ở nơi nàu, âm thầm làm một tiểu tặc ở đây?

Dương Phàm nói:

- Có chút võ công ta không làm tiểu tặc, còn có thể làm chuyện gì khác? Chẳng lẽ tới một nhà hào môn nào đó làm võ sư hộ viện hay sao?