Trong lòng Trình Dục có hắn, cũng có đứa nhỏ của hắn. Ánh mắt Phượng Thăng Minh biến đổi mấy lần, mừng như điên hầu như muốn đè ép cũng không đè ép được. Cởi sạch quần áo Trình Dục, hôn đôi gò má cùng môi y, ngón tay xay nghiền đùa bỡn đầu v* y, Trình Dục thở hổn hển, chủ động cởi quần mình, chân quấn lấy hông hắn, bàn tay thậm chí chui vào vạt áo xoa nắn thân thể hắn. Động tác của y hoàn toàn là dưới tình huống vô ý thức mà làm ra, nhưng khi tay y vuốt ve thân thể Phượng Thăng Minh, lại mang đến kích thích không gì sánh được.
“Trình Dục…”
Âm sắc khàn khàn đến gần như muốn rỉ ra mực, ẩn giấu dục vọng cuộn trào mãnh liệt không nói nên lời.
Đôi môi mềm mại ấn lên bả vai lộ ra sau khi cởi bỏ y phục của Phượng Thăng Minh, cúi đầu thúc giục, “Nhanh một chút… Ta muốn, a… Nhanh một chút…”
Mắt mang sương mù ướt át, không còn bình tĩnh tự kiềm chế ngày xưa, khuôn mặt phiếm hồng, môi mang theo nước bọt ươn ướt lúc cùng hắn hôn môi.
Trong nháy mắt gần như bị mê hoặc đến mất tiếng, khóe miệng Phượng Thăng Minh lộ vẻ tươi cười, nói: “Được, Dục đệ, đệ mở chân ra chút…”
Thuận theo lời hắn nói, đem chân mở ra, thậm chí vô sự tự thông mà tự ôm chân mình, Phượng Thăng Minh cầm dục vọng vểnh lên thật cao giữa hai chân y, có nhiều kỹ xảo vỗ về chơi đùa.
“Ưm…” Rên rỉ triền miên lại dễ nghe, nghe vào trong tai, tựa như tưới lên dục hỏa một tầng dầu.
Trình Dục túm lấy chân mình, ưỡn thắt lưng muốn đem dục vọng chủ động ma sát vào lòng bàn tay hắn.
Cổ họng Phượng Thăng Minh giật giật, thấm ướt một ít dịch thể Trình Dục tiết ra lần mò đến giữa bờ mông y, chất lỏng ướt át trong suốt ở giữa hai chân kéo xuống một đường óng ánh.
“Nhanh chút… Nhanh chút… Sao lại chậm như vậy…” Người dưới thân vẫn đang thúc giục, bị dục hỏa thiêu đốt đến gian nan.
Phượng Thăng Minh thiếu chút nữa không kiềm chế được xúc động trực tiếp làm y, Trình Dục hiện tại đã quên đứa nhỏ trong bụng mình, hai chân tách ra không ngừng cọ xát hắn, còn thường thường quấn lên hông hắn kéo hắn lại gần chính mình.
“Chờ một chút… Rất nhanh… Rất nhanh…”
Giọng nói cơ hồ đã khàn khàn đến nghe không ra âm gốc. Phượng Thăng Minh nhét hai ngón tay vào hậu huyệt y, thoáng có chút ngoài ý muốn phát giác trong huyệt rất mềm mại, nhịn không được nhét thêm mấy ngón.
“A… Ha a… Ư…”
Ngón tay thon dài khuấy động trong huyệt, thường thường gập lại ngón tay vuốt ve tường thịt run rẩy. Mông Trình Dục nhẹ nhàng lắc lư, hy vọng ngón tay có thể ma sát đến những nơi khác trong huyệt, y rất nóng… Nóng đến đòi mạng, ngón tay mặc dù không tính là lạnh lẽo, nhưng lại dường như có ma lực, không để y khó chịu, ngược lại sẽ khiến y thoải mái.
“Vậy ta tiến vào nhé?” Phượng Thăng Minh hỏi một câu, tuy rằng là câu hỏi, nhưng kỳ thật hắn không định chờ Trình Dục trả lời, chân Trình Dục còn quấn quanh thắt lưng hắn không ngừng kéo hắn lại gần, rõ ràng sẽ không cự tuyệt.
Trình Dục liên tục gật đầu không ngừng phát ra tiếng khát cầu mà “Ưm ưm”, Phượng Thăng Minh cởi bỏ quần áo nơi hạ thân, ngậm một viên đầu v* căng đầy trước ngực Trình Dục mút vào, một tay ôm hông y, đem chính mình đặt trên cái miệng nhỏ ướt át kia, kiên định xâm nhập. Tường thịt cực nóng bao lấy dục vọng của hắn, tựa như đói khát mấy trăm năm mà liều mạng mấp máy, mút vào.
Khoái cảm tiêu hồn thực cốt xông thẳng đến ót, còn chưa vào được nửa cây, trong miệng lại mút ra được một ít gì đó, Phượng Thăng Minh sửng sốt, nhả đầu v* Trình Dục ra, lại thấy phía trên có chất lỏng màu trắng chảy xuống, mà chất lỏng trong miệng mình, lại có hương sữa.