Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 51

Việt Phỉ đi đến sô pha bên cạnh hắn: "Anh hai tìm tôi ra ngoài nói chuyện một lát."


Từ lúc Việt Phỉ tiến vào cửa nhà, Cố Nguy đã ngửi thấy trên người cậu có đủ các mùi pheromones pha tạp vào với nhau, bây giờ nghe cậu nói vậy thì lông mày hắn càng nhíu chặt hơn: "Anh ấy tìm em? Hai người đi tới đâu?"


"Quán bar Băng Hà." Việt Phỉ cũng không thấy chuyện này có gì to tát, vậy nên cậu vẫn trả lời thành thật cho hắn biết.


Nhưng ngay sau khi nghe thấy cậu nói, sắc mặt Cố Nguy lạnh tanh, hắn đứng lên, nắm cằm Việt Phỉ, tức giận nãy giờ cố nén cũng muốn bùng phát: "Trong kỳ phân hóa mà dám đi tới mấy nơi quán bar hỗn tạp như vậy, lá gan em đúng là lớn thật đấy."


Việt Phỉ sửng sốt, bổ sung nói: "Tôi có dán miếng chăm sóc tuyến trước khi ra mà."


Cố Nguy cũng không muốn tiếp tục chuyện này nữa: "Cố Tỉnh tìm em có chuyện gì? Anh ấy nói gì với em?"


"Cũng không có gì, có thể bởi vì anh ấy nghĩ hai người chúng tôi đều là Beta, vậy nên sẽ dễ tìm đề tài chung." Việt Phỉ tránh ánh mắt của hắn, nhìn sang chỗ khác.


Nhìn thấy rõ cậu đang nói dối, Cố Nguy buông tay xuống, xoay người lên trên tầng: "Em không muốn nói tôi cũng sẽ không ép em, nhưng tôi hy vọng em vẫn có ý thức giữ an toàn cho bản thân mình."


"Đi tắm trước đi, tẩy hết đống mùi hỗn loạn trên người em."


So với việc đi ra ngoài vào kỳ phân hóa, chuyện Việt Phỉ giấu diếm hắn càng khiến hắn tức giận hơn.


Không muốn để bản thân mất bình tĩnh với cậu, Cố Nguy không nói gì, xoay người đi lên tầng.


Việt Phỉ vốn có ý tốt không muốn để hắn nhọc lòng vì mấy việc vặt vãnh này, dù sao thì việc ở công ty cũng đủ khiến hắn đau đau đầu rồi, nhưng cuối cùng Cố Nguy lại nhìn thấu lời nói dối vụng về của cậu, hơn nữa còn có vẻ rất tức giận...


Gãi gãi đầu, Việt Phỉ mím môi dưới, về phòng tắm rửa thay quần áo.,


Mùi hỗn loạn à?


Chắc là bị ám mùi từ lúc vào quán bar nhỉ?


Tắm rửa xong, Việt Phỉ không cả lau khô tóc, lập tức tới phòng làm việc tìm người.


Quả nhiên Cố Nguy cũng đang ở phòng làm việc, hắn cũng đã rửa mặt thay quần áo, đang ngồi ở bàn làm việc đánh máy tính.


Chú ý thấy người đứng ở cửa, Cố Nguy cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ mở miệng: "Có việc gì không?"


Việt Phỉ liếm đôi môi khô khốc, cậu vào trong phòng, đi tới bên cạnh bàn làm việc của hắn.


"Tôi tới để thú thật."


Bàn tay đang gõ phím của Cố Nguy dừng lại: "Ừm?"


"Bạn của anh hai muốn gặp nhìn tôi một chút, cho nên mới xúi giục anh ấy gọi tôi ra ngoài. Sau đó thì anh cả đã mắng anh ấy rồi, sau đó tiếp thì anh hai đưa tôi về nhà."


Việt Phỉ giải thích chi tiết nguyên nhân mình ra ngoài hôm nay.


"Muốn gặp em?" Cố Nguy xoay ghế dựa, vẫy tay về hướng Việt Phỉ, để người đi tới bên cạnh người mình: "Em nhớ có những ai ở đó không?"


Việt Phỉ lắc đầu: "Tôi không quen bọn họ."


Cố Nguy: "Ừ, không sao. Qua lại với Cố Tỉnh cũng chỉ có nhóm người đó, ngày mai tôi sẽ nói Kiều Ti đưa ảnh chụp cho em, để em xác nhận lại."


"Hả?" Việt Phỉ không ngờ Cố Nguy sẽ quan tâm chuyện này đến vậy, "Xác nhận lại làm gì vậy?"


Cố Nguy vươn tay, bàn tay đặt lên cổ cậu, kéo nhẹ người xuống ngang mặt mình: "Bạn đời của tôi không phải ai muốn là nhìn thấy được."


Khoảng cách giữa hai người rất gần, Việt Phỉ hơi đỏ mặt, mắt rủ xuống không dám nhìn hắn.


"Sao lại gọi điện cho anh cả mà không gọi cho tôi?" Cố Nguy thẳng thắn.


Việt Phỉ: "Anh còn bận việc công ty nữa, tôi không muốn phiền anh."


Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cậu, giọng nói Cố Nguy hơi trầm xuống: "Tôi chỉ nói một lần này thôi, chuyện của em, không bao giờ được nói là phiền."


Thình thịch --


Việt Phỉ cảm nhận được trái tim của mình bắt đầu đập nhanh hơn. Cố Nguy chơi ăn gian quá đi.


Việt Phỉ vốn đang trong tư thế bị động để người khác kéo xuống, thì cậu đột nhiên khom lưng, chống tay lên tay vịn của ghế Cố Nguy, cúi người tới gần.


Bàn tay to lớn của hắn đỡ lấy vai cậu, Cố Nguy để yên cho cậu ngồi lên đùi mình.


"Sao lại tốt với em như vậy?"


Việt Phỉ nhìn thẳng vào mắt Cố Nguy.


Có phải anh cũng thích em không?


Lời nói vẫn ngập ngừng ở bên khóe môi, nhưng cổ họng lại không dám phát ra âm thanh nào, Việt Phỉ lại nuốt câu hỏi trở về.


Không dám hỏi...


Bóp nhẹ eo cậu, Cố Nguy dùng mũi cọ nhẹ chóp mũi cậu, lông mi hắn cụp xuống, hỏi ngược lại cậu: "Em nghĩ là vì sao nhỉ?"


Khi nói chuyện, môi hắn vẫn hơi động đậy, thường xuyên chạm phải môi cậu.


Việt Phỉ muốn ngừng thở.


Mùi nhựa thông dần len lỏi giữa chóp mũi hai người, cậu hé miệng, cắn lên đôi môi không chịu ở yên một chỗ kia.


Cố Nguy cười khẽ một tiếng, nóng nảy ban nãy tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hắn hôn lấy cậu, đoạt lại quyền chủ động.


Việt Phỉ đón nhận hắn, nhưng cũng chủ động tiếp cận lại. Hai tay cậu vòng quanh cổ đối phương, nghiêng đầu đáp lại.


Ghế xoay hơi trượt đi một đoạn, nặng nề dừng lại ở cạnh bàn.


Không đủ.... Vì đã được hưởng qua phương pháp kịch liệt hơn, tin tức tố của Việt Phỉ nhẹ nhàng tỏa ra sự bất mãn với cách an ủi bình thường này.


Việt Phỉ dựa vào vai Cố Nguy, người cậu hơi vô thức di chuyển đến gần đối phương hơn, nhưng cánh tay đang đặt trên eo cậu lại đẩy cậu ra sau trong nháy mắt.


"Có khó chịu không em?" Cố Nguy ghé sát miệng vào tai cậu hỏi.


Việt Phỉ đỏ mặt: "Xin lỗi..."


Loại chuyện này còn chưa tới lúc.


"Không cần xin lỗi." Cố Nguy nhẹ giọng an ủi cậu, "Em muốn tôi làm gì, nói đi, tôi sẽ giúp em."


"Không cần đâu..." Việt Phỉ đứng dậy muốn rời đi, nhưng khi đứng lên chân cậu lại tê rần vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian quá dài, người cậu lại ngồi về chỗ cũ một lần nữa.


Nhưng so với khi nãy thì ở vị trí cao hơn một chút, người Việt Phỉ cứng đờ.


"Cố ý à?"


Việt Phỉ nghe ra Cố Nguy đang trêu mình, nhưng cậu lại không nói ra được câu nào phản bác, hoàn toàn nhập vào trạng thái "hồn lìa khỏi xác"


"Tôi thấy hình như mình cũng cần được giúp đó."


Nói rồi, Cố Nguy dùng chính cơ thể của mình để chứng minh.


"......" Việt Phỉ nghĩ đầu mình sắp nóng đến bốc khói rồi, đại não chết máy.


Nếu không thì sao cậu có thể nói ra câu như vậy...


"...Tôi giúp anh." Vừa mới nói ra, Việt Phỉ đã muốn cắt lưỡi mình ngay lập tức, cậu nói cái khỉ gì vậy?


Hơi thở của Cố Nguy hơi ngừng lại, hắn cong khóe miệng, giơ tay kéo tay Việt Phỉ đặt bên vai phải mình, không quan tâm đến nét mặt đầy hối hận của cậu: "Ồ, vậy cảm ơn khoản đãi của em trước nhé."


Cố Nguy nghiêng đầu, hôn nhẹ lên lòng bàn tay đối phương.


Ngứa...... Việt Phỉ muốn rút tay về.


Cố Nguy lại nắm chắc cậu không chịu buông


"Ngoan, có thể sẽ hơi lâu một chút."


Màu đỏ trên má vẫn không nhạt đi chút nào, Việt Phỉ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Nguy.


Cố Nguy tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Việt Phỉ.


Trót rồi thì thôi. Việt Phỉ cắn môi, chớp chớp mắt, giơ tay trái lên.


Không biết qua bao lâu sau, Việt Phỉ vẫn bị hắn hôn, giọng nói thúc giục từ khóe môi tràn ra.


"Được chưa..."


Giọng Cố Nguy hơi khàn: "Vẫn còn sớm..."
......


Đến khi mọi việc xong xuôi đã là nửa đêm. Quần áo trên người bị làm bẩn mất, làm Việt Phỉ chỉ có thể tắm rửa thay quần áo một lần nữa, cuối cùng mới trèo lên giường chìm vào giấc ngủ.


Cuộn mình trong ổ chăn lâu ngày không ở, Việt Phỉ không khỏi cảm thấy nhớ cảm giác hai người ngủ chung một giường lúc còn ở trên đảo, sau đó... là nhớ tới chuyện diễn ra ở phòng làm việc hôm nay....


Cậu chỉ muốn làm người lịch sự một chút, đáp lại "khoản đãi" lần trước của Cố Nguy thôi.


Ừ, chính là như vậy đấy. Việt Phỉ tự thôi miên chính mình, chắc chắn không phải do cậu bị thế lực tà ác nào xúi giục đâu.


Có lẽ vì hôm nay lúc ra ngoài bị quá nhiều tin tức tố tạp nham quấy nhiễu, rạng sáng Việt Phỉ lại bị khát nước đến tỉnh.


Chưa để cậu kịp đứng dậy tìm thứ duy nhất có thể làm giảm bớt xao động của tin tức tố trong người; thì ở ngay bên cạnh cậu, người mang hơi thở quen thuộc từ từ tiến gần.


"Thời gian này phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."


Làn da nóng bừng sau cổ bị ngón tay lạnh lẽo chạm vào, Việt Phỉ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.


"Chờ khi nào giai đoạn phân hóa kết thúc, trạng thái của em ổn định chút rồi mới được đi ra ngoài nhé."


Nhựa thông lại dịu dàng bao vây lấy tin tức tố đang hỗn loạn, kiên nhẫn an ủi nó.


Thấy Việt Phỉ không trả lời mình, Cố Nguy duỗi tay, xoay đầu cậu lại, để người kia đối diện với mình.


"Nhé?"


Trán Việt Phỉ đã mướt mát mồ hôi, cậu tự nhiên chui vào lồng ngực Cố Nguy.


"Biết rồi..."


Đến bây giờ mới nhớ tới khoảng thời gian 2 tuần trước hai người ở trên đảo, hình như cậu cũng không bao giờ gặp tình trạng nặng nề như này. Bên cạnh cậu vẫn luôn có Cố Nguy ở cùng, cũng không có ai dám tới gần lấy tin tức tố ra dụ dỗ cậu.


"Về sau ở Cố gia, em chỉ cần nghe theo tôi là được, việc người khác bảo, không cần để ý tới."


______________________________


3h40 sáng đang dần chìm vào giấc ngủ thì bật dậy để edit lại chỗ mà mình vướng từ lúc edit xong tới giờ mọi người ạ 🤦‍♀️.