Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu

Chương 53: Diệp thừa tướng cảm thấy trừng phạt như thế là đủ à?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cá á á:> (Helu mọi người)

Beta: Dii:)))))))))))

______________

Tấn Vọng hơi nheo mắt, lạnh lẽo nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng kia.

Không biết hôm nay thừa tướng đại nhân nhà hắn giận dỗi cái gì, cho gọi mấy lần cũng không chịu vào cung, hắn phái Cao Tiến đích thân đi mời thì bị người đuổi cổ về.

Gần đây ngày nào hai người họ cũng quấn quýt lấy nhau, nên giờ bệ hạ không chịu được cảnh “vườn không nhà trống”. Vội giải quyết nốt công việc, chưa kịp nghỉ ngơi đã lên xe đi một lèo tới đây.

Sau đó thì thấy cảnh này.

Sắc mặt của hai khôn quân trong phòng có vẻ hơi bối rối, ngơ ngác nhìn về phía Tấn Vọng, tay Tiêu Hoán vẫn còn đang khoác trên cánh tay của Diệp Thư.

Diệp Thư tỉnh táo lại trước, y vội vàng đẩy tay Tiêu Hoán ra: “Không, sự tình không như vậy, ngươi hãy nghe ta giải thích!”



Ngờ đâu Tiêu Hoán không buông tay mà còn túm Diệp Thư chặt hơn: “Bụng….Bụng của huynh…”

“Buông ra!” 

“Sao huynh lại...”

Tiêu Hoán còn chưa dứt lời, một cánh tay duỗi từ bên hông mạnh mẽ đẩy tay cậu ta ra.

Tấn Vọng kéo Diệp Thư tới ôm vào lòng, cười mà như không cười nhìn cậu: “Chẳng trách hôm nay Diệp thừa tướng không nghe lệnh gọi vào cung của trẫm, hóa ra là ở trong phủ gặp—gỡ—người—khác!”

Diệp Thư: “...”

Giờ xuyên về còn kịp không nhỉ?

Một lát sau trong phòng được thắp đèn đóm sáng trưng, Tấn Vọng ngồi ở chủ vị, Diệp Thư dè dặt bưng trà tới cho hắn.

Tiêu Hoán đứng bên cạnh, tức giận trừng Tấn Vọng.

Gần tới giờ đi ngủ cho nên Diệp Thư mặc ít đồ, vòng eo mảnh khảnh càng khiến phần bụng lộ ra rõ ràng.

Chẳng lẽ đến giờ Tiêu Hoán còn không nhìn ra đó là cái gì sao?

Hoàng! Đế! Chó! Chết!

Hai mắt Tiêu Hoán đỏ bừng, vẻ mặt cứ như hận không thể nhào vào khô máu với Tấn Vọng.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng khiến người ta không thở nổi.

Diệp Thư cúi đầu như chim cút, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố gắng hết sức giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

“Còn đứng đấy làm gì, bây giờ ngươi không thể đứng lâu được, ngồi xuống đây.” Tấn Vọng nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói.

Diệp Thư “Vâng” một tiếng, y đang tính đi qua Tấn Vọng ngồi sang chỗ bên kia, lúc tới trước mặt hắn thì bị người kia thẳng tay kéo vào lòng.

Hơi thở ấm ấp phả sau tai, Tấn Vọng khẽ cười nói: “Ý trẫm là ngồi đây.”

Diệp Thư sợ run cả người, thắt lưng mềm nhũn: “Ngươi bỏ ra...”

“Không bỏ.” Tấn Vọng ôm lấy eo y, nói khẽ: “Không phải ngươi thích trẫm ôm thế này à?”

Đốt ngón tay Tiêu Hoán phát ra tiếng kêu “răng rắc”.

Diệp Thư: “...”

Bỏ mẹ, quên mất còn có người trong phòng.

Hai tai Diệp Thư đỏ bừng, không dám ngẩng lên. 

Tấn Vọng ung dung hỏi: “Mấy ngày trước Hộ Quốc công rời kinh rồi, chẳng hay Tiêu công tử quay lại là có chuyện gì cần làm?”

Trong lòng Tiêu Hoán không biết đã lôi Tấn Vọng ra chửi bao nhiêu lần, buồn bực đáp: “Thần nghe nói Diệp thừa tướng được phục chức nên tới để thăm hỏi.”

“Đành là tới thăm, nhưng sao phải thừa dịp “đêm khuya hiu hắt” nhảy cửa sổ mà vào? Thế này còn ra cái thể thống gì nữa?”

Tiêu Hoán nhìn hắn, khó nói lên lời.

Bộ ngài không nhảy cửa sổ vào chắc???

Tấn Vọng bình tĩnh đối mặt với Tiêu Hoán, hình như hắn cảm thấy, là một hoàng đế, nửa đêm nửa hôm nhảy vào phòng ngủ của thần tử là chuyện rất bình thường.

Diệp Thư lặng lẽ kéo áo Tấn Vọng: “Bệ hạ...”

Tấn Vọng nghiêng đầu nhìn y: “Ừ?”

“Chuyện hôm nay là hiểu nhầm cả thôi, ta không biết Tiêu công tử sẽ tới, với cả…với cả cậu ấy cũng không cố ý…”

Bởi vì lo lắng cho y nên Tiêu Hoán mới tới đây, y không muốn vì y mà cậu ta phải chịu trách phạt.

Tấn Vọng bình tĩnh nhích lại gần y, hạ thấp giọng: “Ái khanh đang cầu xin tha thứ cho cậu ta sao?”

(Cá: =)))) thoại này của con rể quen lắm nè ~)

Diệp Thư hơi mím môi, gật đầu.

Ý cười trong mắt Tấn Vọng càng đậm: “Ái khanh cũng biết rồi đó, muốn trẫm tha cho cậu ta thì cần phải trả một cái giá ‘đắt’ thế nào nhỉ?”

Ngay cả cổ Diệp Thư cũng đã đỏ bừng.

Lòng Tấn Vọng bị y “cào” cho ngứa ngáy.

Những lúc có người ngoài, bao giờ Diệp Thư cũng nhạy cảm hơn nhiều, so với bình thường còn dễ “bắt nạt” hơn nữa. Tấn Vọng không có tâm trạng nhì nhằng với Tiêu Hoán, gọi: “Người đâu.”

Tấn Vọng dặn dò: “Đưa cậu ta đi, canh giữ cho cẩn thận”

Vốn dĩ Tiêu Hoán cũng không muốn ở lại chỗ này nữa.

Thính lực người học võ rất tốt, cho nên hai người kia thì thầm chuyện gì cậu ta đều nghe cả.

Tiêu Hoán tê cả lưỡi, cậu ta trừng Tấn Vọng một cái, lạnh lùng nói: “Ta tự đi được!”

Cửa phòng khép lại lần nữa, Tấn Vọng bế y đi tới bên giường rồi nghiêng người đè lên.

Diệp Thư chẳng còn để ý xem Tấn Vọng đuổi tôi tớ trong phủ mình đi đâu hết, y vô thức ôm lấy gáy hắn, chẳng mấy chốc đã bị đối phương làm cho run rẩy cả người.

Một tay Tấn Vọng chống bên hông Diệp Thư, tay còn lại từ từ mò xuống dưới. Thấy tới thời khắc mấu chốt, hắn dừng động tác: “Đêm nay không vào cung, không phải là vì muốn gặp Tiêu Hoán đó chứ?”

Diệp Thư đã bị hắn gợi hứng, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Không, không phải mà.”

Tấn Vọng ngắm nhìn người dưới thân, cảm thấy chưa bao giờ được thỏa mãn như thế, còn là thỏa mãn mấy ý nghĩ xấu xa nữa chứ.

Vành mắt người trong lòng đỏ bừng lại đong đầy hơi nước, định kéo lấy tay Tấn Vọng, sau đó lại uất ức bỏ tay xuống. Ngón tay khó chịu duỗi ra lại co vào, bất lực nắm lấy tấm chăn mềm bên dưới.

Mềm đến nhũn ra.

Ai mà nghĩ đây lại là vị thừa tướng đại nhân “chỉ tay năm ngón”, đứng đầu bá quan vào ban ngày cơ chứ.

Tấn Vọng vốn cho rằng, Diệp Thư chưa từng làm thừa tướng thật, mới bắt đầu sẽ gặp rắc rối, không làm quen được. Ngờ đâu khả năng thích ứng của y vượt xa tưởng tượng của Tấn Vọng.

Nhưng y thể hiện bản thân giỏi giang thành thục ở bên ngoài bao nhiêu, hắn càng muốn nhìn thấy dáng vẻ y đắm chìm trong dục vọng bấy nhiêu. 

“Tấn…Tấn Vọng…” Cuối cùng Diệp Thư không chịu nổi nữa, nhỏ giọng gọi hắn.

Âm thanh vô cùng kìm nén, vừa khàn vừa nhỏ, nghe như tiếng mèo con khẽ quấy chủ.

Tấn Vọng giật mình bình tĩnh lại, dịu dàng nói “Xin lỗi”, cuối cùng buông y ra.

Một lát sau, Diệp Thư cuộn tròn trên giường, viền mắt đỏ bừng mà lên án: “...Chỉ biết bắt nạt người ta.”

“Trẫm thấy hình như ngươi vẫn chưa thỏa mãn lắm.” Tấn Vọng ném khăn lụa vừa dùng để lau tay xuống đất, “Không sao, nay muộn rồi, mai làm tiếp.”

Diệp Thư sửng sốt: “Mai lại tiếp?”

“Ngươi nghĩ hôm nay mỗi thế là xong?” Tấn Vọng nhíu mày lại, “Để trẫm trong cung bơ vơ còn mình thì ở trong phủ lén lút gặp nam nhân khác, Diệp thừa tướng cảm thấy trừng phạt như thế là đủ rồi à?”

Diệp Thư vùi nửa mặt vào trong chăn, không đáp lời.

“Ngày mai được nghỉ, trẫm cho phép ngươi ngủ đến chiều.”

Tấn Vọng nằm xuống cạnh Diệp Thư, cúi đầu hôn lên trán đối phương môt cái: “Sau khi dậy thì tới ngự thư phòng gặp ta, nhớ mặc triều phục đến.”

Hôm sau khi Diệp Thư tỉnh lại, Tấn Vọng đã không còn ở trong phủ nữa.

Gần tới giữa trưa, Diệp Thư không cho người chuẩn bị cơm, y ngồi kiệu vào cung.

Y không nghĩ ra Tấn Vọng còn muốn phạt mình thế nào.

Y đang mang thai, cùng lắm thì “quất” thêm một trận, y không tin Tấn Vọng còn có thủ đoạn nào khác ngoài mấy chuyện mà hắn “chơi” trong kì phát tình đợt trước.

Chỉ là…..

Diệp Thư nhìn triều phục màu mực được mặc cẩn thận trên người mình một chút, không hiểu sao cảm thấy hơi xấu hổ.

Triều phục quan viên của Trường Lộc không rườm rà lắm, chỉ có cổ áo và sau lưng là thêu hoa văn phức tạp chút, lưng thắt đai ngọc, đầu đội phát quan*, trông vừa nghiêm túc vừa trang trọng.

Đâu ai ngờ rằng, y mặc như vậy không phải để bàn chuyện chính sự với hoàng đế mà là để...

Diệp Thư kéo áo lông cáo che đi phần bụng của mình.

Cẩu hoàng đế vẫn biết chơi như thế. 

Tới Ngự thư phòng, Tấn Vọng đang thảo luận cùng mọi người.

Sau khi được thông báo, Diệp Thư bước vào đại điện.

Trong Ngự thư phòng có một nam tử thân hình cao gầy mặc áo giáp đơn giản.

Diệp Thư hành lễ với Tấn Vọng rồi nhìn về phía nam tử kia: “Tả tướng quân.”

Nam tử vội vàng cúi người hành lễ: “Bái kiến Diệp thừa tướng.”

Người này tên Tả Diễn, Diệp Thư từng có duyên gặp mặt hắn một lần.

Hồi đó Diệp Thư lên kế hoạch chạy trốn trong lễ cúng tổ tiên của hoàng gia, y tình cờ gặp người này cùng với Thái Thường Tự khanh tuần tra bên ngoài. Lúc ấy y vẫn chưa khống chế được tin hương, bị người này tóm được, sau đó còn bị coi như mỹ nhân mà dâng lên cho Tấn Vọng.

Chuyện qua lâu rồi, Diệp Thư cũng không thèm để ý ân oán trước kia, huống chi người này đâu hề biết ẩn tình trong đó.

Y gật đầu với Tả Diễn, hỏi: “Tả tướng quân và bệ hạ đang bàn chuyện gì thế?”

“Chuyện Tây Hạ.” Tấn Vọng trả lời, “Gần đây Tây Hạ lấn biên nhiều lần, sợ là sắp phải khai chiến thôi.”

Tấn Vọng ra hiệu cho Cao Tiến mang ghế tới, đợi Diệp Thư ngồi xuống mới hỏi: “Ái khanh nghĩ thế nào?”

Diệp Thư nói: “Phải đánh thì cứ đánh, chẳng lẽ muốn làm rùa đen rụt đầu ư?”

Tấn Vọng hài lòng cong khóe miệng.

Tả Diễn nói: “Mấy đời dân Tây Hạ đều theo lối sống du mục, dũng mãnh thiện chiến, tùy tiện ra quân sợ là...”

“Tả tướng quân lo lắng nhiều quá, chúng có quân, Trường Lộc cũng vậy.” Diệp Thư nhẹ giọng ngắt lời hắn, “Hơn nữa, đánh thắng trận không dựa vào vũ lực, mà phải dựa vào đầu óc.” 

Tây Hạ thôi mà, một mình Tấn Vọng thừa sức đối phó, huống chi bây giờ còn có y giúp một tay.

Vị thừa tướng trẻ tuổi thảnh thơi tựa lưng vào ghế, trong mắt loé ra ý cười tự tin. Tả Diễn vốn còn muốn nói tiếp, đụng phải nụ cười này, trong đầu bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Hắn nhìn Diệp Thư đến ngây ngẩn, bỗng nghe Tấn Vọng nói: “Trẫm với Diệp thừa tướng có chuyện quan trọng phải bàn, hôm nay đến đây thôi.”

“Nhưng...” Tả Diễn còn đang há hốc mồm đã thấy nội thị tổng quản bên cạnh bệ hạ thay hắn mở cửa điện.

Đành phải hành lễ cáo lui.

Trước khi đi, Tả Diễn không nhịn được thoáng nhìn lại. Phía trong cửa điện chưa được khép kín, bệ hạ chạy tới bên cạnh Diệp thừa tướng, dường như đang cúi người nói gì đó với y.

Cửa điện đóng lại, Tấn Vọng bóp mặt Diệp Thư một chút: “Yêu tinh câu người.”

Diệp Thư lập tức đáp trả: “Bình giấm chua.”

Tấn Vọng đơ mặt: “Tiêu Hoán.”

Diệp Thư hoảng sợ: “Ta sai rồi.”

“Biết sai là tốt.” Tấn Vọng hài lòng cười cười, dắt Diệp Thư đi tới Thiên Điện.

Bên cạnh Ngự thư phòng có một gian noãn các cho bệ hạ dùng để nghỉ ngơi.

Trong noãn các có một cái giường mềm mại, bên cạnh có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái hộp gấm được làm bằng gỗ.

Nhìn...quen lắm à nha?

Diệp Thư nhớ ra cái kia đến từ đâu, vẻ mặt thay đổi ngay lập tức.

_________

Tác giả có lời muốn nói: 

Úc Diễn: Ẩn tàng thân thể lẫn tiếng tăm.

Dii có lời muốn nói: Mọi người đoán xem ngoài bàn công việc thì mặc triều phục để làm gì ha:))

À quên, Tả Diễn có hint với Tiêu Hoán tí ti, muốn tác giả viết quá huhu nhưng chắc hông được rồi TvT

Nguyễn Văn Cá có lời muốn nói: Ú tà tà, cũng sắp đến lúc hoàn bộ truyện này rồi mọi người ơi ~ Đây là chương cuối Cá edit và lại không! xơ! múi! được! gì! từ! cái! hộp! séc! toi! kia (▼□▼メ)

Thời gian được chia sẻ với mọi người qua những chương truyện ngắn ngắn cũng đã hết rồi 。゚(。ノωヽ。)゚。~ mong rằng sẽ sớm được gặp lại các reader thân yêu với tư cách là một Nguyễn Văn Cá dày dặn kinh nghiệm hơn, xơ múi được nhiều hơn và cả hài hước hơn nữa! Cũng hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ team Vọng Thư Các cũng như những pj sắp tới của team! Cùng đón chờ những chương tiếp theo của truyện tại wordpress baychimcuadang.wordpress.com và wattpad baychimcuadang nhé nhé nhé! Nhân tiện thì team cũng đang làm bộ “Giả A” cùng tác giả đó nhaaa, nếu mọi người yêu quý Trì Linh thì ghé đọc nhé hjhj! ( ´ ∀ `)ノ~ ♡

Lời cuối cùng, cảm ơn các beta nhà tui, iu mọi người, iu các beta ngày đêm vất vả, iu các reader thân mến luôn ở đây chờ đợi những chương truyện mới của chúng mình!!! IU MỌI NGƯỜI NHÌU LÉM MOAMOATA (*¯ ³¯*)♡ ~~~~ 

Hình ảnh cho phát quan: