Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mary Sue

Chương 14: Trả thù

Mùa đông đã đến rồi, những vì sao cùng với vầng trăng sáng trên bầu trời xanh thẫm, càng thêm phần cô độc và lạnh lẽo.

Ngọn đèn đường đứng lẻ loi giữa ven đường, dường như cũng không còn chút hơi ấm nào.

Trình Tuyết Ý chạy trong gió lạnh một lúc lâu rồi mới dám dừng lại nhìn về phía sau, may là xe của Từ Kỳ Ngôn không đuổi theo cô.

Cô đứng bên đường vắng vẻ yên tĩnh đưa tay lên đặt lên ngực, không biết là vì căng thẳng hay do chạy quá nhanh mà trái tim đập ‘thình thịch’ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc nãy cô điên rồi phải không?

Cô bình tĩnh thở chậm lại nghĩ thầm, thật sự uống rượu sẽ khiến cho người ta trở nên to gan hơn, chỉ một chút cồn thôi mà cô đã dám cãi lại lời tổng tài rồi.

Mấy ngày tiếp theo tâm trạng của Trình Tuyết Ý vẫn rất căng thăng.

Bởi vì cô lo Từ Kỳ Ngôn sẽ ra tay trả thù mình.

Dù sao những người có địa vị cao đều rất có sĩ diện, nhưng cô lại dám ở trước mặt tài xế của hắn mà lên mặt.

Nếu việc này mà truyền ra thì mặt mũi người thừa kế của Thịnh Gia sẽ bay tới nơi nào?

Cô luôn cảm thấy lòng bao dung của Từ Kỳ Ngôn không hề lớn chút nào, nên chắc chắn hắn sẽ trả thù cô.

Cứ như vậy Trình Tuyết Ý mang theo cảm xúc hỗn lộn này trôi qua thêm một tuần nữa.

Trong khoảng thời gian này, cô đã gửi Wechat cho Từ Gia Ninh, hỏi thăm tâm trạng của anh cả cô bé dạo gần đây ra sao.

Từ Gia Ninh trả lời: “Chuyện này em không trả lời cho chị được rồi, bởi vì anh ấy có vui hay không thì đều là nét mặt đó.”

Cô bé còn nhiều chuyện hỏi thăm: “Tại sao đột nhiên chị lại quan tâm đến tâm trạng của anh ấy vậy?”

“Chẳng lẽ chị để ý anh ấy sao?”



Cưng nghĩ nhiều quá rồi!

“Trong đầu em chứa thứ gì vậy?”

Trình Tuyết Ý gãi đầu, do dự một lúc nhưng vẫn kể sơ lược chuyện ngày hôm đó cho Từ Gia Ninh nghe.

Lần này cô bé gửi một đoạn ghi âm tới.

Trình Tuyết Ý đặt điện thoại bên tai, giọng nói đáng yêu nghịch ngợm của Từ Gia Ninh vang lên: “Em cảm thấy chị không cần phải lo lắng quá nhiều đâu, kể từ khi còn nhỏ anh cả đã được ba em nuôi dạy như một người thừa, còn em và anh hai thì đều được ba nuôi thả, anh cả là người không bao giờ được phạm lỗi sai, ba em dạy dỗ anh ấy thật sự rất nghiêm khắc, nên anh ấy nhìn thì có vẻ lạnh lùng, không cần tình cảm nhưng thật ra thì không xấu chút nào đâu.”

Đột nhiên Trình Tuyết Ý nhớ lại ngày hôm đó, khi xe phanh gấp Từ Kỳ Ngôn không hề do dự mà đưa tay ra đỡ lấy trán cô, hắn sợ cô bị thương sao?

Còn chưa đợi cô cảm động được một chút.

Thì Từ Gia Ninh đã gửi một biểu cảm hình mặt mèo cười gian xảo tới: “Chị đừng giận anh ấy, nhìn thấy anh ấy như vậy nhưng thật ra đời sống tình cảm của anh ấy ít tới mức đáng thương ha ha ha ha ha, từ trước tới nay em vẫn luôn nghĩ rằng anh ấy sẽ không thể nào ở chung với phụ nữ được.”

“Hả? Tổng tài? Đời sống tình cảm thiếu thốn?”

Có phải là con bé này nhìn lầm rồi không?

“Thật đấy 23333333, có thời gian em sẽ kể cho chị nghe.”

“Được, chị em tốt! Tạm biệt!”

Đêm đó, tại biệt thự nhà họ Từ.

Khi Từ Kỳ Ngôn về đến nhà thì Từ Gia Ninh đang nằm trên ghế sopha phòng khách xem TV.

Vừa khéo trên TV đang chiếu bộ phim [Thành thị x hồ sơ].

Khi Từ Kỳ Ngôn bước vào phòng khách thì đúng lúc chiếu tới cảnh diễn của Hoắc Tư Viễn.

Từ Kỳ Ngôn: “…”

Không muốn xem.

Hắn đi ngang qua phòng khách, chuẩn bị bước lên tầng hai thì Từ Gia Ninh lên tiếng gọi hắn: “Anh ơi!”

Bước chân Từ Kỳ Ngôn chậm lại nhưng không dừng hẳn.

Từ Gia Ninh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Tới đây xem phim chung với em đi, em xem một mình thật sự rất chán.”

“Anh không rảnh để ngồi xem phim với em.”

“Nhưng mà hình như đây là bộ phim mà anh đầu tư mà.”

Từ Kỳ Ngôn không muốn nghe con bé nói nhảm tiếp nữa nên tăng tốc bước chân.

Nhìn thấy hắn sắp bước lên lầu, đột nhiên Từ Gia Ninh nhỏ giọng nói: “Tại sao anh không đáng yêu chút nào vậy, chẳng trách chị Tuyết Ý lại sợ anh như vậy.”

Khi Từ Kỳ Ngôn nghe thấy lời này thì cuối cùng bước chân cũng đã dừng lại, hắn đặt tay lên vịn cầu thang được chạm khắc hoa văn, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói với em những gì?”

“Anh làm người ta sợ hãi.”

“Chị ấy hỏi anh có tức giận không.”

Từ Gia Ninh ngồi thẳng lưng dậy: “Em nói này, anh có thể ôn nhu với phụ nữ một chút được không? Chẳng lẽ lúc nào cũng phải làm người ta sợ hãi thì anh mới cảm thấy vui vẻ à?”

“Sợ anh?” Từ Kỳ Ngôn cười lạnh: “Lá gan của cô ấy rất to mới đúng.”