Bàn tay Tấn Vọng vỗ nhẹ lên lưng Diệp Thư, nghe vậy nên ngừng lại.
Thật ra hắn ít khi thấy Diệp Thư rơi nước mắt. Trong những tháng ngày khốn khó nhất, chỉ khi thật sự tủi thân khó chịu đến cùng cực, người này mới quay lưng về phía hắn mà rơi mấy giọt nước mắt.
Tính tình người này quật cường, lúc khóc cũng im lặng, an tĩnh đến mức người khác phải đau lòng.
Tấn Vọng cảm nhận được cơ thể trong lòng đang run lên không ngừng, muốn lau nước mắt giúp y, Diệp Thư lại không chịu ngẩng đầu, chỉ càng ôm hắn chặt hơn.
Tấn Vọng không biết làm sao, chỉ có thể dùng một tay ôm lấy người đang tựa vào lòng mình, chậm rãi nói: “Vừa tỉnh dậy đã không thấy ngươi, lại để trẫm đợi lâu như vậy, vừa nãy trẫm còn đang nghĩ nên phạt ngươi tội gì.”
Hắn dừng lại một chút, lại cười rộ lên: “…Có phải ngươi sợ trẫm trách tội cho nên mới về mà đã khóc thế này không?”
“Ta không——” Diệp Thư phản bác trong vô thức, thút thít mở miệng thì bị sặc một cái, nghiêng đầu ho khan.
Tấn Vọng vội vàng vuốt lưng cho y.
Diệp Thư đỡ hơn, ngẩng đầu đã thấy miếng băng vải trên vai Tấn Vọng hơi thấm máu tươi.
“Vết thương nứt ra rồi.” Diệp Thư lập tức xông ra ngoài gọi lớn: “Mau truyền thái y!”
Nội thị Dưỡng Tâm Điện rất giỏi nhìn mặt đoán ý. Từ lúc Diệp Thư nhào vào lòng Tấn Vọng, ai cũng rối rít lui ra khỏi Dưỡng Tâm Diện. Lúc này một đám người chen chúc ngoài cửa, nghe thấy phân phó thì nhận lệnh làm ngay.
Tấn Vọng nắm lấy tay Diệp Thư, để y ngồi xuống bên giường.
Máu tươi trên băng vải càng lúc càng rõ, viền mắt Diệp Thư đỏ hơn, cũng không dám đụng đến hắn: “Vừa rồi sao ngươi không đẩy ta ra, không đau à?”
“Không đau, làm sao đau bằng việc nhìn ngươi khóc.” Tấn Vọng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Diệp Thư, nhàn nhạt cười: “Hơn nữa, không phải ta còn muốn thể hiện tốt trước mặt ngươi ư, sao có thể đẩy ngươi ra được.”
Diệp Thư cúi đầu không đáp, Tấn Vọng tiếp lời: “Qua đây đi.”
Diệp Thư nhích qua.
Nụ hôn của Tấn Vọng đặt lên mắt y.
Lông mi Diệp Thư khẽ run, một giọt nước mắt còn chưa kịp lăn xuống đã được người ta hôn mất.
Tấn Vọng hôn y thật cẩn thận, cánh môi ấm áp lướt qua đuôi mắt, gò má rồi tới bên môi. Hồi lâu, Tấn Vọng cọ vào khóe môi y, nhẹ giọng hỏi: “Ban nãy đi đâu vậy?”
Giọng nói của Diệp Thư khó chịu: “Ta đi đâu, không ai báo cho ngươi à?”
“Không hỏi.” Tấn Vọng đáp: “Ngươi không thích ta điều tra hành động của ngươi nên ta không hỏi.”
Diệp Thư chưa bao giờ nhắc đến những điều này trước mặt hắn.
Người này là đế vương nắm quyền sinh sát trong tay, hắn định đoạt sống chết của người trong thiên hạ, nhưng vẫn cố gắng thấu hiểu y, vì y mà thay đổi.
Diệp Thư dời mắt, viền mắt hơi nóng lên.
Tấn Vọng không hỏi nhiều nữa, ấn đầu đối phương vào hõm vai mình.
Một tiếng thông báo vang lên, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân. Vài tên tiểu thái giám nửa dẫn nửa dìu, gần như là đỡ Phùng thái y vào trong.
Phùng thái y hành lễ với hai người, Tấn Vọng chỉ hơi gật đầu một cái, lực chú ý vẫn đặt trên người Diệp Thư. Diệp Thư đưa lưng về phía bọn họ, áo quần phục sức xộc xệch, trông có hơi nhếch nhác. Từ góc nhìn của Phùng thái y còn có thể thấy được hai mắt hơi sưng đỏ của đối phương.
Vừa nhìn đã biết là mới khóc xong.
Phùng thái y nhìn Diệp Thư rồi lại nhìn Tấn Vọng, thận trọng hỏi: “Làm…làm sao thế, lại cãi nhau à?”
Tấn Vọng: “…”
Diệp Thư: “…”
Diệp Thư đi tắm thay y phục trước, Tấn Vọng được vài nội thị đỡ lên giường rồng, thái y cởi băng vải quấn trên người hắn, sau đó băng bó lại.
Bỗng nhiên bầu không khí trong điện có hơi kì lạ, hồi lâu, cuối cùng Phùng thái y không nhịn được phải lên tiếng: “Bệ hạ…”
Tấn Vọng ngắt lời: “Trẫm không bắt nạt y.”
“Vậy mà còn làm người ta khóc?”
Tấn Vọng: “…”
Phùng thái y thở dài, ân cần khuyên nhủ: “Bệ hạ, sau khi mang thai, tính tình khôn quân có hơi kì lạ, tâm trạng thất thường, nhưng ngài không thể tức giận với y vì mấy chuyện đó.”
“Căn cơ thân thể công tử kém, không chịu nổi kích thích, cứ vui rồi lại buồn như thế, chẳng những không tốt cho cơ thể mà còn ảnh hưởng xấu đến thai nhi.”
Tấn Vọng: “…”
Không phải trẫm, trẫm không có làm, trẫm không biết gì hết.
Tấn Vọng xoa ấn đường: “Thật sự không phải trẫm…”
Phùng thái y tỏ vẻ không tin.
Không phải ngài, còn ai có thể khiến y khóc chứ?
Chẳng lẽ lại là An tần?
Nét mặt của Phùng thái y bỗng trở nên hết sức phức tạp.
Từ khi giao thuốc phá thai cho Diệp Thư, từng giờ từng phút ông đều chú ý tới tin tức của Dưỡng Tâm Điện. Dù sao thuốc phá thai cũng có hại cho cơ thể, nếu như sử dụng, Thái Y Viện nhất định sẽ nhận được tin báo.
Nhưng lại không có.
Từ sau ngày đó, Diệp Thư không đề cập đến chuyện này nữa, Phùng thái y cũng không tìm được cơ hội để hỏi.
Xem ra, có lẽ là công tử quá thiện lương nên không nhẫn tâm xuống tay.
Trán Phùng thái y chạm đất, kiên định nói: “Thần có chuyện quan trọng bẩm báo, mong bệ hạ cho người hầu lui xuống.”
Tấn Vọng vẫy tay cho người lui đi.
Cửa điện được người khép lại, Tấn Vọng lên tiếng: “Nói đi.”
Phùng thái y nhắm mắt, chậm rãi mở miệng: “Việc này, có liên quan đến An tần…”
Ông kể rõ ngọn nguồn âm mưu trước đấy của mình và Diệp Thư cho Tấn Vọng, sau khi nói xong, Tấn Vọng mãi không đáp lại.
Phùng thái y không dám ngẩng đầu, lại giải thích: “Công tử cũng lo lắng các loại gièm pha đàm tiếu, nên mới giữ kín bí mật này đến tận bây giờ, mong bệ hạ lượng thứ. Nếu bệ hạ muốn trách tội, thần nguyện gánh chịu một mình.”
Tấn Vọng vẫn không nói gì.
Trong điện rộng lớn yên lặng không tiếng động, sau lưng Phùng thái y liên tục chảy ra mồ hôi lạnh.
Hồi lâu, Tấn Vọng khẽ cười, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: “Cho nên, y tìm ông đòi thuốc phá thai?”
Phùng thái y: “…Vâng.”
“Còn nói dối trẫm là thuốc bổ, nhóc lừa gạt…” Tấn Vọng thở dài một tiếng, nói với Phùng thái y: “Dìu trẫm đứng dậy.”
Phùng thái y vội vàng đứng lên, dìu Tấn Vọng dậy.
Tấn Vọng nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của đối phương, trong bụng chỉ cảm thấy buồn cười: “Không cần căng thẳng, trẫm không trách tội ông.”
Hắn hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Hay là trẫm cũng nói cho ông nghe một bí mật.”
Một lát sau, Phùng thái y bước ra từ cửa lớn Dưỡng Tâm Điện, vẻ mặt hốt hoảng.
Diệp Thư nhanh chóng tắm rửa thay quần áo xong, trở lại Dưỡng Tâm Điện. Tấn Vọng đang dựa ở bên giường chờ y.
Thấy y tới thì ném tấu chương cầm trong tay sang một bên, chỉ chén trà trên bàn nhỏ bên giường: “Trà gừng, nhân lúc còn nóng thì uống đi.”
Viền mắt Diệp Thư còn hơi hồng, khẽ gật đầu, giống như chú thỏ con ngoan ngoãn uống hết trà.
“Lên đây.” Tấn Vọng vỗ vỗ bên giường: “Còn lâu mới tới bữa tối, ngủ một giấc trước đi, trẫm ngủ với ngươi.”
Diệp Thư ngẩn ra, lắc đầu: “Không cần, nhỡ đâu chạm phải vết thương của ngươi…”
Tấn Vọng: “Nghe lời.”
Hai người nhìn nhau, Diệp Thư cởi tất, leo lên từ cuối giường, nhích đến gần bên cạnhTấn Vọng.
Tấn Vọng kéo người vào trong lòng.
“Thả lỏng đi, thái y nói vết thương hồi phục rất tốt, không sao đâu.” Tấn Vọng vỗ vai y, dịu giọng nói.
Diệp Thư khẽ đáp lại.
Tấn Vọng lại lên tiếng: “Đêm nay đừng về Vĩnh Thọ Cung nữa, tránh cho ngươi không chịu ngủ tử tế.”
Diệp Thư thấp giọng trả lời: “Được.”
Vòng tay của Tấn Vọng rất ấm áp, mùi thảo dược nhàn nhạt hòa với mùi huân hương hắn thường dùng lượn lờ trong không khí, ngửi thấy khiến trong lòng yên tâm.
Diệp Thư hít sâu một hơi, mở miệng: “Tấn Vọng, ban nãy ta… ta tới lãnh cung.”
Con ngươi của Tấn Vọng khẽ chuyển động.
“Ta…ta phát hiện ra một vài chuyện, thật ra ta…ta…” Thanh âm của Diệp Thư gượng gạo, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Từ chỗ hệ thống, y biết được quá nhiều việc, rối rắm vô cùng.
Vì nhiệm vụ mà tới đây những mười năm, rồi y lại không chào mà biệt, còn có vô số lần khởi động lại cốt truyện, với cả…người này phải trải qua kết cục đau khổ rất nhiều lần.
Hệ thống chỉ xem đó là một lần thất bại đơn giản, nhưng trước mặt y là một người sống sờ sờ, những gì hắn phải trải qua cũng đều là thật.
Diệp Thư không thể tưởng tượng được, mỗi một lần “cốt truyện” xử tử y, người này sẽ phải trải qua bao nhiêu đau đớn.
Phải tuyệt vọng bao nhiêu mới khiến người này trở thành dáng vẻ như ở cuối truyện.
Viền mắt Diệp Thư lặng lẽ đỏ lên.
“Được rồi, sao lại khó chịu.” Tấn Vọng nhẹ giọng nói: “Không nói được thì đừng nói, không nên ép buộc bản thân.”
Diệp Thư: “Nhưng mà…”
Tấn Vọng thở dài: “Trẫm có hơi hối hận rồi, tại sao trước đây lại muốn ép ngươi chứ. Từ đêm giao thừa đến bây giờ, có ngày nào ngươi được nghỉ ngơi cẩn thận đâu, còn tiếp tục thế này, cơ thể ngươi làm sao chịu được?”
“Từ giờ trở đi, quên hết những chuyện khiến ngươi khó chịu đi, không cho nghĩ nữa. Có điều gì muốn nói, nghỉ ngơi cho khỏe, sau này chúng ta từ từ nói.”
Tấn Vọng hôn lên trán y một cái: “Tháng ngày còn dài, không vội một chốc, nghe lời.”
Diệp Thư: “Nhưng mà ta đã đồng ý…”
Ánh mắt Tấn Vọng mang ý cười, cúi đầu hôn xuống khóe môi Diệp Thư: “Ngốc nghếch này, ngươi đã cho ta câu trả lời rồi mà.”
Rõ ràng là đứa ngốc nào đó đã cầm thuốc phá thai rồi, vậy mà lại ngốc nghếch đồng ý cho hắn cơ hội biểu hiện, kết quả là dần bỏ qua thời gian tốt nhất để dùng thuốc, đáp án đó đã rõ rành rành.
Ánh mắt của Diệp Thư mờ mịt: “Lúc nào ta…”
“Trẫm muốn ngươi đi ngủ ngay bây giờ, đến lời của trẫm cũng không nghe?” Tấn Vọng nheo mắt lại: “Ngươi cho rằng hiện giờ trẫm như vậy nên không dạy dỗ được ngươi ư?”
“Ta…”
Diệp Thư còn muốn trả lời tiếp, Tấn Vọng bỗng nhiên xoay người, dùng sức áp y xuống giường.
Hoàng đế bệ hạ dùng sức chứng minh, cho dù bị thương mất một tay, chỉ dùng tay còn lại cũng đủ khống chế người ta.
Một lát sau, sắc môi Diệp Thư đỏ tươi, thành thật nằm bên người Tấn Vọng, bị dạy dỗ nên ngoan vô cùng.
Phiền phức duy nhất chính là, Phùng thái y còn chưa ra đến cửa cung, lại phải quay về băng bó cho người nào đó lần nữa.
___________
Mấy ngày tiếp theo, Tấn Vọng yên tâm ở Dưỡng Tâm Điện dưỡng thương.
Còn về kẻ đứng sau vụ ám sát ở Diệp phủ, nhờ sự tham gia của Diệp Thư mà việc điều tra tiến triển nhanh chóng. Chỉ mấy ngày sau, tiền căn hậu quả vụ ám sát đã được điều tra rõ ràng, tuyên bố kết án.
Diệp Thư tự tay mang công văn kết án về Dưỡng Tâm Điện, vừa bước vào cửa đã thấy Tấn Vọng ngồi trước bàn, đang viết gì đó lên sách.
“Ngươi dậy làm gì?” Diệp Thư nhanh chân bước qua: “Không phải đã bảo rồi ư, ta xem giúp ngươi mấy thứ này, cần thiết thì xin ý kiến ngươi là được, thương thế của ngươi…”
Tấn Vọng đặt bút xuống, lơ đễnh cười: “Mấy vết thương ngoài da này có là gì, nằm nhiều ngày như vậy, đã ổn từ lâu rồi.”
Diệp Thư miễn dịch với chiêu này của hắn, kiên quyết nói: “Không được, ngươi nói không tính, thái y nói mới tính. Thái y bảo ngươi phải nằm, mau đi nằm xuống, muốn viết cái gì thì để ta giúp.”
“Không cần, đã viết xong rồi.” Tấn Vọng nói: “Chỉ còn thiếu đóng ngọc tỷ nữa thôi.”
Lúc này Diệp Thư mới phát hiện, trước mặt Tấn Vọng đặt một bức chiếu thư.
Tấn Vọng dịch qua một bên, để Diệp Thư ngồi xuống cạnh mình, lên tiếng: “Vừa khéo ngươi đến, xem còn gì không ổn không, nếu không có vấn đề thì đóng dấu đi.”
Diệp Thư nhanh chóng đảo mắt qua chiếu thư, quay đầu nhìn Tấn Vọng: “Ngươi…”
Tấn Vọng nắm lấy tay đặt trên bàn của Diệp Thư, nghiêm túc đáp: “Trẫm muốn trả lại trong sạch cho ngươi.”