Sau Vực Thẳm Là Một Cánh Đồng Hoa

Chương 66: Sai lầm

Yoshimoto Miwa dừng một lát, nghiêng đầu nói: "Con thấy ba mươi điểm kia mới thích hợp hắn nhất! Được rồi, miễn cưỡng năm mươi điểm, cha, ánh mắt của cha là có ý gì? Hạng mục kia của hắn muốn đạt tiêu chuẩn vốn dĩ rất khó khăn, tuy rằng nghe qua rất sáng tạo, nhưng sai lầm của hắn nhiều đến mức không nỡ nhìn thẳng, có rất nhiều chỗ con còn có thể dễ dàng nhìn ra được, hơn nữa kết luận cuối cùng của hắn vẫn là một suy đoán, không đáng cười sao? Giám khảo đều nói, sai lầm của Diệp Tố là nhiều nhất trong các tuyển thủ!"


Yoshimoto Takuya có chút bất mãn với nhận xét hàm chứa lệ khí của con gái mình, nàng đã dần dần mất đi phẩm chất mà một người nghiên cứu khoa học cần nhất - khách quan.


Hắn khe khẽ thở dài, thấm thía nói: "Có hai người, một người tạo ra một mẫu hạm hàng không, nhưng trong kết cấu, hệ thống động lực,... đều tồn tại vấn đề thật lớn, thậm chí còn có thể sử dụng hay không còn chưa rõ. Còn có một người, làm một mô hình xe đồ chơi tinh mỹ, quá chân thật, nhét pin vào là có thể điều khiển từ xa, ngay cả hoa văn lốp xe đều tinh tế rõ ràng. Con nói xem, hai người kia, ai cao ai thấp?"


Yoshimoto Miwa không thể tin được mà ngẩn ngơ hồi lâu mới quát lên: "Cha, cha nói nghiên cứu của con chỉ là một cái mô hình? Một món đồ chơi?"


Yoshimoto Takuya thất vọng lắc đầu, biểu tình hắn khiến Yoshimoto Miwa như ăn phải thuốc nổ mà nhảy dựng lên, đôi mắt đều đỏ: "Con trong mắt cha chính là như vậy sao? Tên Diệp Tố kia liền tốt hơn con nhiều như vậy sao? Cha thua Lý Hoằng Hậu, liền xem thường bản thân, xem thường học sinh cha dạy dỗ sao?"


"Con luôn không tìm đúng trọng điểm." Yoshimoto Takuya cũng nặng nề nói, "Cha nêu ví dụ là để nói cho con, sai lầm nhiều không có nghĩa là không đúng tí nào, hoàn mỹ cũng không nói lên được là tốt bao nhiêu. Con vẫn quá nhỏ, thiếu kiên nhẫn."


"Nhỏ?" Yoshimoto Miwa tự giễu cười, "Tuổi tác con không phải là điều khiến cha tự hào sao?"


"Có lẽ cha sai rồi." Yoshimoto Takuya cũng đau lòng nhìn con gái, "Con từ nhỏ đã tiếp xúc với hóa học, không chỉ có thiên phú mà cũng có nhiệt tình, thân là một người cha, cha thực vui mừng, nhưng cha đã quên, con chỉ là một đứa bé, một đứa bé nên có tuổi thơ, có thanh xuân, nhưng con chỉ có hóa học..."


"Con có hóa học là đủ rồi!" Yoshimoto Miwa cắt lời hắn.


"Không đủ." Yoshimoto Takuya nói nhàn nhạt mà tràn ngập phân lượng, là lời một người thầy, cũng là lời một người cha, khiến Yoshimoto Miwa nhất thời không dám cãi lại.


Yoshimoto Takuya tiếp tục nói: "Tư duy con bị hạn định bởi hóa học, con không chút cẩu thả, con nghiêm túc, phẩm chất tốt đó đã khiến con biểu hiện ra thiên phú và nỗ lực, nhưng đồng thời, nỗ lực của con khiến tư duy dần dần xơ cứng, con chỉ có thể nhìn thấy nguyên tố, nhìn thấy các phản ứng hóa học mỹ diệu, nhưng có rất nhiều địa phương mỹ lệ bị con xem nhẹ. Mà hóa học, không phải là một ngành học độc lập, nó thực thần kỳ, thực vĩ đại, cả đời cũng không thể tìm được biên giới của hóa học, bởi vì hóa học không chỉ là hóa học, nó đều có quan hệ với vật lý, sinh vật, y học, thậm chí là văn học. Nhưng con chỉ có thể nhìn thấy hóa học, điều này có thể khiến con đạt được một độ cao rất cao trong lĩnh vực này, nhưng lại không thể khiến con thoát ra được, lấy góc độ vĩ mô mà quan sát hóa học."


Yoshimoto Miwa cắn môi, từ nhỏ, lời cha nói chính là quyền uy, từng chữ đều khắc sâu vào lòng nàng. Một lời này lại như bàn tay to, mạnh mẽ hủy diệt tín ngưỡng của nàng, vẽ nên một bộ dáng khác.


Yoshimoto Takuya đi đến trước mặt Miwa, tràn ngập yêu thương mà vuốt ve tóc nàng: "Miwa, đợi sau trận đấu này, con có thể suy xét cho mình nghỉ ngơi một phen, đi du lịch vòng quanh thế giới, nhìn xem những thành thị giàu có, cũng xem nông thôn bần cùng, nhận thức một vài người, nghe một chút chuyện xưa, có thể đem hóa học thành một phần cuộc sống con, nhưng không phải toàn bộ. Nam sinh tên Diệp Tố kia, con có thể học cùng hắn, sinh hoạt của hắn khẳng định thực đặc sắc."


Yoshimoto Takuya lộ ra tươi cười bỡn cợt mỗi một người cha đều có: "Nếu con nguyện ý thử một đoạn tình yêu, cha cũng sẽ không phản đối."


Yoshimoto Miwa trừng mắt liếc phụ thân một cái, lòng đầy cảm xúc đều bị nghẹn trở về, vội vàng đem đề tài đảo ngược: "Nói vậy, cha cảm thấy hạng mục của Diệp Tố rất tốt?"


"Tốt hay không tốt, rất khó phán xét." Yoshimoto Takuya cũng khó xử cau mày, "Cũng khó trách mấy lão già kia sửa đi sửa lại, nếu là cha, cha cũng không hạ quyết định được."


"Tại sao?" Yoshimoto Miwa ngạc nhiên hỏi.


Yoshimoto Takuya cũng dừng một chút, lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chờ một lúc đi?"


"Chờ cái gì?"


"Chờ đám người kia hạ quyết tâm."


......


Diệp Tố hôm nay nhận được không ít phỏng vấn, thân là tuyển thủ duy nhất của Trung Quốc lọt vào vòng thứ ba, hắn dường như được cộng đồng hơn một tỷ người trong nước chú ý. Mà sau khi các tuyển thủ dự thi khác trấn định lại, thành tích Diệp Tố không ngừng bị sửa đổi cũng truyền ra.


Trong nhất thời, toàn bộ truyền thông đều nhìn chằm chằm Diệp Tố, ý định từ trên người hắn moi ra vài câu giải thích. Chỉ là chính bản thân Diệp Tố cũng không rõ nguyên nhân cụ thể, giáo sư Lý Hoằng Hậu cũng không nói rõ cho hắn, hắn đối mặt với truyền thông ngoài im lặng chính là pha trò, thật vất vả mới ứng phó xong, Diệp Tố mệt mỏi đến độ không mở mắt ra được, vừa tắm rửa vừa oán hận, ứng phó người còn khó hơn ứng phó thực nghiệm.


Diệp Tố tắm xong, ngã đầu liền ngủ.


Khi hắn một lần nữa mở to mắt, cảm giác vừa ngủ một giây liền tỉnh, đầu còn có chút choáng váng, hắn nhớ tới ngày tháng cấp 3 thức khuya dậy sớm, cả giấc mơ cũng là xa xỉ.


Diệp Tố nhíu mày, mới đánh lên tinh thần chuẩn bị rời giường.


Nhưng thời điểm hắn vừa ngẩng đầu liền ngây ngẩn cả người, bức màn cửa sổ chỉ có ánh sáng mông lung chiếu vào, ở cái bàn trước cửa sổ là một bóng người, tựa hồ đang chống đầu trầm tư, hoặc đang ngủ say.


Là Hàn Nghiệp.


Diệp Tố từ bóng dáng liền nhận ra hắn, bởi vì Diệp Tố chưa bao giờ nhìn qua bóng dáng rõ ràng thản nhiên lại mang cảm giác tồn tại thực lớn như Hàn Nghiệp, giống như trọng trách ngàn cân đè trên vai hắn chỉ nhẹ như lông hồng vậy, nhưng cho dù thật sự nhẹ như lông hồng, hắn cũng vẫn sẽ nghiêm túc đối đãi.


Diệp Tố sững sờ ở đó, hắn đã quá lâu không tới thế giới Tinh tế, thậm chí hắn còn cho rằng sẽ không bao giờ trở lại, đột nhiên nhìn thấy Hàn Nghiệp, khiến hắn cảm thấy vạn phần kinh hỉ.


Tận đến lúc Hàn Nghiệp nhận thấy cái gì đó mà xoay người, Diệp Tố mới như trả lời ai mà nói: "Tôi tỉnh."


Sau khi nói xong, Diệp Tố mới hồi thần lại từ ma chướng.


Hàn Nghiệp lộ ra ý cười thả lỏng, hắn đứng lên, kéo tấm mành ra, ánh sáng mặt trời sáng ngời sạch sẽ lập tức vọt vào, đem phòng chiếu đến thông thấu ấm áp, Diệp Tố híp mắt, nhìn Hàn Nghiệp đang đứng ngược sáng, vẫn không nhìn rõ mặt hắn.


Hàn Nghiệp đến gần Diệp Tố, nâng hắn ngồi dậy trên giường, hỏi hắn: "Thế nào?"


Kỳ thật Diệp Tố nghĩ hắn có thể tự ngồi dậy, xấu hổ nghiêng nghiêng tầm mắt, nói: "Chỉ cảm thấy có điểm mệt, mặt khác đều thực tốt. Tôi ngủ bao lâu rồi?"


"Ngủ?" Hàn Nghiệp tựa hồ thấy thú vị với cách Diệp Tố dùng từ, nói theo hắn: "Ngủ mười bảy ngày."


Đây đâu phải ngủ, là hôn mê.


Diệp Tố cười, hỏi: "Chúng ta hiện tại đang ở đâu? Đều chạy thoát sao? Yến Tuyết Thần và tiểu Phá Phong đâu?"


"Hiện tại thực an toàn." Hàn Nghiệp quay đầu nhìn hướng cửa phòng, nói: "Cậu không cần nghĩ quá nhiều, xác nhận tình huống thân thể trước đã."


Hắn vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở ra, một đám người vọt vào.


Hàn Nghiệp lui ra phía sau, đem không gian nhường cho bọn họ, giải thích cho Diệp Tố đang kinh ngạc : "Đều là bác sĩ, không cần khẩn trương, cậu phối hợp bọn họ là được."


Đội chữa bệnh cục phụ trợ Minh Viện vừa thu được tin Diệp Tố tỉnh lại, lập tức đến kiểm tra. Diệp Tố lúc này mới chú ý, hai bên giường mình chất đầy dụng cụ đủ loại kiểu dáng, trên cơ bản đều đang hoạt động, rất nhiều màn hình đều sáng lên, các loại sóng ngắn hết đợt này đến đợt khác, biểu hiện Diệp Tố người này còn sống.


Đội trưởng đội chữa bệnh đem hai mảnh miếng dán, dán trên huyệt Thái Dương Diệp Tố, lại đeo cho hắn mũ giáp, nói với Diệp Tố: "Còn có thể phát ra tinh thần lực sao? Thử phát ra xem?"


Diệp Tố thấy Hàn Nghiệp thập phần yên tâm bác sĩ đó, liền làm theo.


Đội trưởng một bên quan sát sắc mặt Diệp Tố, một bên xem kết quả dụng cụ đo lường kiểm tra được: "Khuynh hướng cảm xúc tinh thần lực bình thường không tổn hao gì, không bị tiêu hao vĩnh cửu, thương tổn có khả năng đền bù lại, cấp bậc tinh thần lực có biến hóa không rõ ràng. Rất tốt, thiếu niên, khi phát ra tinh thần lực cậu có cảm giác gì? Có cảm giác trì trệ không? Não bộ có cảm thấy đau đớn không?"


Diệp Tố thật cẩn thận cảm thụ xong mới nói: "Không có cảm giác đặc biệt gì, không khác trước kia lắm."


Đội trưởng chữa bệnh nhăn mi: "Tại sao lại bình thường như vậy? Không nên. Được rồi, cậu tiếp tục phát ra tinh thần lực, tôi nói ngừng cậu lại ngừng."


Tận đến lúc đèn đỏ trên mũ giáp sáng lên, đội trưởng mới bảo ngừng, đúng lúc này cũng kiểm tra ra cấp bậc tinh thần lực: "B-, cấp bậc ban đầu của cậu là bao nhiêu?"


Diệp Tố cũng không biết nên giải thích vấn đề tinh thần lực sẽ biến hóa cấp bậc thế nào, đành phải uyển chuyển mà hỏi Hàn Nghiệp: "Hiện tại là mấy giờ, tính theo giờ liên minh."


"Sáng 6 giờ."


Diệp Tố lắp bắp kinh hãi, mới 6 giờ tinh thần lực hắn cư nhiên đạt tới cấp B, hắn tính toán độ lệch múi giờ ở Thái Bình Dương, thật là vừa ngủ liền tới thế giới này, theo kinh nghiệm lúc trước của hắn, khi hắn vừa ngủ, tinh thần lực bên này mới cấp D, nhiều lắm thì cấp C.


"Cao hơn ban đầu một cấp." Diệp Tố hàm hồ trả lời.


Đội trưởng chữa bệnh tấm tắc kêu lạ: "Cũng coi như là nhờ họa được phúc, tinh thần lực đề cao một cấp bậc không dễ dàng đâu."


Hắn ôm mũ giáp, trợ thủ phía sau hắn để mũ vào máy chứa tạm thời có liên tiếp tinh thần lực, báo cáo với Hàn Nghiệp: "Trước mắt, hết thảy đều bình thường, nhưng tình huống cụ thể còn cần tôi phân tích một chút, báo cáo kỹ càng tỉ mỉ cần năm tiếng sau mới hoàn thành."


"Tốt." Hàn Nghiệp gật đầu, nhìn nhóm người này toàn bộ rời khỏi phòng xong mới một lần nữa đến bên người Diệp Tố, cũng kéo tới một cái ghế, ngồi lên.


Diệp Tố bỗng nhiên thẳng eo, Hàn Nghiệp dạng này khiến hắn cảm thấy tựa hồ có điều gì quan trọng muốn nói.


Quả nhiên, Hàn Nghiệp thu hồi tươi cười, nhìn chằm chằm Diệp Tố, chậm rãi nói: "Thông qua sự kiện khoảng thời gian này, cậu hẳn biết thân phận tôi cũng không đơn giản như bề ngoài."


Diệp Tố gật gật đầu.


"Một thân phận khác của tôi là bí mật." Hàn Nghiệp nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tố có chút sắc bén, "Cậu có thể giữ bí mật này sao?"


"Có thể!" Diệp Tố vội vàng nói.


"Cậu có biện pháp gì khiến tôi tin tưởng cậu có thể?"


"......" Diệp Tố á khẩu không trả lời được.


"Theo ý tôi, chỉ có một loại người có thể vì tôi mà giữ bí mật." Hàn Nghiệp nói khiến tim Diệp Tố đột nhiên đập nhanh hơn, hắn khẩn trương ngẩng đầu, lại nhìn thấy Hàn Nghiệp lộ ra một nụ cười kỳ quái, chỉ thấy hắn lấy ra một cái quang não đưa cho Diệp Tố, trên màn hình biểu hiện một ký hiệu hình tròn nửa trắng nửa đen, đây là quang não đặc chế của Minh Viện.


"Đó chính là, người của mình."