Trước mắt thoáng mơ hồ, không có nửa phần khí lực phản kháng.
Hôm nay, xem ra hẳn phải chết không thể nghi ngờ…
Trong lòng lóe lên ý nghĩ này, bỗng nhiên nghĩ đến, lại là Phượng Thăng Minh… Nếu mình chết, sợ rằng hắn sẽ rất thương tâm đi…
“Keng” một tiếng nhỏ, một thanh kiếm từ một bên đâm tới, gọt đi ba ngón tay của Trần An, đem bàn tay đóng vào bàn nhỏ bên giường. “A” Trần An hét thảm một tiếng, Phượng Thăng Minh đánh gã bất tỉnh trên mặt đất, tức giận chất vấn người ngồi tựa vào đầu giường kia.
“Đệ không tránh?!”
Hắn hầu như đã vô cùng phẫn nộ, nếu không phải trong lòng trống rỗng, không yên lòng chạy đến đây nhìn xem, chỉ sợ Trình Dục sẽ chết đi như vậy, y thật sự không muốn sống nữa? Không muốn tự sát rơi vào kết cục thành đứa con bất hiếu coi thường tính mạng, cho nên khi người khác giết y y không tránh?
Trình Dục giật giật tay, muốn nâng lên, cánh tay nâng được bất quá mấy tấc, lại nhịn không được chất lỏng đỏ tươi tràn ra khóe miệng, nôn ra mấy ngụm máu.
“Dục đệ!” Phượng Thăng Minh kinh hãi, vội vàng tiếp được y sắp từ trên giường ngã xuống, trên mặt Trình Dục còn dấu tay bị tát, hai mắt nửa khép nửa mở, nhìn thứ đỏ tươi trên mặt đất, bình tĩnh đến mức khiến trong lòng người ta sợ hãi, “Xem ra, đến thời điểm rồi, ta cũng nên đi… Bọn họ đều ở dưới đó chờ ta, kỳ thật ta sớm nên đi, lưu lại lâu chung quy chỉ gây thêm thị phi…”
“Đệ câm miệng cho ta! Người đến! Tìm Lưu thúc tới đây cho ta!!”
“Dạ! Nhị trang chủ.”
Bị mệnh mệnh ẩn chứa nội lực kinh động người hầu vội vàng ứng tiếng, phi thân tìm người.
Lại có máu tươi chảy ra từ khóe miệng Trình Dục, tim Phượng Thăng Minh đập thình thịch, không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, kéo y vào trong lòng, muốn lau đi máu tươi bên miệng y, nhưng tay lại run run không dám chạm vào.
“Thăng Minh, trước khi chết, ta muốn cầu huynh một chuyện…”
“Câm miệng! Ta không muốn nghe.” Thống hận y đơn giản nói chữ ‘chết’ ra khỏi miệng như vậy, càng thêm thống hận y không chút quyến luyến với mình. Mấy ngày qua khó có được lúc tỉnh táo ôn hòa nói chuyện với hắn, lại là do có chuyện muốn cầu hắn.
“Phù Vân sơn trang… Võ lâm… Về sau liền giao cho huynh… Đừng trái di huấn phụ thân… Xử lý thật tốt…” Trình Dục không để ý hắn trách cứ, chậm rãi nói như cũ.
“Ta nói ta không nghe, nếu đệ chết, ta sẽ không chỉnh lý cục diện rối rắm đệ lưu lại.”
“Trần An cho rằng ta là Trình Sóc, hại chết ta, muốn báo thù mà thôi, huynh đừng giết gã… Đại hội Võ Lâm sắp tới, tin tức xấu không thể khinh truyền, ta cho phép huynh giữ kín không phát tang, chờ sau khi đại hội kết thúc mới chôn ta, để ta nhập thổ vi an…”
Phượng Thăng Minh hôn chặn cánh môi nhuộm máu của y, cạy răng y ra, nếm được mùi máu tươi rất nặng bên trong, hắn chỉ hôn một chút, cũng không dám làm sâu hơn, không phải vì không quen vị máu tươi tanh ngọt kia, mà là sợ biết y đến cùng chịu đựng không nôn ra bao nhiêu máu…
Trình Dục cảm nhận được hắn bi thống rất nặng, hao hết khí lực ôm lấy lưng hắn vuốt ve, nhận thấy được trên mặt ẩm ướt, Phượng Thăng Minh vùi đầu vào cổ y, nước mắt hắn thấm ướt vạt áo y.
“Xin lỗi…” Trình Dục bỗng nhiên nói. Y đột nhiên nhớ tới một lần nghịch ngợm duy nhất trước đây, là cùng Phượng Thăng Minh vụng trộm xem thoại bản phong hoa tuyết nguyệt, trong thoại bản thư sinh vì tiểu thư mà tương tư thành bệnh sắp chết, tiểu thư cảm niệm ân tình cùng si tình của hắn, cuối cùng cùng hắn nên nghĩa vợ chồng, cộng phổ uyên ương, nhưng hai người bọn họ lại bất đồng. “Thăng Minh, ta vẫn xem huynh là đệ đệ, thật sự không thể đáp lại tình cảm của huynh, thán chỉ thán thiên ý trêu người, nếu ta là nữ tử, không phải con cháu Trình gia, ta nhất định đồng ý làm vợ huynh… Kiếp này đã như thế, về sau huynh nên đi tìm cô nương tốt… Nếu kiếp sau ta thành nữ tử, hoặc là con cái gia đình bình thường, mặc kệ trời cao an bày thế nào, ta đều cùng huynh thành vợ thành chồng…”
“Ta không muốn đệ cho ta hứa hẹn kiếp sau gì cả, ngay cả kiếp này đệ cũng không muốn cho ta, còn nói kiếp sau cái gì?”