1, Trái tim của tôi giống như cơn mưa to buông xuống, ẩm ướt như thế
Mễ Sở từng nói, có một quả bom đặt giữa tôi và Lục Tề Minh, bùng nổ tách chúng tôi ra.
Mà tôi đã quên nói cho Mễ Sở biết, có vài thứ mà lực kích nổ còn mạnh hơn cả quả bom. Ví dụ, là hồi ức, ví dụ, chúng tôi chưa từng có mặt vào quá khứ của đối phương. Cho nên có một ngày, khi những quá khứ bất ngờ xuất hiện không báo trước, chúng tôi lại bị đánh cho trở tay không kịp.
Tôi vẫn luôn cho rằng, thân thế kia của tôi không cần để mọi người biết rõ, dù sao nó không thể khống chế cuộc đời của tôi. Nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, sau khi nó xuất hiện đã làm cuộc đời của tôi rối bời.
Tối hôm qua, sau khi Lục Tề Minh biết Tô Dương là anh trai của tôi, không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, liền lôi kéo tôi đi ra ngoài. Tôi quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt của Jang Nara tái nhợt đứng yên tại chỗ. diennndanlequyydonnn
Mà Hồ Lô làm khẩu hình miệng nói với tôi, “Tớ sẽ đưa cô ấy trở về.” Mễ Sở, Thiên Tầm, và Tô Liệt đều có biểu cảm là đi xem thử chuyện gì đang xảy ra trước.
Tôi và Lục Tề Minh mặt đối mặt ngồi trong quán cà phê đối diện với phố quán rượu, một phần quá khứ bị hiểu lầm giống như một trang giấy đầy nét mực, mở ra.
Chiều hôm đó, điện thoại của mẹ giống như sấm sét ngoài cửa sổ, đánh nát cả thế giới của tôi. Bà đứt quãng khóc nói, “Lạc Thi, cha con xảy ra chuyện rồi… Cánh tay của ông ấy bị máy trong công xưởng cắt đứt… Trấn trên nói muốn đổi bệnh viện trên thành phố, chúng ta đang ở trên đường…”
Tôi vừa mới ở bệnh viện nhìn thấy Lục Tề Minh và người kia nắm tay, sau đó lại nhận được điện thoại, không kịp có bất kỳ suy nghĩ và thương cảm gì, liền chạy đến bệnh viện thành phố như điên. Trong nhà không hề giàu có gì, hơn nữa tôi vẫn luôn đi học, học phí, tiền sinh hoạt làm cho gia đình chẳng hề giàu có trở nên “số vào chẳng bằng số ra”, cả gia đình chỉ trông vào công việc của một mình cha nuôi gia đình. Vốn nhà đã lực bất tòng tâm, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy. Tiếng khóc của mẹ như thở không ra hơi, càng chứng minh chắc chắn cánh tay của cha bị thương không nhẹ.
Ở trên đường, tôi bắt đầu gọi điện thoại cho Tô Dương để vay tiền. Ngày đó, sau khi Tô Dương đưa tiền cho tôi, tôi mới yên ổn sắp xếp làm phẫu thuật ở bệnh viện cho cha.
Khi cuộc phẫu thuật của cha kết thúc, bác sĩ xác nhận không có gì đáng ngại, tôi mới thở dài, tiễn Tô Dương về khách sạn nghỉ ngơi.
Cha bị cắt cụt tay mang đến bi thương cho tôi, đã quên chuyện đau đớn thấu tim, cũng đã quên Lục Tề Minh cũng đang ở ngay bệnh viện.
Cho nên, cho đến chết tôi cũng không nghĩ đến, khi tôi và Tô Dương cùng nhau vào khách sạn, phía sau còn có một ánh mắt đỏ lên giống như con thỏ nhỏ của một người con trai.
Tôi vẫn cảm thấy giữa tôi và Lục Tề Minh có khúc mắc, người nào đó đã xảy ra chuyện, cho đến lúc này tôi mới phát hiện, có đôi khi, ánh mắt của chúng tôi sẽ lừa gạt chúng tôi.
Giống như trước khi mẹ tôi gọi điện thoại, tôi mệt mỏi từ nơi du lịch gấp gáp trở về thăm Lục Tề Minh, nhưng lại nhìn thấy anh nắm tay Jang Nara.
Lục Tề Minh nói với tôi, thật ra lúc còn nhỏ anh và Jang Nara là bạn bè, sau này bởi vì chuyển đi mà hai người tách ra, đã rất lâu rồi không gặp. Mà ngày đó anh nóng sốt lúc đi đường đã mơ màng, đến bệnh viện tiêm ngừa trùng hợp gặp được cô ấy.
Cô ấy thấy Lục Tề Minh cũng vô cùng vui vẻ, biết được Lục Tề Minh bị bệnh, liền đứng ra chăm sóc anh. Mà ngày đó cô ấy giống như vừa mới thất tình, trong lòng uất ức, trò chuyện một lát thì nằm bò ra giường ngủ thiếp đi. Cô ấy ngủ không hề yên ổn. Lục Tề Minh nói hồi nhỏ cô ấy có tật xấu, khi ngủ nhất định phải biết có người bên cạnh, điều này làm cho cô ấy thường nắm tay anh không rời.
Mà ngày đó, Lục Tề Minh cách 10 năm mới gặp lại cô ấy, nhất thời thương hại, liền nhẹ nhàng để tay ở bên cạnh cho cô ấy nắm, bình thản ngủ.
Lục Tề Minh nói, “Lạc Thi, tớ biết, đây là lỗi của tớ. Nhưng mà Jara, tớ xem như em gái ruột. Khi gửi tin nhắn cho cậu, tớ sợ cậu nghĩ nhiều, mới nói đang ở cùng với Hồ Lô.”
“Chỉ là cậu không hề biết, thật ra tớ đang ngoài cửa nhìn rõ hết tất cả. Đúng không?” Tôi cười nhạt hỏi.
Lục Tề Minh cúi đầu, lời nói dối thiện chí của anh đã đánh ngược lại anh.
Trên TV thường diễn, hai người nhiều năm hiểu lầm sau khi được hóa giải, sẽ ôm đầu khóc nức nở.
Nhưng mà tối hôm qua, tôi và Lục Tề Minh nói về chuyện đó, lại yên lặng đến lạ. Ngay cả khi biết được sự thật, hai người vẫn như cũ ngồi đối mặt với nhau. Giữa tiếng piano bao trùm cả quán cà phê, tôi nhìn thấy vẻ ưu thương trong mắt Lục Tề Minh, đột nhiên hiểu lời của Tô Liệt về hàm nghĩa sâu xa của đau thương không nói gì. Mà đau buồn trong đáy lòng tôi cũng giống như thủy triều từng đợt rồi từng đợt kéo tới, nhưng mà tôi không thể động đậy.
Chân tướng của sự việc, làm cho toàn thân tôi vô cùng mệt mỏi. Rốt cuộc tôi nên cười, hay là khóc?
Lục Tề Minh vì bảo vệ danh dự của tôi không bị tổn hại, không nói một chữ với Hồ Lô, chuyện anh nhìn thấy tôi cùng một người đàn ông khác vào khách sạn.
Mà tôi, vì bảo vệ danh dự của anh, cũng không nói một chữ với đám Mễ Sở, thật ra tôi nhìn thấy anh nắm tay người khác.
Cuối cùng, chúng tôi vì yêu đối phương quá sâu, hay là yêu bản thân mình nhiều hơn, cho nên mới trở nên dè dặt như vậy, không muốn hạ cái tôi của mình xuống để bước đến trước mắt đối phương tìm sự thật, không muốn hạ giá trị của mình mà định làm người bị hại.
Chân tướng đơn giản này làm chúng tôi tách ra một thời gian dài, không chịu nổi một kích.
Thì ra, chúng tôi chỉ vì lý do đơn giản thế này, liền buông tay đối phương.
Tôi nghĩ, nhận ra như vậy, làm chúng tôi đều tự xấu hổ. Cho nên, chúng tôi lại yên tĩnh ngồi trong quán cà phê đến hết giờ, cũng không ai mở miệng nói hai chữ “làm lành”.
Đêm đó, Lục Tề Minh tiễn tôi về nhà, đủ loại hoa tỏa mùi thơm lay động khắp phố.
Từ nay về sau, trong trí nhớ của tôi, vẫn luôn có một đoạn đường rất dài rất dài, Lục Tề Minh và tôi đi ở chính giữa.
Cái bóng được đèn đường kéo dài, hợp nhau thành một chỗ, lại tách ra, rồi hợp lại, và tách ra lần nữa. Tụi nó giống như quỹ đạo của hai người, không thể nào đoán trước tương lai của chúng tôi.
2, Trong tình yêu, cuộc sống, không tìm được cảm giác an toàn còn đáng sợ hơn không tìm thấy áo mưa
Tôi đang nằm trên giường nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên điện thoại vang lên. Tôi nhìn đồng hồ, mới bảy giờ. Từ tối hôm qua trở về, tôi vẫn không ngủ được.
Tôi trợn tròn mắt nằm trên giường giống như một thi thể, những khổ đau và áp lực không thể nói ra chôn dưới đáy lòng, làm tôi hận không thể lấy dao khoét tim mình ra, mới có thể ngừng loại đau đớn khó chịu này.
Tôi hơi mệt mỏi nhận điện thoại, Mễ Sở bát quái hỏi tôi, “Tối hôm qua Tề Minh nói gì với cậu vậy? Cậu xem, mới sáng sớm mở mắt ra, chuyện đầu tiên tớ nhớ chính là chuyện của cậu, cậu mau nói cho tớ biết đi.”
Tôi nắm điện thoại, nắm thật chặt điện thoại, kiên quyết như vậy, giống như lúc trước nắm tay của Lục Tề Minh. Nhưng mà, sau này chúng tôi cũng bị gió thổi mất, khổ đau lan ra toàn thân tôi.
Thấy tôi không nói chuyện, Mễ Sở ở đầu dây bên kia sốt ruột nói, “Lạc Thi, sao thế? Rốt cuộc là sao vậy? có phải xảy ra chuyện gì không?”
Giọng điệu lo lắng của Mễ Sở làm nỗi buồn mà tôi đè ép suốt buổi tối chợt kéo đến, tôi khóc “oa” một tiếng, tiếng khóc giống như một đứa trẻ ngấm ngầm chịu đựng khi mới bước vào xã hội, thật lâu cũng không thể dừng lại.
Tôi và Mễ Sở ngồi ở tiệm ăn sáng, sau khi Mễ Sở nghe tôi thuật lại thì không lên tiếng.
Mà tôi, cũng bởi vì khóc đến một tiếng và nói hết mọi chuyện cho Mễ Sở, đã bình tĩnh trở lại. Mắt tôi không còn chảy giọt nào, rốt cuộc đáy lòng đã không còn áp lực, giống như bị móc hết tim gan đến trống rỗng, không còn chút sức lực.
Mễ Sở thúc giục tôi, “Ăn gì trước đi, sau đó về nhà ngủ một giấc, tớ nói Tô Liệt xin nghỉ phép giúp cậu.” Tôi lắc đầu, “Đoạn tình cảm đã mất đi này, sao có thể quay về được?”
Nếu như, tôi và Lục Tề Minh vì ai xoay người trước mà xa cách, có lẽ tôi sẽ không buồn như vậy.
Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, tôi tin tưởng tình cảm vĩ đại nhất trên thế gian này, nhưng sau khi trải qua lần vùng vẫy khỏi trắc trở này, tôi mới mệt mỏi thấy rõ, sức mạnh của số mệnh.
Mãi đến khi Mễ Sở tiễn tôi về nhà, tôi đều yên lặng, không nói lời nào. Mễ Sở vỗ vai tôi, đưa tôi đến phòng ngủ, mãi đến khi nhìn thấy tôi nằm xuống, cô ấy mới yên tâm đi học.
Trước khi đi cô ấy còn nói với tôi, “Lạc Thi, có khi chúng ta quá muốn được yêu, nhưng ngược lại càng dễ tổn thương nhau.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy nói một câu mang tính triết lý, tuy rằng chúng tôi làm bạn lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nói đến chuyện tình cảm. Mễ Sở cũng có cái khổ tình của riêng cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói.
Cô ấy nói, “Tớ chỉ hy vọng cậu và Lục Tề Minh có thể trêu đùa cười hi hi ha ha giống như trước đây, cậu không biết, những năm gần đây, tớ thấy con đường mà các cậu đang đi, thật giống như câu chuyện tình yêu của mình. Nếu như các cậu đều không hạnh phúc, vậy cậu muốn sau này tớ hạnh phúc như thế nào đây?”
Cô ấy nói xong câu cuối kia, hơi nghẹn ngào. Mà tôi nghe tiếng cô ấy khóa cửa và đi xuống lầu, nước mắt mới bắt đầu chảy dọc xuống gò má, len vào trong lỗ tai, mát lạnh xuyên vào nội tâm.
Tôi mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ là những gương mặt thời còn trẻ của chúng tôi. Khi tôi và Lục Tề Minh tay nắm tay, Mễ Sở, Thiên Tầm và Hồ Lô ở sau lưng chúng tôi đùa giỡn, Tô Diệp mỉm cười nhìn lá rơi.
Chúng tôi vẫn luôn đi trên con đường đầy lá vàng của cây ngô đồng rơi xuống, cứ đi, cứ đi, giống như không có điểm dừng.
Họ nói muốn tham quan nhà mới của chúng tôi, tôi và Lục Tề Minh nhìn nhau mỉm cười.
Tôi đột nhiên mở mắt ra từ cảnh tượng ấm áp trong giấc mơ này, tôi nhanh chóng rời giường, lục tung tìm đồ.
Mãi sau khi cầm tờ giấy mỏng trong tay, tôi mới thở phào nhẹ nhõm ngồi dựa vào mép giường. Trên tờ giấy, là bản vẽ phác thảo căn nhà mới mà Lục Tề Minh vẽ cho chúng tôi trong tương lai. Quan trọng nhất là, góc phải phía dưới có chữ ký của hai người chúng tôi.
Tôi nhớ năm ấy tốt nghiệp cấp ba, anh làm cho tôi tiệc sinh nhật, khi tặng cho tôi món quà này, trong phòng mọi người đều ngạc nhiên thú vị. [email protected]
Nó chỉ là một tờ giấy bình thường, phía trên là một bức tranh bình thường, nhưng mà lời của Lục Tề Minh, lại làm cho nó lập tức trở nên vô giá trị. Bởi vì, Lục Tề Minh nói, “Lạc Thi, bốn năm sau, tớ muốn thực hiện căn nhà mà tớ đã thiết kế trên trang giấy này.”
Khoảnh khắc đó, nóc nhà có khí cầu tung bay, xung quanh có bạn tốt của tôi, giữa tiếng huýt gió và vỗ tay của họ, nước mắt tôi rơi xuống.
Lục Tề Minh vẫn luôn có thể dễ dàng làm tôi cảm động như thế.
Đương nhiên, anh có thể nói được làm được. Lúc đại học, trừ bài chuyên ngành của mình, anh còn chọn môn thiết kế trong môn tự chọn. Mỗi lần tôi không có tiết, thì sẽ đi nghe cùng anh, nhưng mỗi lần tôi nghe chương trình dạy rất buồn chán này đều thấy buồn ngủ.
Sua khi tan học, vở của anh sẽ chi chít chữ, tôi vẫn luôn vờ sùng bái nói, “Cậu quá lợi hại.”
Lục Tề Minh sẽ vỗ đầu tôi, mỉm cười nói, “Đồ ngốc.”
Anh thích gọi tôi là đồ ngốc, tôi vẫn luôn chống lại xưng hô này.
Nếu không, sao tôi lại ngốc không chịu hỏi, liền cam lòng tách ra khỏi Lục Tề Minh.
Tôi không muốn bản thân mình luôn đắm chìm trong nỗi đau mất Lục Tề Minh, tôi cảm thấy trong phòng trống rỗng làm tôi đi một bước liền sẽ cảm thấy cô đơn.
Tôi nhìn đồng hồ, 12 giờ trưa, đứng dậy đánh răng rửa mặt, sau đó đi xuống lầu ăn cơm trưa, thẳng đến công ty.
Trên đường đi tôi nhận được điện thoại của Tô Dương, anh ấy nói anh ấy đang nói chuyện làm ăn cùng với người khách, hỏi tôi chuyện tối hôm qua có giải quyết xong chưa.
Đã thổ lộ hết với Mễ Sở, nên tôi đã bình tĩnh rất nhiều, cho nên nhẹ nhàng nói với Tô Dương, “không có chuyện gì ạ”. Tô Dương yên tâm cúp điện thoại.
Tôi vừa đến công ty, Đường Lâm Lâm liền nhào lên hỏi tôi, “Lạc Thi, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt cậu nhợt nhạt như thế?”
Tôi bất đắc dĩ cười cười với cô ấy, không nói gì.
Có lúc, tôi cảm thấy trong lòng sẽ có khúc mắc, ví dụ như tôi và Đường Lâm Lâm. Tuy rằng, chúng tôi ở cùng một công ty, bình thường cô ấy chu đáo quan tâm tôi, nhưng mà trước sau tôi vẫn không thể thổ lộ tình cảm được với cô ấy giống như đối với Mễ Sở, Thiên Tầm.
Chẳng những tôi không có cảm giác an toàn với tình yêu, mà đối với tình bạn cũng như thế. Bây giờ bạn bè bên cạnh tôi, không có người nào là kết thân dưới ba năm.
Tôi nhớ tới câu nói châm biếm kia của Thiên Tầm, cô ấy nói, trong tình yêu, cuộc sống, không tìm thấy cảm giác an toàn còn đáng sợ hơn không tìm thấy áo mưa.
Đương nhiên Thiên Tầm cũng giống như chúng tôi, chỉ có 21 tuổi, nhưng mà con người và những chuyện cô ấy tiếp xúc, và cuộc sống làm cho tâm tình cô ấy đã sớm như ba bốn chục tuổi, cho nên cô ấy dẫn dắt tôi và Mễ Sở sống cả ngày không xem mình như là cô gái trẻ. Hồ Lô từng nói, tôi và Mễ Sở vừa đứng trong đám người, tuyệt đối là hai cô gái đẹp và thùy mị, nhưng vừa mới mở miệng nói chuyện, một tiếng đã làm cho người ta tan vỡ ảo tưởng, một câu nói vừa bật ra phải làm cho người ta tiêu tan.