“Anh tốt nghiệp mắc gì không nói cho em biết.” Lộ Trạch bắt đầu tính sổ.
Lương Tiêu rót cho cậu ly nước, “Lúc ấy không muốn ở bên em.”
“Thế sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?” Lộ Trạch hỏi.
Lương Tiêu cắn một miếng bánh bao, một lát sau mới nói: “Bởi vì ích kỷ.”
Lộ Trạch cau mày ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lương Tiêu nhếch miệng, “Anh vẫn luôn rất thích em, cho nên dù hiện tại không phải thời điểm thích hợp, cũng không muốn bỏ lỡ em.”
“Vẫn luôn?” Lộ Trạch nhướn mày, “Chẳng lẽ anh thích em từ cái nhìn đầu tiên à?”
“Không thể sao?” Lương tiêu mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.
“Có thể chứ, quá được luôn.” Lộ Trạch nhịn không được nhếch miệng cười, “Cái gì mà ‘hiện tại không phải thời điểm thích hợp’ chứ, anh thích em, em cũng thích anh, đây là thời điểm thích hợp nhất rồi còn gì.”
Lương Tiêu gật gật đầu, “Anh Trạch của chúng ta nói đúng.”
Lộ Trạch gắp một cái bánh bao nhét vào miệng Lương Tiêu, Lương Tiêu không hiểu gì cắn miếng bánh bao nhìn cậu, Lộ Trạch bị bộ dạng này của anh chọc cười, “Anh đừng gọi em là anh Trạch.”
Lương Tiêu mơ hồ nói: “Vì sao…”
“Anh gọi em là anh Trạch làm em có cảm giác không nói lên lời, giống như kiểu ba em tự nhiên gọi em là con trai cưng vậy đó.”
Lộ Trạch có hơi bất ngờ, cậu không ngờ Lương Tiêu khi yêu đương lại là người sến sẩm như vậy, “Vậy anh muốn gọi như nào?”
Lương Tiêu suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười với cậu. Lộ Trạch có dự cảm không tốt lắm.
Lương Tiêu không nói mà lại dùng khẩu hình miệng.
Cục cưng.
“Vãi…”
Lộ Trạch vội vàng cúi đầu ăn hai miếng cháo, ngượng ngùng kiềm chế để không cười.
Một lát sau cậu mới mở miệng, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Đồng chí Lương Tiêu, xin anh đừng học cách xưng hô của quý bà Từ Tinh Tinh làm em xấu hổ nữa, nếu không em sẽ cho anh xấu hổ luôn đấy.”
Lương Tiêu nhìn vành tai có hơi ửng đỏ của Lộ Trạch, vì không muốn để cho lỗ tai mình cũng đỏ theo, vô cùng nghe lời gật đầu, “Được, đồng chí Tiểu Lộ.”
“Vãi.” Lộ Trạch lại cười, “Cám ơn đồng chí Tiểu Lương đã phối hợp, vẫn nên gọi là anh Trạch đi.”
Cơm nước xong xuôi, Lương Tiêu dọn dẹp sạch sẽ rác trên bàn, Lộ Trạch vuốt bụng thỏa mãn, “Hình như không còn đau nữa rồi.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.”
Lộ Trạch nhìn Lương Tiêu lại đi vào phòng bếp cầm khăn đến lau bàn, cảm giác hình như chính mình không có chuyện gì có thể làm, chỉ có thể tìm đề tài nói: “Nếu anh không làm công việc này nữa, vậy nhiều khách như thế thì phải làm sao?”
“Xóa hết thôi,” Lương Tiêu thản nhiên nói, “Dù sao sau này cũng không làm nữa.”
“Nếu không…. cứ chờ thêm một thời gian nữa đi,” Lộ Trạch cúi đầu ấn ấn ngón tay, “Anh có thể tìm việc khác trước, còn bên phía khách hàng kia thì cứ nói dạo này phải nghỉ ngơi…”
Lương Tiêu dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Lộ Trạch, không nói chuyện.
Lộ Trạch đắn đo nói: “Hiện tại cũng không dễ tìm việc, anh cứ giữ lại một đường lui, nếu như công việc mới không thích hợp hoặc quá mệt mỏi thì còn có thể….”
Lương Tiêu ngắt lời cậu, “Anh có thể đến Vương Quốc làm tạm trước.”
Lộ Trạch sửng sốt, Lương Tiêu trầm giọng nói: “Khách hàng thì nhất định phải xóa, nếu đã ở bên cạnh em thì không thể làm công việc như này nữa.”
Anh dừng lại một chút, ý thức được giọng điệu của mình đang khá nghiêm túc cho nên lại cười với Lộ Trạch, cố gắng nói thoải mái: “Lương ở Vương Quốc cũng khá cao, anh cũng khá quen thuộc ở đó rồi, làm cũng thoải mái hơn so với việc ở cùng khách hàng, hơn nữa ban ngày anh cũng có thời gian đi tìm việc, không cần lo lắng đâu.”
Lộ Trạch không nói gì nữa. Cậu quả thật cũng không rộng lượng được như vậy. Nếu như vì trả nợ mà Lương Tiêu tiếp tục đi cùng với khách hàng, cậu không thể nói gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ vẫn để ý.
Hơn nữa rõ ràng biết Lương Tiêu sẽ không làm như vậy, cậu vẫn đề cập đến chuyện đó thì có vẻ như bản thân hiểu chuyện.
Chậc chậc chậc, lúc này mới bắt đầu yêu đương thôi nha Lộ Trạch, thế mà mày đã bắt đầu làm ra vẻ rồi.
Lương Tiêu dọn dẹp bàn xong thì nhìn đồng hồ, “Em có vội về không?”
“Không vội.” Lộ Trạch vội nói.
Lương Tiêu gật đầu, lấy hai cái điện thoại ra đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lộ Trạch nói: “Em xem anh xóa đi.”
“Đợi đợi đợi đã….” Lộ Trạch giữ chặt tay Lương Tiêu, “Anh định cứ trực tiếp xóa luôn sao?”
Lương Tiêu quay đầu nghi hoặc nhìn cậu.
“….Không cần nhắn tin nói rõ nguyên nhân sao?” Lộ Trạch nói.
Lương Tiêu cảm thấy không quá cần thiết, nhưng vẫn nói: “Được, nhắn gì đây?”
Lộ Trạch nghĩ nghĩ, “Cứ ăn ngay nói thật đi, nói anh yêu đương rồi nên không làm nữa là được.”
“Được.”
Lương Tiêu soạn tin nhắn hàng loạt, sau đó đưa cho Lộ Trạch xem, Lộ Trạch đọc một chút, “Tin nhắn hàng loạt, bởi vì tôi vừa nói chuyện yêu đương với một anh chàng rất đẹp trai cho nên dự định sẽ đổi công việc, sẽ xóa tất cả phương thức liên hệ của khách hàng, mong mọi người hiểu cho…”
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu, cười nói: “Anh viết kiểu này đúng là muốn ăn đòn.”
Lương Tiêu cười cười, cầm lại điện thoại nói: “Gửi đi rồi.”
“Anh có mấy cái wechat vậy?” Lộ Trạch hỏi.
“Ba cái, ” Lương Tiêu nói, “Có hai có để thêm khách hàng.”
Lộ Trạch nheo mắt lại, “Vậy em…”
Lương Tiêu lập tức đưa chiếc điện thoại khác cho cậu, “Lúc trước số để thêm em là số dùng để liên lạc với khách hàng, số này là số wechat anh vẫn thường dùng hằng ngày, em thêm đi.”
Lộ Trạch quét mã, vừa nhìn số wechat đời sống của Lương Tiêu vừa hỏi: “Còn có một cái nữa đâu?”
“Hả?” Lương Tiêu sửng sốt.
“Không phải là ba cái sao? Còn có một cái em cũng muốn thêm.”
Lương Tiêu dở khóc dở cười, “Em thêm cái kia làm gì, xóa hết khách hàng đi rồi thì nó trống không, anh định sẽ bỏ số luôn.”
“Có lý, ” Lộ Trạch cười nói, “Có thể kéo vào thành một nhóm chơi mạt chượt luôn rồi.”
Lộ Trạch thêm hết ba số wechat của Lương Tiêu, hơn nữa cũng không quên lấy cả số điện thoại của anh, “Số wechat đời sống này của anh chắc không nhiều số điện thoại như số wechat để làm việc đâu nhỉ.”
Lương Tiêu đang xóa số của khách hàng, “Ừm, không đăng bài lên vòng bạn bè nhiều lắm.”
Không đến mấy phút Lộ Trạch đã xem xong wechat đời sống của Lương Tiêu. Cậu quay đầu nhìn Lương Tiêu đang xóa wechat một lúc, bỗng nhiên cầm điện thoại bắt đầu chụp tay Lương Tiêu.
Lương Tiêu nghe thấy âm thanh máy ảnh thì ngẩng đầu nhìn cậu một cái, Lộ Trạch nhìn chằm chằm màn hình nói: “Không cần phải quan tâm em đâu, chụp tay thôi.”
Ngón tay Lương Tiêu rất dài, các khớp tay rất rõ ràng, Lộ Trạch chụp bàn tay anh đủ các tư thế, sau đó chọn hai tấm đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè. Lần này cậu cài chế độ tất cả mọi người có thể nhìn thấy được.
Rất nhanh đã có người bình luận dưới bài đăng, chắc bây giờ mọi người đều nhàn rỗi nên lướt vòng bạn bè đây mà.
Mao Hâm: [Nè Trạch, này không phải tay mày phải không?]
Tôn Trác Vũ: [Chậc chậc chậc]
Mạnh Thiến: [Đẹp]
Lữ Huyên: [Tay đẹp]
Từ Tinh Tinh: [Đổi điện thoại từ bao giờ vậy]
Lộ Trạch trả lời Từ Tinh Tinh: [Mẹ xem kỹ đi, đây là tay của con trai mẹ sao? ]
Từ Tinh Tinh trả lời lại Lộ Trạch: [Hình như không phải…. ]
Lộ Tĩnh Lãng: [?]
Lộ Trạch trả lời Lộ Tĩnh Lãng: [?]
Lộ Tĩnh Lãng trả lời Lộ Trạch: [?]
Lộ Trạch trả lời Lộ Tĩnh Lãng: [?]
Từ Tinh Tinh trả lời Lộ Tĩnh Lãng: [Hai cha con anh đang làm gì vậy?]
Lộ Tĩnh Lãng trả lời Từ Tinh Tinh: [Làm ảo thuật]
Lộ Trạch cười một tiếng, bỗng nhiên phát hiện Lương Tiêu cũng bình luận: [Chụp còn đẹp hơn tay thật]
Lộ Trạch quay đầu nhìn Lương Tiêu, trả lời: [Dù sao cũng có filter mà]
Tôn Trác Vũ trả lời lại Lộ Trạch: [Không phải hai người ở cùng một chỗ sao! Còn ân ái ở đây làm gì đấy!]
“Filter gì cơ?” Lương Tiêu biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Lộ Trạch buông điện thoại, kéo tay anh qua rồi cúi đầu hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “Filter bạn trai đó.”