Sau Này Chúng Ta Đều Khóc

Chương 7

Edit: Tịnh Hảo

1, Tôi không sợ anh không yêu tôi, nhưng lại sợ tất cả người anh yêu, đều không phải người tốt.

Tưởng Ngôn nói, anh chưa bao giờ thấy cô gái nào khóc đến tinh thần không còn rõ nữa.

Khi anh nói những lời này, tôi đang ở trong nhà trọ của anh, đêm qua là do anh dẫn tôi trở về. Anh nói tôi gọi anh là “Tề Minh” liền ngất đi.

Tôi cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhưng không có một chút ấn tượng, chỉ nhớ lúc ấy trong tầm mắt tôi giống như xuất hiện một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, tôi cho rằng đó là Lục Tề Minh.

“Nhưng mà tôi xin thề, tôi thật sự không phải khóc đến tinh thần không rõ, chỉ là tôi uống say mà thôi.” Tôi giơ tay cam đoan với Tưởng Ngôn.

Tưởng Ngôn không để ý đến lời giải thích của tôi, đang chải răng hỏi tôi, “Lâm Lạc Thi, cô có cảm thấy căn phòng này có mùi mốc không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bắt đầu có chút cảm giác như đi vào cõi thần tiên. Sau khi tôi tỉnh táo, tôi đột nhiên phát hiện Tưởng Ngôn mặc quần áo ở nhà màu xanh nhạt đứng trước mặt tôi, bình thường đôi giày tây làm anh tăng thêm vẻ chững chạc dày dạn kinh nghiệm, mặc dù anh tuấn, nhưng lại sắc bén, xa như không thể chạm vào. Mà mặc đồ ở nhà lại làm anh anh tuấn hiền hòa đến khác thường, dáng vẻ như vô hại. Tôi suy nghĩ, nếu đây là ở trường học chúng tôi, chắc chắn nữ sinh muốn nhào lên đè anh nhiều không đếm xuể.

Vào lúc tôi đang sững sờ, Tưởng Ngôn chau mày gọi tôi lần nữa, “Lâm Lạc Thi?”

“Hả… À.” Nhớ lại câu hỏi anh vừa mới hỏi tôi, tôi lập tức hít lỗ mũi, hình như có một mùi như thế. Tôi gật đầu khẳng định với anh, “Đúng vậy, nhà của anh sạch sẽ như thế, sau lại có mùi chua khó ngửi thế này?”

Tưởng Ngôn kỳ quái nhìn tôi, lạnh nhạt đưa tay chỉ chỉ toilet nói, “Đêm qua, người nào đó… nôn dữ dội trong toilet của tôi.”

Lúc nãy vẫn là vẻ mặt không đồng ý, khi tôi nghe được những lời này của anh, lập tức kinh sợ đứng dậy, tôi nhanh chóng đi dọn dẹp.

Sao tôi có thể không kinh hoảng, sau khi tỉnh lại chấn động đầu tiên là tôi nhìn thấy trai đẹp Tưởng Ngôn, chấn động thứ hai chính là nhà của Tưởng Ngôn, tất cả giống như văn phòng phóng đại của anh, lấy màu xám trắng làm chủ đạo, sạch sẽ đến một con muỗi cũng không bay vào.

Mà tôi lại làm dơ toilet của một người thích sạch sẽ như anh, dùng lời của Mễ Sở mà nói, tôi có ba gương mặt cũng không đủ với anh!

Tôi vừa dọn dẹp vừa cảm thán, haizz, đây là cuộc sống không bằng heo chó.

Nơi ở của tôi so với nơi của Tưởng Ngôn, thật sự là cách xa ngàn dặm. Bồn rửa mặt của nhà anh, lại lớn đủ hai người nằm trong đó. Thật sự là biến thái quá rồi, một bồn rửa mặt cũng lớn bằng nhà vệ sinh của tôi. Tôi vừa rửa mặt đất vừa nói thầm.

“Ồ, phải không? Tôi còn ngại nó nhỏ đấy.” Giọng nói của Tưởng Ngôn vang lên từ phía sau làm tôi giật cả mình, tôi quay đầu lại, thấy anh đang giơ ly đi tới súc miệng.

Tôi không biết nên nói cái gì.

Tưởng Ngôn súc miệng xong thì để ly xuống, làm vẻ nghiêm túc ra hiệu với tôi ở bên cạnh cửa sổ, “Cô xem, tôi muốn xây bồn rửa mặt ở chỗ này, ừm.. thôi, còn phải đập đi, quá phiền rồi… hay là… mua thêm một căn hộ nữa.”

Anh vừa nói xong, thì bỏ lại tôi máu huyết sôi trào khi nghe những lời này, tự mình ra vẻ đăm chiêu rời khỏi toilet.

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng muốn chôn sống Tưởng Ngôn mãnh liệt hơn lúc trước. Tai họa! Một đám tai họa!

Nhưng mà, nhưng mà, tôi cũng muốn trở thành một trong những thành viên tai họa! Hu hu, tôi cũng muốn mỗi ngày lái xe Benz, mua căn hộ cũng thoải mái giống như mua đồ ăn. 

Tôi dùng sức lau bồn rửa mặt, hóa bi phẫn thành động lực, phát tiết bực dọc trong lòng mình.

Khi cùng đi xuống lầu với Tưởng Ngôn, tôi đột nhiên có sự cảnh giác không hiểu, bởi vì sao hoàn cảnh xung quanh lại quen thuộc đến thế?

Suối phun nơi cửa, dương thụ xung quanh, tầng lầu màu vàng nhạt…

Khi những sự vật rõ ràng càng ngày càng nhiều đập vào mắt tôi, đầu của tôi lập tức rơi vào trạng thái chờ đợi.

Dĩ nhiên nơi này là tiểu khu Tĩnh Thủy! Tưởng Ngôn vậy mà lại ở chung một tiểu khu với Lục Tề Minh!

Sau khi biết được tin tức này, tôi lập tức như tên trộm nhìn quanh bốn phía, trong phạm vi một dặm tạm thời không phát hiện hình bóng khả nghi. Tôi lập tức cúi đầu, vội vàng nhắm mắt đi phía sau Tưởng Ngôn, mãi đến khi ngồi trên xe, vẫn không yên tâm nhìn xung quanh thông qua cửa kính xe.

Tưởng Ngôn nhìn tôi từ trong kính chiếu hậu nói, “Yên tâm, dáng vẻ cô rất an toàn, đừng hy vọng có người theo dõi cô.”

Tôi quay đầu “hừ” một tiếng, qua một lát sau, sau khi xe Tưởng Ngôn khởi động, tôi mới quay đầu, bắt đầu canh cánh trong lòng câu nói “dáng vẻ an toàn” kia của anh, vì thế ngẩng đầu tích cực hỏi anh, “Anh không cảm thấy dáng vẻ tôi rất đáng xem sao?”

Anh nâng khóe miệng lên cười nói, “Ồ, thật sự đáng xem, cần tôi nhẫn nại nhìn.”



Tôi phát hiện tôi đi nhầm chỗ, thật ra Tưởng Ngôn không hề thân sĩ như lần đầu tiên gặp mặt, anh độc miệng, chỉ cần mở miệng nói chuyện liền làm người khác xúc động muốn đánh vào mặt anh.

Nhưng mà anh độc miệng với dáng vẻ nghiêm túc, ung dung bình tĩnh, làm người khác không có đường sống phản bác.

Sau khi tôi nhận ra sự thật này, thì không mở miệng nữa, tránh lại bị anh chế nhạo nữa.

Tưởng Ngôn lái xe cũng không giống vẻ ngoài lịch sự của anh, tôi cảm thấy anh không lái máy bay thật sự là uổng phí rồi.

Khi đến công ty, tôi choáng váng bước xuống xe, uống một ly nước chanh, mới dần tỉnh lại một chút.

Đăng nhập vào QQ, nhận được tin nhắn Tô Liệt gửi đến, cô ấy nói, “Tối hôm qua cậu trở về hồi lúc nào?”

“Đi một lát thì gọi xe trở về.” Không muốn làm Tô Liệt lo lắng, tôi soạn một lời nói dối.

“Cậu không định nói chuyện đàng hoàng với Tề Minh à?” Bên kia gửi đến một câu.

Nhìn những lời này, không biết là do di chứng ngồi xe của Tưởng Ngôn, hay là thế nào, tôi vậy mà lại ngây ngốc một lúc lâu, mới ý thức được những lời này có ý gì.

Những lời này của Tô Liệt đã hỏi trúng trong lòng tôi. Không biết tại sao, trải qua chuyện không thoải mái ngày hôm qua, tôi cũng đặc biệt muốn gọi điện thoại cho Lục Tề Minh.

Bởi vì tôi không sợ anh không yêu tôi, nhưng lại sợ tất cả những người anh yêu, đều không khải người tốt.

Đặc biệt vào lúc sáng sớm tôi tỉnh lại ở trong tiểu khu anh sống, những chuyện cũ giống như nước sôi, cứ cuồn cuồn dâng lên.

2, Trên đời này, không có tình yêu vô duyên vô phận, cũng không có nỗi hận vô duyên vô cớ.

Kỳ nghỉ đông lớp 11, tôi trở về trấn Li Thủy, cho nên tôi không gặp Lục Tề Minh rất nhiều ngày.

Mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại, cũng không thể nào ngăn được nỗi nhớ nhung của tôi đối với anh. Mà Lục Tề Minh cũng vài lần muốn đi gặp tôi, đều bị tôi từ chối, bởi vì trấn Li Thủy quá nhỏ, nhỏ đến mức buổi sáng tôi ở cùng với ai, buổi chiều cha tôi sẽ biết rõ ràng. Tôi sợ anh vừa tới, toàn bộ thế giới đều bị quấy rối.

Cho nên, vào một buổi tối nào đó, sau khi tôi lăn qua lăn lại đến nửa đêm không ngủ được, liền quyết định ngày hôm sau sẽ đi gặp anh.

Nếu không, tôi sợ tôi sẽ nhớ anh đến mức đi ra đường sẽ va phải người khác, uống nước sẽ bị sặc, ăn cơm thì bị nghẹn.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, sau đó lén lút tìm chiếc xe máy cha tôi dùng đi làm trong bãi đậu xe, lén lút lái đi.

Đó là rạng sáng vào mùa đông, trời vẫn còn tối, đèn trên quốc lộ đã dần yếu đi. Cho dù tôi mặc áo lông, đội mũ, nhưng cơn gió lạnh vào mùa đông phà vào mặt tôi, làm tôi cứ đau đớn liên tiếp.

Đặc biệt là tôi đi rất gấp, đã quên mang theo bao tay, cho nên khi tôi lái xe được một tiếng, khi ánh nắng dần hiện ra bao phủ cả trấn, thì toàn bộ tay tôi đều tê liệt, duỗi ra không thể thẳng được, dáng vẻ như vẫn còn đang nắm tay lái xe.

Ngồi ở nhà ăn buổi sáng, Lục Tề Minh nâng tay của tôi, miệng hà hơi. Tôi bị gió thổi trúng mặt đỏ lên, cười ha ha với anh, anh ngẩng đầu, tôi lại nhìn thấy tròng mắt của anh ửng đỏ.

Anh nói, “Lâm Lạc Thi, sao cậu cứ ngốc thế này?”

Tôi giả vờ không để bụng nói: “Sao thế, tớ chỉ muốn đi gặp cậu thôi mà.”

“Tớ có thể đi thăm cậu, sau này cậu đừng mạo hiểm như vậy. Cậu lái xe mô tô chạy trên đường cao tốc, rất nguy hiểm.” Lục Tề Minh nắm tay của tôi nói.

Tôi dựa lên vai Lục Tề Minh, thì thào giải thích cho mình, “Tề Minh, tớ chỉ muốn làm chút chuyện vì cậu.”

Sáng hôm đó, Lục Tề Minh cho tôi ăn rất nhiều, bánh bao nước, tàu hủ, cháo bát bảo. Bên cạnh nhà ăn có gì, anh đều giúp tôi bưng tới.

Tôi cười với anh, “Cậu đang nuôi heo à.”

Anh liền vò rối tóc của tôi, “Heo, mau ăn đi.”

Tôi và anh chỉ gặp nhau trong khoảng thời gian ngắn, bởi vì tôi định tám giờ sáng sẽ chạy về nhà, đặt xe về chỗ cũ, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cho nên ăn xong bữa sáng, tôi liền lập tức chạy thẳng về nhà.

Khi trở về, tôi dựa vào vai Lục Tề Minh cảm thán, “Haizz, thật hy vọng có thể ở sát vách với cậu, ít gì ở cùng một tiểu khu, mỗi buổi sáng có thể cùng nhau ăn bữa sáng, buổi tối lại có thể cùng nhau đi tản bộ.”

Khi đó Lục Tề Minh, dùng sức nắm tay của tôi, không nói gì, chỉ quấn khăn quàng cổ dày của anh lên cổ tôi, sau đó đến cửa hàng gần đấy mua một bao tay.

Thật lâu sau đó, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký của anh, trên giấy anh viết:

“Tôi hy vọng mình có thể mau chóng lớn lên đảm nhận hết mọi việc. Bởi vì mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, đều có thể nhìn thấy em nhắm hai mắt, mỗi sáng tỉnh lại, sẽ cùng em đón ánh mặt trời. Những điều này, cũng là những chuyện mà anh muốn làm trong tương lai.”

Chuyện cũ không thể nhìn lại, nếu không nụ cười bên môi sẽ trở thành nụ cười gượng gạo. Giống như vị cà phê đắng chát, thẩm thấu tiến vào trong lòng.

Nhớ khuôn mặt của anh, nhớ đến mơ hồ.

Hơn nai năm, hy vọng khi đó, cuối cùng vào hôm nay đã thực hiện được rồi. Chỉ có điều, vật đổi sao dời, những câu nói tốt đẹp của ngày đó, đều bị bàn tay vô tình của thời gian phá hủy mất rồi.

Chỉ sợ tôi sẽ mãi mãi không nghĩ đến, chúng tôi sẽ ở cùng một tiểu khu trong một đêm, nhìn cảnh vật giống nhau, đi cùng một con đường, nhưng lòng lại cách xa hơn bất cứ lúc nào.

Tôi cầm điện thoại, đứng dậy đi toilet. Tề Minh, mặc dù chúng ta đã chia tay, quá khứ đã bị vùi lấp và lãng quên, sau này, tớ không thể nào có mặt trong tương lai của cậu, tớ vẫn hy vọng tình yêu của cậu đầm ấm, tiền đồ rạng ngời.

Cho nên, chuyện của Jang Nara, tớ nhất định phải nói với cậu.

Tôi đang giội nước lạnh rửa mặt trong toilet, hít một hơi thật sâu, mới vô cùng anh dũng nhấn dãy số có tên là “Người yêu” trong nhóm người liên hệ.

Thật ra, trước khi bấm những con số này, tôi đã nghĩ đến, nếu như Jang Nara nhận máy, chẳng qua tôi lại bị nhục nhã một lần nữa.

Nếu như cuộc điện thoại này là do Lục Tề Minh nhận, như vậy, có lẽ ý trời đã để tôi nói sự thật với anh.

Tuy thoạt nhìn ý nghĩ của tôi đã vô cùng khoan dung rồi, có đủ khuôn cách của vợ lớn, nhưng thật ra nội tâm của tôi đen tối chờ người nhận điện thoại là Lục Tề Minh.

Cho nên, khi tôi thấp thỏm nghe được tiếng của Lục Tề Minh, trong nháy mắt, lòng tôi rơi bịch xuống đất.

Nhưng mà sau đó, miệng của tôi không thể nào giống như lòng của tôi, lại bướng bỉnh cố chấp.

Mục đích gọi điện thoại của tôi chẳng qua chỉ là muốn hỏi thăm một tiếng, thuận tiện nhắc nhở anh về chuyện của Jang Nara, nhưng mà không biết tại sao, vừa mở miệng, tôi lại đánh mất đi lời nói cứng rắn, “Tối hôm qua, tớ thật sự không có ra tay.”

Mặc dù tôi đột nhiên buột miệng nói ra những câu này, khi tôi đang hối hận, phản ứng của Lục Tề Minh lại càng khiến tôi thêm bực mình.

Anh chỉ nhàn nhạt đáp lời, hỏi tôi, “Lạc Thi, có chuyện gì khác không?”

Những lời này lập tức làm sự phẫn nộ của tôi bùng cháy, “Lục Tề Minh, cậu vẫn không tin tớ! Nếu tớ bất mãn với cô ấy thì đã sớm ra tay, còn chờ tới bây giờ giở trò sau lưng sao?”

Lục Tề Minh không lên tiếng, anh luôn có thể dễ dàng nắm bắt cảm xúc của tôi, anh càng trầm lặng, tôi lại càng sốt ruột.

Cuối cùng tôi thất bại nói, “Thôi bỏ đi, dù sao cuộc gọi này tớ cũng không muốn cãi nhau với cậu.”

“Ừm.” Lục Tề Minh lên tiếng, tỏ vẻ anh đang nghe.

Tôi nói, “Tề Minh, cậu quen Jang Nara, vậy cậu có biết quá khứ của cô ấy không? Tớ… nghe được một số lời đồn không tốt lắm, hy vọng cậu có thể cân nhắc về lựa chọn của mình một chút…”

“Lời đồn gì?”

“Nói là… nói là trước kia tiếng tăm Jang Nara ở trường cấp 3 không tốt lắm.”

“Được, tớ biết rồi, cảm ơn.” Giọng nói không có chút tình cảm của Lục Tề Minh vang lên lần nữa, tôi nhanh chóng nói một tiếng “tạm biệt”, sau đó cúp điện thoại. Bởi vì tôi sợ mình gọi nhiều hơn một giây, sẽ không thể khống chế được chửi ầm lên với anh.

Thái độ của anh ôn hòa như vậy làm cho tôi khó chịu, tôi muốn chất vấn anh có phải tình cảm bốn năm trước không chống lại được một câu nói, một cái mỉm cười của cô ấy phải không.

Khoảnh khắc đó, tôi mang theo chút hận, hận anh dứt khoát, hận anh che chở cho cô ấy, lại lạnh lùng với tôi.

Nhưng mà tôi cũng biết rõ trên đời này, không có tình yêu vô duyên vô phận, cũng không có nỗi hận vô duyên vô cớ.

Nếu như không phải quá yêu quá nghiêm túc, sao lại có thể hận đến đau lòng sắp chết thế này?