Trình Dục không quá muốn suy xét loại khả năng này, có điều hiện nay y lại có vài phần lưỡng lự, lưỡng lự vì sao mình lại kiên định không muốn ở bên Phượng Thăng Minh như vậy. Nam tử cùng nam tử ở bên nhau, khiến người không thể tiếp nhận nhất là ba điểm: không con nối dõi, không chính thống, lời đồn đãi. Con nối dòng hiện tại bọn họ có, cũng sẽ không khiến hai nhà Phượng Trình tuyệt hậu, chính thống hay không chính thống, đây là chuyện giữa hai người bọn họ, quản cái này làm gì? Về phần lời đồn đãi, với y, trước khi Phượng Thăng Minh chưa thoái vị, không chiêu cáo thiên hạ, đợi khi tìm được người thừa kế giao lại mọi việc, hai người bọn họ sống qua ngày, có lời đồn đãi cũng sẽ không gây hại đến võ lâm.
Tuy cha mẹ đã qua đời, không biết ý muốn của bọn họ, nhưng lúc trước khi cha mẹ động tâm tư nói bằng lòng gả Trình Sóc cho Trần An làm vợ, bọn họ cũng không phản đối, nếu đổi thành bản thân, hiện nay đã là Trình Sóc, không có gì ngoài nhân tố lời đồn ra, nói vậy cha mẹ cũng sẽ không cảm thấy khó có thể tiếp thu, nhiều lắm sẽ bởi vì Trình Dục thân là trưởng tử, lại cam nguyện khuất phục dưới thân người rồi hoài thai mà tức giận… Nhưng mà, dù giận, cũng không nhất định sẽ cự tuyệt.
Kỳ thật mẫu thân Phượng Thăng Minh – võ lâm đệ nhất mỹ nhân, thích Trình phụ. Lúc trước bà cùng Trình phụ thiếu chút nữa liền thành, một mỹ nhân diễm tuyệt thiên hạ, một thiên chi kiêu tử võ công cao cường tướng mạo đường đường, nghĩ thế nào cũng đều là một đôi do trời đất tạo nên, đáng tiếc thiên ý trêu ngươi,mỹ nhân vô cùng kiêu ngạo, bởi vì vốn liếng trời sinh, chung quy nhịn không được hy vọng nam nhân đi dỗ, đi sủng, mà Trình phụ sau khi thấy bà tuy có hảo cảm, nhưng vẫn chưa tới tình yêu, mặc dù hai nhà đều có ý muốn kết làm thông gia, để bọn họ lui tới nhiều hơn, nhưng Trình phụ vừa bước lên đại vị, công việc bề bộn như vậy, sao có thể lúc nào cũng đi gặp bà?
Kết quả mỹ nhân cảm thấy không phục, nghĩ rằng người theo đuổi mình rất nhiều, dựa vào cái gì tương lai bà phải gả cho người không xem trọng mình như vậy? Bà lại không cầu ông lợi hại dường nào, chỉ muốn ông cùng bà ngọt ngào bên nhau mà thôi, nếu ông thật sự thích bà, vậy cũng nên biểu đạt ra ngoài, sao ngược lại giống như bà gây trở ngại ông? Coi như gặp mặt cũng không được đến nửa canh giờ.
Càng nghĩ càng thấy Trình phụ không có ánh mắt, chính mình rất ủy khuất. Người trong nhà lại không ngừng nói bên tai bà để bà làm ít đồ đưa cho ông, tăng cường chút tình cảm, làm sao cũng không bằng lòng, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, bà liền rời nhà trốn đi, bà ngoại Phượng Thăng Minh khi đó vẫn còn tại thế, trong lòng cho rằng bà đi Phù Vân sơn trang tìm người trong lòng, căn bản không động ý niệm tìm người, chỉ muốn “tác thành chuyện tốt”. Kết quả bà một đi không trở lại, vừa mất tích, liền mất tích hai năm.
Hai năm không xem là thời gian ngắn, trong hai năm, rất nhiều chuyện tự nhiên mà phát sinh, tỷ như nói, Trình phụ gặp Trình mẫu. Trình mẫu là một nữ tử dịu dàng, rất biết săn sóc, lúc Trình phụ tiêu diệt phỉ khấu Tây Nam, bà đúng lúc bị chúng bắt được. Nhà mẹ đẻ Trình mẫu tuy không phải võ lâm thế gia, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, từ nhỏ ngâm trong thư hương, vì vậy có mấy phần khí độ cùng tài hoa.
Trình phụ dũng cảm tiến đến cứu giúp, chính khí lẫm liệt tướng mạo lại tuấn lãng, Trình mẫu nhịn không được khâm phục ngưỡng mộ, càng tự nhiên mà sinh ra vài phần hào hùng. Giúp đỡ Trình phụ cứu đám người gặp nguy ra ngoài, dựa vào tri thức trong sách dẫn dắt mọi người xuống núi trong đêm đen, dưới chân núi đợi hồi lâu, chỉ thấy ánh lửa trên núi bị tiêu mất một nửa, nghe có người rống to kêu gào, cuối cùng còn kêu ra tin tức Trình phụ bị thương.
Trình mẫu nhờ người truyền tin tìm viện binh tới, chính mình lại không chịu rời đi, cũng không dám lên núi sợ kéo chân sau Trình phụ, nôn nóng dưới chân núi chờ đợi, chỉ muốn chí ít ông sẽ không xảy ra chuyện, trời đã định trước, Trình phụ trúng độc chống thân thể tiến đến, vừa vặn ngã xuống cách chỗ bà không đến một dặm, bởi vì triền núi nghiêng, ông lăn xuống dưới, lăn đến cách bà không xa, để bà nhìn thấy ông.