Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 37: Vậy Còn Đau Không?

Lê Sơ đem đồ ăn vào phòng ăn, hơn nữa lấy lý do muốn tìm trạng thái mà bảo Tiền Đóa Đóa ở ngoài.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn mình nàng, nàng mới thả lỏng, cầm lấy gương nhỏ ở trên bàn, mở khẩu trang ra xem.

Trên môi nàng có dấu cắn rất rõ ràng, nằm ở giữa cánh môi dưới, hiện tại đã không còn chảy máu nữa, nhưng vẫn còn sưng rõ ràng.

Lê Sơ chu môi nhìn vết thương của mình, trong lòng nghĩ nội tâm Ninh lão sư thực sự là cuồng dã, nhưng mà vết thương trên môi cũng không nặng lắm, lúc Ninh Mạn Thanh hạ miệng chắc cũng đã có ước lượng rồi, dù sao ngày mai nàng cũng còn phải tiếp tục đóng phim.

Lê Sơ sờ sờ miệng vết thương, bỏ gương xuống, nghĩ đến Ninh Mạn Thanh, suy nghĩ không khỏi thất thần.

Mũi chân nàng nhè nhẹ đung đưa trên sàn nhà, nhớ đến động tác thâm ý của Ninh Mạn Thanh sau lưng, lại nghĩ đến ánh mắt đầy ý cười của cô.

Càng nghĩ càng loạn, giống như cuộn len bị rối, Lê Sơ không có mùi vị ăn một chút đã cảm thấy no rồi, đem hộp cơm đặt qua một bên.

Nàng nghĩ đến loại cảm giác này, giống như cảm giác lưng chừng không chắc cũng không phải là thật, chỉ là nó vẫn loanh quanh nàng, khiến những suy nghĩ trước kia đều trở nên mông lung, giống như chạm đến một nơi khác trong linh hồn nàng.

Kỳ thật Ninh Mạn Thanh có thể dùng cách khác để đánh thức nàng, nhưng cô lại lựa chọn cách.... nói trắng ra là quá nhiệt liệt, quá nóng bỏng cũng quá thân mật, tin tức tố quen thuộc lắp đầy nàng, làm u ám tuyệt vọng nàng cố tình xay xung quanh hủy hoại sụp đổ, kéo nàng đến địa phận trắng xóa an toàn.

Lê Sơ chống cằm, trong lúc vô ý thấy khóe môi mình nhếch lên trong gương, nàng vỗ vỗ gương mặt, để bản thân mình thanh tỉnh một chút.

Hiện tại quan trọng nhất cũng không phải là chuyện của Ninh lão sư, mà là lần diễn hỏng thứ N kia của nàng.

Buồn hết một buổi trưa, không phải nàng không có thu hoạch gì, đặc biệt là lúc Ninh Mạn Thanh chạm vào bả vai nàng, khiến bây giờ Lê Sơ nhớ lại có thể ngộ ra một số thứ.

Đó đại khái là hành động theo bản năng của Tần Mộ đi, ngoại trừ kháng cự và sợ hãi vì chuyện trong quá khứ, đối với Tần Mộ mà nói, cảm giác nhiều hơn hẳn là ghê tởm và chán ghét.

Loại chán ghét và ghê tởm này đại khái giống như nhìn thấy côn trùng ô nhiễm mình ghét cay ghét đắng vậy. Tính cách và nội tâm Tần Mộ quyết định cảm xúc của nàng đối với chuyện này trở nên trái ngược, cường thế hơn hẳn, giống như một con rắn độc có một ngày lại bị một con gián cắn nuốt vậy.

Vừa tiến vào trạng thái, Lê Sơ liền không có cách nào nghĩ đến chuyện khác, nàng nhắm hai mắt lại, lại bắt đầu diễn tập đoạn phim của mình phải đóng hôm nay.

Luyện tập một lần lại một lần, ở lần thứ năm, loại trạng thái này đạt đến giá trị hoàn mỹ.

Đôi mắt Lê Sơ vì kích động mà sáng ngời, theo bản năng nàng muốn ra ngoài tìm đạo diễn, sau đó đem đoạn diễn của mình quay một lần là xong, nhưng tay vừa mới đụng đến nắm cửa lại phát hiện đến chuyện trên môi mình, chỉ có thể dậm chân, lại quay trở về.

Nhưng lúc này nàng quá bức thiết muốn cho người khác nhìn thấy thành quả của mình, Lê Sơ cầm lấy di động, giờ này khắc này, nàng chỉ có một người để gọi.

[Lê Sơ]: Ninh lão sư! Mau đến phòng em! Hình như em tìm được trạng thái diễn rồi!

[Ninh lão sư]: Đến liền.

Cơ hồ là không đến một giây, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Lê Sơ sợ hãi, đây là bay đến sao? Hay là vốn dĩ đã canh sẵn ở trước cửa nhà nàng?

Nếu là canh sẵn trước cửa nhà nàng mà nói..... Lê Sơ có chút ngượng ngùng nghĩ, chuyện đó cũng quá rõ ràng đi.

Lê Sơ mở cửa, nhìn thấy người đang đứng ở bên ngoài theo bản năng đóng sầm cửa lại.

"Lê Tử! Thiếu chút nữa một gương mặt anh tuấn liền bị hủy trong tay em biết không!"

Trong lòng Triệu Tri Xuân giật mình vỗ vỗ ngực của mình, một câu hắn còn chưa nói nữa, vẻ mặt Lê Sơ đã hoảng sợ đem cửa đóng lại, giống như hắn là một quái vật dọa người.

"Triệu ca, thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Lê Sơ cấp tốc mang khẩu trang của mình lên, lại đi ra ngoài mở cửa lần nữa.

"Em làm sao vậy, làm như nhìn thấy quỷ, còn có làm sao lại còn mang cái này?"

Triệu Tri Xuân thấy Lê Sơ mang khẩu trang, mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Nổi chút mụn đỏ, nên che lại."

Triệu Tri Xuân xua tay an ủi: "Ầy, chúng ta là ai đâu, còn để ý cái này. Nhưng mà hôm nay em không có việc gì đi? Cho em cái này, vui vẻ lên. Đôi khi tìm không thấy trạng thái chỉ là chuyện bình thường thôi, em càng ép bản thân thì có khi hiệu quả càng không tốt, tâm trạng bình tĩnh thì hơn."

Hắn lại chu chu môi nói: "Đưa tay ra đi."

Lê Sơ đưa tay duỗi ra, Triệu Tri Xuân đưa đồ vật mình cầm đổ vào tay Lê Sơ.

Đó là mấy viên kẹo cứng phản quang, ánh sáng rực rỡ làm tâm tình người nhìn không tự giác mà tốt lên.

Lê Sơ vui mừng nói: "Oa! Cảm ơn Triệu ca!"

Trong tiếng cười vui sướng như thế nhìn có vẻ Alpha và Omega này có quan hệ rất thân thiết, ánh sáng phản xạ từ giấy gói kẹo càng khiến tình cảnh này trở nên ngọt ngào hơn, bất quá giờ phút ngày người thứ ba đang đứng ở trước phòng lại không cảm nhận được loại không khí vui sướng này.

"Ninh lão sư! Chị đến rồi! Mau vào đi!"

Lê Sơ nhìn thấy Ninh Mạn Thanh đến, vẫy vẫy tay kêu nàng.

Biểu tình Ninh Mạn Thanh vốn dĩ có chút đông lạnh liền nhu hòa xuống, đi về bên cạnh Lê Sơ.

Triệu Tri Xuân tò mò hỏi: "Hai người muốn làm gì?"

"Cảnh diễn hôm nay của em, em diễn tập lại với Ninh lão sư một chút, tranh thủ ngày mai có thể diễn ra được."

"Vậy để anh cùng nhau xem giúp cho."

"Không được."

"Không được."

Hai âm thanh khác nhau cùng vang lên, trước thì lạnh nhạt, sau thì khẩn trương.

"Hai người...."

Biểu tình Triệu Tri Xuân cổ quái, một chốc nhìn Lê Sơ, một chốc nhìn Ninh Mạn Thanh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Nháy mắt Lê Sơ còn tưởng hắn nhìn ra cái gì, trong lòng bắt đầu nôn nao.

"Không phải hai người lén tôi ăn cái gì ngon đi? Ăn lén không phù hợp với tiêu chí người một nhà của chúng ta nha! Phải bị khiển trách bị phạt!!!"

Triệu Tri Xuân nghi ngờ nói, tầm mắt còn đảo quanh phòng Lê Sơ, hắn hít hít mũi, giống như muốn ngửi ra được mùi cua nướng trong phòng.

Lời muốn biện minh của Lê Sơ bị ngăn lại trong cổ họng, dùng lời lẽ chính đáng nói với Triệu Tri Xuân: "Làm gì có, em làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy được! Em với Ninh lão sư không có lén ăn, chỉ là muốn diễn thử, em cũng không biết trạng thái của em đúng chưa, cho nên mới tìm Ninh lão sư đến xem, nếu anh cũng ở bên cạnh, em sợ mình sẽ bị ảnh hưởng."

"Rồi rồi rồi, biết rồi, anh chỉ đến xem trạng thái của em, em luyện tập với Ninh tỷ đi, anh đi tìm đạo diễn Kỷ."

Triệu Tri Xuân lên tiếng, sau đó vẫy vẫy tay với Ninh Mạn Thanh, lúc xoay người trên mặt lộ ra một nụ cười gian trá.

Tuy rằng Lê Sơ chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài, nhưng Triệu Tri Xuân cũng có thể nhìn ra nàng khẩn trương, giống như lo lắng hắn phát hiện ra bí mật gì đó.

Hai người này chắc chắn là có chuyện gì, Triệu Tri Xuân khẳng định nghĩ, tuy rằng thường này không thể nào nhìn ra, nhưng cẩn thận cân nhắc, lại cảm thấy chỗ nào cũng là manh mối.

Lê Tử đối với ai cũng nhiệt tình lễ phép, tuy rằng lúc diễn có thù thâm sâu, nhưng thoát vai liền hi hi ha ha vui vui vẻ vẻ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nàng đối xử với Ninh tỷ không hề giống như những người khác, tóm lại tôn kính Ninh lão sư còn hơn đạo diễn Kỷ nữa, có cái gì muốn chia sẻ chắc chắn sẽ đưa cho Ninh tỷ đầu tiên.

Còn có, dáng vẻ khẩn trương vừa rồi thật là đáng yêu, ha ha.

Nhìn theo bóng dáng Triệu Tri Xuân rời đi, Lê Sơ còn tưởng rằng mình không bị phát hiện đem lo sợ ém lại trong bụng, để Ninh Mạn Thanh vào phòng, bỏ khẩu trang xuống.

"Bắt đầu bây giờ sao?"

Ninh Mạn Thanh nhìn mấy viên kẹo đặt trên bàn, lại nhìn về phía Lê Sơ hỏi.

"Vâng!"

"Được rồi."

Ninh Mạn Thanh thu lại tâm tư, cầm hộp cơm lên xem như đạo cụ, đặt lên tay Lê Sơ.

Trong lúc đưa qua, cô nhìn lướt qua hộp cơm, giữa mày hơi nhíu.

Lê Sơ ăn cơm cũng không nhiều, cho nên lượng cơm Tiền Đóa Đóa chuẩn bị cho nàng cũng vừa đủ, trước đó khi ăn xong thường là ăn hết hoặc nếu không hết cũng ăn hơn 80% mới đúng, hôm nay hình như lại dư lại 70%.

Bất quá hiện tại trạng thái của Lê Sơ là quan trọng nhất, Ninh Mạn Thanh kiềm chế mở miệng, chờ Lê Sơ nhập vai.

Lần này Lê Sơ biểu hiện rất tốt, nàng hoàn toàn tự nhiên đem những cảm xúc đó diễn ra.

"Thế nào, Ninh lão sư?"

Nàng ngửa đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ninh Mạn Thanh, chờ cô trả lời.

Các nàng dựa vào nhau rất gần, gần đến mức khi tư thế này hiện ra trước mặt Ninh Mạn Thanh, thậm chí làm cô hoảng hốt trong nháy mắt.

Đôi môi mật đào vẫn mang theo dấu răng của cô, vì chờ đợi cô trả lời mà môi khẽ nhếch, lộ ra một chút răng trắng và đầu lưỡi đỏ tươi, làm cô nhớ đến tươi ngọt của nàng.

"Rất tuyệt, em làm được"

Ninh Mạn Thanh khẳng định khích lệ, vì Lê Sơ mà kiêu ngạo.

Đào Đào nỗ lực lấp lánh sáng lên.

Lê Sơ được công nhận, hoàn toàn yên tâm, nàng còn muốn nói cái gì, lại bị động tác của Ninh Mạn Thanh làm cho ngây ngốc.

"Còn đau không?"

Ngón tay cái Ninh Mạn Thanh xoa xoa cánh môi Lê Sơ, ở nơi vết thương mình lưu lại mà chà xát.

Vừa nóng vừa ngứa khiến Lê Sơ hận không thể dùng hàm răng cắn một phát.

Hô hấp bỗng nhiên trở nên nặng nề, Lê Sơ có chút nuốt nước miếng khô khốc: "Không đau!"

Sau khi trả lời vấn đề này xong, Lê Sơ nhìn thấy Ninh Mạn Thanh cười.

Không phải là cười nhạt như dĩ vãng, mà là một nụ cười cực độ vui sướng.

Mặt mày cô đều cong lên, giống như một bức họa mùa xuân sống động, giống như chút lạnh lẽo cuối đông nháy mắt biến thành bông hoa xuân giữa tháng ba, khiến lòng người cũng run rẩy như những nụ hoa mới hé nở.

"Vậy có thể làm một lần không?"

Lê Sơ còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy mỹ nhân trước mắt mở miệng hỏi.

"Cái.... cái gì.... Uhm..."

Ninh Mạn Thanh đến gần nàng, bao lấy hơi thở nóng bỏng của nàng bằng đôi môi mềm mại, quấn quanh nàng bằng tin tức tố mùi trà mây thanh đạm dễ ngửi kia.

Tin tức vị mật đào tràn đầy trong không khí, nhẹ nhàng phiêu đãng.

Lần hôn này cực kỳ dịu dàng, giống như muốn hòa tan người trong hồ nước xuân thanh triệt, giống như cơn gió nhẹ thổi qua nụ hoa, quấn quanh phiến lá, mềm nhẹ và kiên nhẫn khiến người không thể tưởng tượng được.

Quấn quanh và dài lâu, Lê Sơ không nhớ rõ khi nào mình lại đứng không vững, tay nàng vẫn được Ninh Mạn Thanh nắm lấy.

Còn hơn cách thử của Tịch Ỷ Vân với Tần Mộ, Ninh Mạn Thanh càng muốn làm càn hơn chút nữa.

Tay cô trượt xuống khỏi cánh tay Lê Sơ, ngón tay chui vào lòng bàn tay của nàng.

Trước đó Lê Sơ rất khó có thể tưởng tượng được, chỉ là nắm tay thôi làm sao lại khiến cho người ta có cảm giác suồng sã được, không thể hiểu rõ được động tác đó là như thế nào.

Giống như là mỗi một lần muốn tránh đi, đầu ngón tay kia lại câu quấn lấy nàng như làn nước.

Sắc môi Lê Sơ từ nhạt nhẽo biến thành đỏ tươi, trên mặt cũng hiện lên một rặng mây đỏ.

Ninh Mạn Thanh xoa xoa khóe môi của nàng, giống như nhẹ giọng dỗ dành: "Đợi lát nữa tôi kêu Tiền Đóa Đóa mua cho em phần cháo, nhất định phải ăn."

Lê Sơ gật đầu, nhìn Ninh Mạn Thanh nhanh nhẹn rời đi.

Nửa phút sau, trong phòng vang lên tiếng mỹ nữ đấm giường.

A a a a a a a! Hôn rồi!

Mẹ ơi sao lại thế này! Ninh Mạn Thanh là yêu quái nhiếp hồn người sao?

Lê Sơ hận không thể ra ngoài chạy vài vòng sau đó ngửa mặt lên trời hét lên.

Vì sao? Vì sao lại thế này? Sao lại biến thành như vậy rồi? Quan hệ thuần khiến bắt đầu không thuần khiết từ lúc nào vậy?

Lê Sơ bắt đầu tập chung suy nghĩ thật kỹ lại, rốt cuộc là bắt đầu từ đâu mà đến một bước này.

Loại ái muội này muốn sáng tỏ ra được thì trừ khi bây giờ Lê Sơ nói rõ với Ninh Mạn Thanh, về sau chị không được đụng vào tôi nữa, tôi không thích như vậy.

Lê Sơ nói ra được sao? Tất nhiên là không nói ra được rồi!

Vì nàng.... còn cảm thấy rất thoải mái.

Vậy cũng được luôn hả.

Lê Sơ luôn làm việc nhanh chóng, nhưng bây giờ có chút không biết phải làm sao, vậy nên nàng dứt khoát để tâm ý tự do, cái gì cũng không nghĩ.

Sau đó Tiền Đóa Đóa đưa cháo đến, nàng ăn hơn nửa chén, buổi tối hôm nay đối với Lê Sơ thực sự là quá tốt đẹp và vui vẻ rồi.

Ngày hôm sau, dấu vết trên môi Lê Sơ đã đỡ hơn một nửa, nhìn không ra ái muội nữa, lúc trang điểm nàng nói tối qua ăn cơm không cẩn thận cắn trúng, chuyên viên trang điểm trêu ghẹo nàng hai câu thèm thịt, hóa trang rất tốt cho nàng, hoàn toàn che khuất.

Hôm nay nàng diễn lại cảnh hôm qua, Kỷ Vân tưởng rằng phải quay hỏng nhiều lần nữa, nhưng không ngờ lại thuận lợi quay một hai lần, Kỷ Vân cực kỳ vui vẻ khen nàng.

Diễn biến câu truyên liên tục được đẩy mạnh, thân phận của nam nhân thứ ba bị nổ chết cũng đã điều tra ra.

Hắn ta tên Trương Minh, là một cái tên bình thường, bộ dáng bình thường, là một công nhân bình thường, làm ở một công ty nhà nước cũng hơn mười năm, người xung quanh đều nói hắn là người thành thật, ngày thường trừ bỏ thích đánh bài và uống chút rượu thì cũng không có sở thích nào bất lương.

Cảnh sát lập tức liền thu nhỏ phạm vi tình nghi, là vợ của Trương Minh, là beta nữ.

Bởi vì từ sau khi người này chết xong, vợ hắn không liên hệ được. Theo như lời hàng xóm nói, sau khi hắn đi khỏi nhà thì vợ hắn cũng ra ngoài, sau đó cũng chưa thấy lại.

Tịch Ỷ Vân là Lý Duệ một người điều tra bên nhà hắn một người điều tra từ vợ hắn, đồng thời xác định rõ động cơ giết người.

Tịch Ỷ Vân và Lý Duệ phát hiện một cái két sắt trong nhà nạn nhân, sau khi tiến hành mở ra điều tra, phát hiện bên trong cũng chỉ có hai thứ.

Một cái là danh thiếp để trong một cái bìa khá cũ, một cái còn lại là một phần của bản báo cáo sức khỏe.

Bản báo cáo kiểm tra sức khỏe có chút ố vàng, nhưng cũng không xác định được là năm nào, phần trên và phần dưới bị xé đi, không có tên tuổi cũng không có ngày kiểm tra sức khỏe.

Giới tính: Nữ Omega

Kết quả: Khó thụ thai

Nguyên nhân: Chưa rõ ]

Lúc Lý Duệ nhìn thấy tâm thần chấn động, lúc hắn nhìn thấy danh thiếp, trong lòng lại càng trầm xuống. Trên danh thiếp thình lình ba chữ ---- Lý Tố Đông.