Trường An tháng năm, trời trong nắng ấm, đúng là một dịp tốt để đi dạo ngoài thành.
Một đoàn xe ngựa, bảo vệ mấy chiếc khinh xe, lặng yên rời khỏi Đảo Hồ Tâm ở Long Khánh Trì.
Bọn họ trước tiên rời đến chỗ nhà ở mà Dương Phàm đã bố trí ở hồ bên trái. Dương Phàm trả tiền công đầy đủ, nhân công mời đến cũng nhiều, cho nên nhà xây lên rất nhanh, một tòa trang viện bằng phẳng, phòng ốc san sát, tòa non bộ, đình đài lầu các, đều rất độc đáo, từ quy mô có thể thấy, chắc hẳn là một tòa nhà lớn không thua kém vương hầu.
Dương gia không thiếu tiền, chỉ cần không hoang phí quá, thì đương nhiên là muốn xa hoa thế nào thì xa hoa.
Dương Phàm cũng không làm phiền những thợ thủ công đang làm việc, đoàn xe dừng ở một bên, Uyển Nhi sớm đã được Dương Phàm chỉ điểm, biết trong sân chỗ nào là dự trù cho nàng, cho nên xe ngựa sau khi dừng lại, vén rèm trúc, con mắt sáng của nàng chỉ vừa liếc, liền tìm thấy được chỗ.
Cái đình viện đẹp đẽ tao nhã nào mà Uyển Nhi chưa từng nhìn thấy, nhưng nhà ở này lại vô cùng đặc biệt với nàng, đó là nhà của nàng. Tuy nói rằng nàng bây giờ không còn là người tự do, nhất thời rất khó thích ứng, nhưng nhìn thấy đình viện xinh đẹp đang dần dần hình thành, trong lòng nàng vui mừng vô hạn.
Đoàn xe nhanh chóng rời khỏi nơi xây dựng, tiếp tục đi về phía nam, rèm trúc buông xuống, Uyển Nhi dựa vào chiếc đệm êm, vỗ về cái bụng đã nhô cao, ảo tưởng nàng và Dương Phàm ngồi ở giữa tiểu đình xen lẫn những khóm trúc, đứa con đáng yêu làm nũng ở đầu gối bọn họ, chạy nhảy xung quanh bọn họ, nhất thời ngây người ra.
Uyển Nhi đến Trường An đã hơn một tháng, trong thời gian này nàng chỉ gặp mấy thái giám lưu giữ hoàng cung Trường An, hỏi một chút sự tình về tu sửa cung thành, trên thực tế người ra mặt không phải là nàng, mà là Thụ Tiểu Miêu. Thụ Tiểu Miêu lấy việc trúng giớ làm lí do, lúc gặp các thái giám đầu đội mũ, trừ phi người nào hết sức quen thuộc với Uyển Nhi mới có thể phân biệt thật giả.
Hiện giờ Hoàng thành, cung thành khắp nơi đều xây dựng rầm rộ, trong nội cung phải tu sửa điện phòng, dỡ bỏ đình viện, bao gồm nước trong hồ cũng phải làm sạch sẽ. Trong thành Trường An thì san bằng đường phố, mà ngay cả ngoài sông cũng tập hợp phu dịch tiến hành tu sửa, nơi nơi đều là thợ thủ công.
Mấy ngày nay không có mưa, khó tránh bụi bay tung tóe. Cho đến tận khi xe ngựa đã ra khỏi thành Trường An, bọn họ mới cuộn rèm lên. Nơi mà bọn họ muốn đi là sông Phàn, nơi này đã từng là thực ấp của danh tướng Hán triều Phàn Khoái, bởi vậy mà có tên sông Phàn. Sông Phàn và Khúc Giang, Bá Thượng đều là cảnh đẹp ở vùng ngoại ô Trường An.
Hôm nay ra ngoài chơi, chính là đề nghị của Trương Xương Tông. Trương Xương Tông ở trên đảo cả tháng, nên cảm thấy phiền muộn, tuy nói rằng cảnh trên đảo tuyệt đẹp, nhưng ngày nào cũng nhìn thì chẳng có cảm giác gì, hơn nữa những nơi cần tặng lễ đều đã đi qua, khách tới chơi cũng không nhiều lắm, Trương Xương Tông liền nghĩ ra việc mời Dương Phàm đi du ngoạn.
Uyển Nhi còn có hơn một tháng nữa sẽ sinh nở, mấy ngày nay Dương Phàm ngày nào cũng ở bên cạnh nàng, nói chuyện tâm tình, vô cùng ân ái. Lúc này hắn nào có tâm trạng đi du lịch cùng Trương Xương Tông, Trương Xương Tông lại mời đi mời lại, Uyển Nhi sau khi nghe nói, cũng nổi hứng muốn đi du lịch, liền muốn đi cùng hắn.
Tuy là bụng Uyển Nhi đã rất to, nhưng nàng cũng chẳng chịu ngồi yên. Trước kia trong cung không có cách nào, bây giờ có cơ hội thưởng thức núi rừng, hơn nữa còn có Dương Phàm làm bạn, đương nhiên là rất muốn đi. Dương Phàm thấy nàng rất có hứng thú, lúc này mới có chuyến hành trình sông Phàn.
Xe chạy lộc cộc, phía sau chợt có hơn mời khoái mã đuổi lên, đoàn người cười nói vui vẻ. Vừa nhìn thấy là biết gia đình giàu có, đoàn người Dương Phàm vốn là khinh xa ra ngoại ô du lịch, bọn thị vệ đều thay đổi thành thường phục, hơn nữa yêu cầu của Dương Phàm là khiêm tốn.
Đám hào nô chạy theo sau là đi theo vị công tử bột. Vị công tử này là Đỗ Văn Thiên của họ Kinh Triệu Đỗ Thị. Đỗ gia là Hào môn thế gia, từ Ngụy Tấn đến nay, vẫn thanh danh hiển hách, danh nhân xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Bời vì phủ đệ của Kinh Triệu Đỗ Thị và Kinh Triệu Vi Thị đều ở sông Phàn ở Thành Nam, cho nên Trường An có câu” Thành Nam Vi Đỗ, khứ thiên xích ngũ”.
Hiện giờ thế gia Quan Lũng toàn bộ đã xuống dốc, nhưng lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, là một trong hai hào môn của thế gia Quan Lũng, uy quyền của Đỗ gia ở Trường An cũng vô cùng to lớn.
Đoàn người đoàn xe của Dương Phàm bởi vì có Thượng Quan Uyển Nhi nên không thể đi quá nhanh, cho nên sau khi nghe tiếng vó ngựa gấp gáp, người của Dương Phàm liền tự giác dạt vào bên đường để nhường, muốn những người đo hãy đi trước. Đỗ Văn Thiên cũng thật sự có ý vượt qua những người này, nhưng gần đuổi tới gần, liếc nhìn lại, y không khỏi giảm tốc độ.
Y chỉ liếc mắt một cái, liền chú ý đến mấy nữ tử vây quanh xe ngựa của Uyển Nhi. Người giục ngựa hai bên là Cao Oanh và Lan Ích Thanh, phía sau và người cưỡi ngựa và cưỡi lừa là mấy vị nha hoàn mặc áo xanh, người nào người nấy thanh tú, thân thể yểu điệu.
Là nam nhân, điều đầu tiên chú ý là đoàn nữ nhân này, nhất là nữ nhân xinh đẹp, cứ coi như nam nhân lớn tuổi một chút thì cũng như thế cả, huống chi vị Đỗ công tử này vốn là người trẻ tuổi, lại thích nhất là trăng hoa.
Khi nghe thấy tiếng vó ngựa hí vang, Cao Oanh và Lan Ích Thanh liền nhẹ nhàng ghì cương, quay đầu nhìn lại. Hai người đều trang phục gọn ghẽ, thân thể thướt tha, dung nhanh xinh đẹp, khiến Đỗ Văn Thiên ngẩn ngơ.
Ánh mắt của y lướt qua trên khuôn mặt của Cao Ích Thanh, chỉ thấy thiếu nữ này xinh đẹp đáng yêu, vừa vui vừa buồn. Lại nhìn Cao Oanh bên cạnh, trong tư thế hiên ngang cũng lộ ra vài phần thanh tú, ngay cả là y, người đã nhìn quen nhiều mỹ nữ, cũng không khỏi thầm khen một tiếng.
Y vừa nhìn vị trí và quần áo của hai người mĩ nữ này, cũng biết là tùy tùng của nữ tử trong xe. Nữ tùy tùng đã xinh đẹp như thế, chủ nhân trong xe sẽ như thế nào. Nếu là một chủ nhân xấu xí, tuyệt đối không thể tuyển một đám hầu gái dung nhan xinh đẹp ở bên cạnh hầu hạ, nhìn tỳ biết chủ nhân, lòng hiếu kì của Đỗ Văn Thiên nổi lên.
Y ra roi thúc ngựa, đuổi lên phía trước, vừa nhìn vào trong xe, nhìn thấy rèm trúc bay bay, bất giác vui mừng khôn xiết. Nữ quyến của gia đình giàu có ra ngoài, nhật định phải có màn che che khuất dung nhan, nhưng thân trong xe lại không chắc cẩn thận như vậy. Lúc này màn kiệu cuộn lên, Uyển Nhi vừa hay ngó ra bên ngoài, Đỗ Văn Thiên vừa nhìn đã thấy được dung nhan của nàng.
Vừa nhìn, Đỗ Văn Thiên đã tâm thần chấn động, mĩ nhân trong xe khoảng tầm hơn hai mươi, da trắng như tuyết, mắt hạnh mi nga, môi đỏ mọng, hàm răng trong suốt, dáng vẻ yểu điệu như một quả đào chín, có một sự hấp dẫn kinh người, Đỗ Văn Thiên đã nhìn qua nhiều người, nhưng lại ít có cảm xúc tuyệt diệu như thế này.
Uyển Nhi mặc dù người mang lục giáp, nhưng chỉ là bụng lớn, nên dung nhan có phần đầy đặn hơn so với trước kia, cũng không phải là thay đổi lớn lắm, bởi vậy nàng mới có thể giấu diếm Võ Tắc Thiên lâu đến vậy. Lúc này nàng ngồi trong xe, Đỗ Văn Thiên không nhìn thấy thân hình của nàng, chiếc cửa sổ nho nhỏ, khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy dung nhan của nàng.
Uyển Nhi dung nhan thanh tú của ngày xưa đã có bầu, vẻ mặt khí chật kiều mị rất nhiều, nhất là vết sẹo được che giấu ở giữa lông mày, sau khi điểm một đóa hoa mai, càng có một sự hấp dẫn kinh người. Đỗ Văn Thiên nhìn tuổi tác của nàng, liền đoán không phải là một thiếu nữ trong khuê phòng.
Đỗ Văn Thiên dựa vào gia thế của y và vẻ bề ngoài không tầm thường, cũng không biết đã làm hỏng danh tiết của bao nhiêu nữ tử đàng hoàng. Bây giờ người nữ tử trong xe chắc đã có chồng, hững thú lại không hề giảm, báu vật như thế này, vốn có thể gặp nhưng không thể cầu, y đâu chịu dễ dàng buông tha, lập tức đi chậm lại, dừng lại ở phía sau đám người Dương Phàm.
Phía trước đã sắp tới Hưng Giáo Tự, đã có thể nhìn thấy kiến trúc đồ sộ của chùa miếu. Pháp sư Huyền Trang sau khi viên tịch, chôn cất ở Bạch Lộc Nguyên, sau Cao Tông cải táng thành như vậy. Vì vậy tu sửa linh tháp và chùa chiền, do đó đã đặt được vị trí của Hưng Giáo Tự ở giới Phật giáo Trường An.
Uyển Nhi vốn tin vào Phật, bây giờ có bầu, càng muốn cầu phúc cho đứa con. Vừa nhìn thấy Hưng Giáo Tự, Uyển Nhi liền có lòng lễ Phật, liền nhô đầu ra, dặn dò Lan Ích Thanh bên cạnh. Lan Ích Thanh đuổi ngựa về phía trước, bẩm báo ý của Uyển Nhi cho Dương Phàm và Trương Xương Tông.
Trương Xương Tông đương nhiên là đồng ý, Dương Phàm càng không dị nghị, hắn chính là đi cùng nữ nhân của mình để nàng giải sầu, vì thế chỉ cần một tiếng dặn dò, cả đội ngũ liền giảm tốc độ. Đỗ Văn Thiên đi theo cả đoạn đường, thấy những người này muốn đi Hưng Giáo Tự, vội vã xuống ngựa trước Hưng Giáo Tự, giả vờ định đi vào trong lễ Phật, lặng lẽ gọi mấy tâm phúc dặn dò vài câu.
Tâm phúc kia không ít người giúp Đỗ Văn Thiên là chuyện trộm hoa cướp ngọc, lập tức dặt ngựa đến dưới gốc cây, vừa buộc day cương, vừa hướng về phía thị vệ của Dương Phàm:
- Quý chủ nhân cũng là có ý dâng hương ở Hưng Giáo Tự hay sao? Không biết quý chủ nhân nên xưng hô thế nào?
Thị vệ kia đáp:
- Chủ nhân nhà ta họ Dương.
Hào nô kia của Đỗ Văn Thiên phái tới giật mình, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là người của Hoằng Nông Dương Thị? Lần này công tử nhà ta e là không lấy lòng được nữ quyến nhà người ta rồi.
Truyền thừa của Hoằng Nông Dương Thị còn lâu đời hơn cả Đỗ Thị, từ thừa tướng Tây Hán Dương Sưởng hình thành, lại đến Huyền Tôn Dương Trấn chức quan đến Thái Úy, hiệu “Quan Tây Khổng Tử”, con trai của Dương Trấn – Dương Bỉnh, tôn tử Dương Tứ, trọng tôn Tôn Bưu “bốn đời làm quan”, Dương Phàm liền vang danh Quan Trung.
Hậu thế của con trai của Dương Trấn – Dương Phụng cũng là quan lớn thời đó. Theo “Tây Tấn tam Dương”, đến huynh đệ Dương Bá thời Bắc Ngụy, không ai là không uy danh hiển hách. Hoàng thất triều Tùy, Việt Quốc Công Dương ố cùng với con hắn – Huyền Cảm, đến tận sau này Dương gia tướng cả nhà trung liệt.
Thế lực của thế gia lâu đời này cực kì hùng hậu.
Đỗ Văn Thiên mặc dù tính thích trăng hoa, nhưng nếu đối phương là người của HOằng Nông Dương Thị, y cũng phải kiềm chế lòng háo sắc. Con người này, trước mặt người mà y có thể đánh bại, thì có thể làm bậy, không kiêng nể gì, nhưng đối với người có gia đình hùng hậu như vậy thì không nên chọc vào, bởi vì mặc dù y có tiếng xấu, nhưng các tiền bối Đỗ gia lại hoàn toàn không biết gì cả.
Hào nô trong lòng vội vàng đổi ý, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười:
- Chủ nhân nhà người chẳng lẽ là con cháu của Hoằng Nông Dương Thị? Ha ha, đó cũng không phải người ngoài, nhà của ta và Hoằng Nông Dương Thị là thế giao, không biết quý chủ nhân là con cháu chi thứ mấy phòng nào của Hoằng Nông Dương Thị?
Người thị vệ của Dương Phàm buộc ngựa xong, thản nhiên đáp:
- Chủ nhân nhà ta cũng chẳng có quan hệ gì với Hoằng Nông Dương Thị.
Nói xong liền xoay người bỏ đi, cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều.
Uyển Nhi xuống xe, do Thụ Tiểu Miêu dìu đi vào bên trong Hưng Giáo Tự. Đỗ Văn Thiên cũng giả vờ đi vào trong miếu dâng hương, vừa thấy mĩ nhân khiến y khó quên đã mang thai, không khỏi thất vọng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, y lại nhìn thấy Thụ Tiểu Miêu đang dìu Uyển Nhi, Thụ Tiểu Miêu là con lai, dung mạo đặc biết, phong tư khác lạ, Đỗ Văn Thiên vừa nhìn đã thèm nhỏ dãi.
Lúc này gia nô kia đã chạy về trước mặt y, Đỗ Văn Thiên thấp giọng hỏi:
- Bọn họ là ai?
Gia nô đáp:
- Nói là họ Dương.
Đỗ Văn Thiên nhướn mày:
- HOằng Nông Dương Thị?
Gia nô cười nói:
- Không phải, tiểu nhân đã hỏi rõ ràng rồi, bọn họ và Hoằng Nông Dương Thị chẳng có quan hệ gì cả.
Đỗ Văn Thiên cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, đoàn người này chỉ có người hầu, còn có nữ quyến đang mang thai, tất nhiên là người Trường An. Trong ấn tượng của y chỉ có HOằng Nông Dương Thị, trong thành Trường An dường như không còn nhà họ Dương nào giàu có có quyền thế, sắc tâm nhất thời lại nổi lên.
Đôi mắt háo sắc của y ngắm tư thế của Thụ Tiểu Miêu, lại nhìn dáng người mạnh mẽ thướt tha của Cao Oanh và Lan Ích Thanh, thầm nghĩ:
- Trước tiên nếm thử một chút mấy tiểu mĩ nhân này, còn về phần phu nhân kia… ngày sau dụ dỗ ả cũng không muốn.
Nghĩ đến đây, y khẽ mỉm cười, dặn dò:
- Đi theo ta!
Ngay trước mặt Trương Xương Tông, Dương Phàm không tiện thân thiết quá với Uyển Nhi, liền sánh vai cùng Trương Xương Tông đi đến phía trước, Uyển Nhi cũng có người chăm sóc, cũng không cần lúc nào cũng quay lại coi chừng. Hắn cũng không biết lần dạo chơi này, lại bị một tên háo sắc đui mù nhìn chằm chằm, bởi vậy lại rước đến một loạt phiền toái.