Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 18: Picnic

Vào một buổi chiều cuối hè.

Thẩm Thụy ngồi trên chiếc xe đạp cũ kỹ chở Tô Nguyên băng qua đại lộ Thanh Lộc đẹp nhất ngoại ô Bắc Kinh.

“Tô Nguyên, cậu nhìn đi, cò trắng đang bay trên trời kìa.”

Thẩm Thụy không buông tay lái, chỉ nghiêng đầu nhìn về một hướng.

Tô Nguyên cười mắt mũi híp lại: “Chúng thật đẹp, giống hệt mấy con trong thế giới động vật vậy.” [Không đúng, còn đẹp hơn cả thế giới động vật.]

Mặc dù Thẩm Thụy đang quay lưng về phía Tô Nguyên nên không thể nhìn thấy nụ cười của cậu, nhưng hắn có thể nghe thấy được.

Nhiều người đạp xe đi qua, nhiệt tình chào hỏi Thẩm Thụy.

Sau khi đạp xe đi xa thì bắt đầu trêu chọc lẫn nhau.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó sửa một chiếc xe đạp leo núi thành như thế này đấy.”

“Xe đạp leo núi gì chứ, nó rõ ràng là một chiếc ô tô nhỏ.”

“Đúng nhỉ, riêng mẫu King này cộng với phí cải tiến chắc hẳn cũng đã mười mấy vạn rồi.”

“Không không không, đây là mô hình tùy chỉnh của King. Cơ chế của hai loại này khác với cơ chế của những loại phổ thông khác.”

“Hai người, hai người hiểu không đấy? Quên đi, không cần nhìn làm gì, chúng ta cũng sẽ không mua kiểu xe chở trẻ con thế này đâu, xấu hổ lắm.”

“Nhìn chiếc xe việt dã đã được cải tiến ở phía sau đi. Chắc là hậu cần rồi, nếu mệt thì lên xe nghỉ ngơi luôn hahahaha.”

“Tới đây nào, cược xem anh giai kia có thể đạp tới trại không? Mười cây số lận đó.”

“Chúng ta tới đó nghỉ ngơi đi, chờ một lát là biết ấy mà. Phía sau cậu ta còn đèo một người, tôi cá là không được đâu ha ha ha ha.”



Đương nhiên Thẩm Thụy có thể làm được, từ nhỏ hắn đã tập thể dục, người nhà còn thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp về cho hắn.

Nhà họ Thẩm là dòng họ giàu có nhất, cho dù bình thường kín tiếng thì vẫn khó tránh khỏi sẽ có người ghen ghét, dám bắt cóc người để dọa dẫm tống tiền.

Ngoại trừ vệ sĩ thường ngày, đàn ông trong nhà đều phải rèn luyện. Không đến mức có thể đánh thắng những người chuyên nghiệp nhưng ít nhất cũng phải luyện được kỹ năng chạy trốn.

Phải biết lái ô tô, bắn súng, có thể tự cởi dây khi bị trói, gặp hàng rào cũng phải biết trèo qua…

Tô Nguyên lo bạn cùng phòng bị mệt nên kéo kéo vạt áo của Thẩm Thụy: “Thẩm Thụy, dừng một chút đi, tớ muốn chụp con cò trắng đằng kia. Cậu có muốn uống nước không?”

[Đạp lâu như thế chắc hẳn cậu ấy khát nước rồi.]

Thẩm Thụy dừng xe đạp ở bên phải đường, cố gắng không cản đường người phía sau: “Ừm, cậu cũng uống đi.”

Hắn ra hiệu cho chiếc xe việt dã đằng sau dừng lại rồi mở cửa sau xe ra, lấy bình giữ nhiệt của Tô Nguyên và một chai nước khoáng.

Tô Nguyên: “Cảm ơn.”

Hai người vừa nghỉ ngơi vừa uống nước.

Tô Nguyên mở điện thoại lên, chẳng qua lúc phóng to thì hình hơi mờ.

“Độ phân giải không đủ để chụp ảnh, chụp một bức tầm xa thôi vậy.”

Thẩm Thụy cười cười: “Tôi mang theo máy ảnh này.”

Quả nhiên thấy hắn lấy một cái máy ảnh tầm xa khỏi xe, trông rất là chuyên nghiệp.

Thẩm Thụy điều chỉnh ống kính để thu hình con cò ở phía xa, sau đó bấm chụp rồi đưa cho Tô Nguyên xem.

“Cái này thế nào?”

“Chính nó, dáng cao nhất, cũng đẹp nhất.” [Đẹp thật đấy, đáng tiếc ngay cả bồ câu múp míp mình còn không chạm tới thì nói chi là cò trắng trên trời xanh. Thật ghen tị với đôi cánh của chúng, có thể bay tới bất kỳ đâu mà chúng muốn.]

Thẩm Thụy không ngờ Tô Nguyên vẫn băn khoăn về chuyện bồ câu: “Lúc về tôi sẽ rửa mấy bức ảnh này, vừa hay có thể treo khắp phòng. Sau ghế sofa có một bức tường, cậu thấy sao?”

“Ừm.” Tô Nguyên ao ước nhìn đàn cò trắng xa xa: “Đáng tiếc lần trước không chụp được ảnh bồ câu.” [Bồ câu mập hơn cò trắng biết bao nhiêu.]

Thẩm Thụy uống một ngụm nước khoáng trong tay, rồi cúi đầu nhìn bộ dạng háo hức của Tô Nguyên thì cười nói: “Hai ngày nữa chúng ta lại đến đó, để hôm ấy thì chụp sau, cậu muốn chụp con nào đều được hết.”

Hắn đang suy nghĩ xem có nên cho người bắt mấy con trước hay không, đến lúc đó để Tô Nguyên sờ một chút, như vậy có thể làm cậu ấy vui vẻ.

Tô Nguyên nghi hoặc ngẩng đầu: “Hả? Còn đi nữa sao?”

Thẩm Thụy lắc đầu nhìn cậu, không thể tin nổi là Tô Nguyên đã quên: “Trụ trì Pháp Ninh nói rồi mà. Vào ngày khởi công đúc lại tượng vàng, chùa Thiên Chiếu sẽ cử hành nghi lễ, nên chúng ta phải đi dự vào hôm đó.”

Tô Nguyên: “…” [Mình cứ nghĩ là nói không vậy thôi… Đã thắp trường minh đăng rồi mà, thật sự phải đúc lại tượng vàng hả? Thế mình lấy cái gì trả lại bây giờ?]

Cậu cúi đầu mân mê tràng hạt trong tay, hương thơm của gỗ tử đàn ngàn năm xộc tới.

Thẩm Thụy hít một hơi khí lạnh, không đành lòng nói với cậu: “Chỉ đi xem bồ câu thôi mà, cậu không nhớ bọn chúng sao? Mấy ngày không gặp khẳng định bị người thắp hương vỗ béo không ít. Nói không chừng… lần này có thể chạm vào chúng đấy.”

Tô Nguyên tưởng tượng đến khung cảnh ấy, không khỏi bật cười.

Lúc này, tại nhà họ Thẩm.

Mẹ Thẩm vừa tưới hoa vừa nghe những người đàn ông trong nhà đang thảo luận về việc mua bán vàng.

Ông cụ Thẩm: “Nhà họ Ôn thương lượng thế nào rồi? Có thể mua thì mua nhiều chút, thủ tục ở nước ngoài rề rà quá, chỉ có thể dùng như phương án dự bị thôi.”

Bố Thẩm khẽ nhíu mày: “Lần trước bọn họ nói sẽ ưu tiên đặt trước cho chúng ta, nhưng hôm nay nghe nói nhà họ Tạ cũng đang yêu cầu số lượng lớn.”

“Bọn họ đang muốn tăng giá ngay lúc này đây mà.” Ông cụ Thẩm đặt chén trà trong tay xuống, trầm ngâm suy nghĩ nhìn trợ lý Chu bên cạnh: “Có phải gần đây hành động của chúng ta quá lộ liễu nên bị người có ý đồ để mắt tới không?”

Trợ lý Chu lật xem bản báo cáo, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Đúng vậy, thời gian quá gấp gáp, tôi đã gửi tin cho các nhà cung cấp về nhu cầu mua hàng. Mặc dù số lượng mua của mỗi nơi chia ra cũng không tính là nhiều, nhưng theo từng nhà sản xuất thì hiện tại có rất nhiều người đã biết chúng ta cần mua với một lượng vô cùng lớn. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà giá vàng trên thị trường đã tăng hai lần.”

Ông cụ Thẩm gật đầu: “Quy luật thị trường, đây là điều khó tránh khỏi. Cứ để nhà họ Ôn tăng giá đi, để bọn họ chuyển hàng nhanh nhất có thể, chúng ta chỉ còn ba ngày thôi.”

Mẹ Thẩm nghe vậy thì lo lắng đẩy bố Thẩm: “Thế ông còn chờ gì nữa vậy? Bây giờ tới nhà họ Ôn đi, thằng Thụy vất vả lắm mới kiếm được vợ, không thể khiến chuyện này như xe tuột xích được. Hai ngày trước nó còn nói với em con dâu thích hoa quế, em mới tìm được cây kim quế trăm năm, đang thuyết phục chủ bán này. À đúng, còn phải chuyển vào sân sau nữa, anh mang cây tùng của anh sang chỗ khác đi.”

Bố Thẩm: “???”

Sao lại muốn chuyển cây tùng của tôi đi chứ?

Nhưng ông không dám nói.

Ông cụ Thẩm mím khóe môi đang nhếch lên, cây trà bảo bối của ông cụ đã được cứu rồi.

Bên kia, Thẩm Thụy nhận được tin Wechat từ bố Thẩm.

“Không biết tại sao phía nhà họ Tạ lại tham gia đấu thầu vàng của nhà họ Ôn với chúng ta, bây giờ nhà họ Ôn đang giữ tài sản không nỡ bán nên bố đã hẹn gặp họ. Nếu không kịp lễ trong ba ngày tới, vậy chỉ còn cách mua vàng của nước ngoài. Đúc lại tượng vàng không phải chuyện ngày một ngày hai, phải ba tháng mới đủ.”

Thẩm Thụy bỗng nhớ tới bạn gái cũ của bạn trai cũ của Tô Nguyên chính là người nhà họ Ôn.

Nghe nói sau khi Tô Nguyên chia tay, cô gái nhà họ Ôn cũng chia tay với Lâu Thời Tấn.

Nghi lễ quan trọng, hắn tìm thông tin đã nhờ cấp dưới đi tra trước đó rồi gửi tin nhắn cho Ôn Dĩ Đồng.

[Xin chào bạn Ôn, tôi là Thẩm Thụy, bạn cùng phòng của Tô Nguyên. Sáng mai tôi muốn mời cậu đến khách sạn Lam Sơn uống trà, tôi có chuyện quan trọng cần thương lượng với cậu.]

Không bao lâu sau hắn nhận được câu trả lời.

[Được thôi.]

Thẩm Thụy cất điện thoại rồi đặt cốc nước của Tô Nguyên trở lại trong xe.

“Chúng ta tiếp tục đạp thôi, nửa tiếng nữa là có thể đến trại rồi.”

Tô Nguyên cũng đã lâu chưa đạp xe, tay chân hơi ngứa ngáy: “Để tớ đèo cậu một đoạn đi.” [Mình có thể điều khiển nó, ừm, mình có thể.]

Thấy tinh thần phấn chấn của cậu, Thẩm Thụy ngồi vào ghế sau, nói: “Vậy cậu thử một chút nhé?”

Hắn không để chân lên bàn đạp mà giẫm thẳng xuống mặt đất, như thế này dễ cho Tô Nguyên mượn lực hơn, cũng sẽ dễ dàng ổn định để xe không bị đổ xuống.

Lúc đầu Tô Nguyên đạp xiên xiên vẹo vẹo, nhưng sau đó cũng đạp xe ra dáng lắm.

“Tô Nguyên, cố lên…” Thẩm Thụy không ngừng cổ vũ cho cậu, năm phút sau mới ngăn cậu lại.

“Đã nghiền chưa, để tôi thay cho. Cậu đi lau mồ hôi đi, gió thổi qua dễ bị cảm lắm.”

Mũ bảo hiểm của Tô Nguyên bị cởi ra, Thẩm Thụy cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho cậu.

Vận động xong, trên chóp mũi cậu phủ một lớp mồ hôi mịn, hai gò má hồng hào, khi cậu thở ra còn có thể thấy đầu lưỡi mềm mại non nớt.

Thẩm Thụy hơi khát dời ánh mắt.

Cuối cùng, nhóm người đánh cược đều thắng. Quãng đường mười cây số dự tính đi trong một giờ mà đến lượt hai người thì mất những hai giờ vì vừa đi vừa dừng lại chơi.

Tô Nguyên không biết rằng cảnh này đã được nhiếp ảnh gia mà Thẩm Thụy sắp xếp trên xe ô tô quay phim chụp ảnh lại.

Khi hai người đến trại đã có rất nhiều người dựng lều, ăn cơm dã ngoại, đánh bài và thả diều.

“Đi, đến lều của chúng ta nào.” Thẩm Thụy để trợ lý cất xe lên ô tô rồi vác theo đống đồ trên vai.

Tô Nguyên tưởng sẽ nghỉ ngơi trên bãi cỏ, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc lều hình tròn trong suốt cực lớn.

Bên trong còn có sofa lười và bữa trà chiều tinh tế.

[… Đây là lều vải đó hả?] 

Có khá nhiều người cũng đang hóng hớt nhưng lều vải ở bên hồ nên họ có muốn cũng chỉ có thể nhìn thấy mặt sau.

Tô Nguyên vừa vào lập tức yêu thích nơi này, rất ấm áp mà sofa cũng rất mềm mại.

“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.” Thẩm Thụy lo lắng cậu ngồi xe đạp vất vả, bèn đút cho cậu một miếng bánh kem: “Đây là bánh kem vị cam, ngon không?”

“Ngon lắm.” Mùi trái cây lấp đầy khoang miệng của Tô Nguyên. Cậu cũng đút Thẩm Thụy miếng thịt khô: “Chắc cậu mệt rồi, ăn hai miếng đi.” 

Dù sao đạp xe hơn một tiếng lận, ai cũng sẽ mệt mỏi thôi.

“Hôm nay coi như là làm nóng người, đợi tháng sau cơ thể của cậu bình phục thì tôi lại đạp xe đèo cậu đi vòng toàn bộ thành phố. Mặt trời mọc thì chúng ta xuất phát, đến khi hoàng hôn là có thể tới nơi này rồi. Tôi sẽ cắm lều ngắm sao ở đây, đến lúc đó chúng ta lại đến.”

Nghe vậy, trong lòng Tô Nguyên có hơi chua xót, cổ họng không phát ra tiếng, chỉ khẽ ừ.

Cậu ngẩng đầu ngắm lều vải tròn trịa này, trong nháy mắt nén sự mít ướt trở về.

[Ừm, lần sau chúng ta lại đến nữa.]

Tô Nguyên nằm trên sofa, ngoài lều có mấy con diều đang bay.

“Thẩm Thụy, cậu nhìn con diều hình tròn kia đi. Trước đây tớ đã từng nhìn thấy một con diều hình tròn khổng lồ… to bằng một tòa nhà, tuy nhiên ở giữa lại trống rỗng, đỏ vàng xanh tím giống mắt ác quỷ, cần mười mấy người chung sức mới thả được nó.”

“Vậy thì tôi chưa thấy bao giờ rồi.” Thẩm Thụy gối hai tay sau đầu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tràn đầy khát vọng của Tô Nguyên.

“Thực ra… tớ chỉ mới xem trên video thôi.” Tô Nguyên ngượng ngùng cúi đầu: “Có điều lễ hội thả diều ấy giống như thế giới trong mơ vậy. Tất cả đều là diều siêu bự, có sinh vật dưới nước, nhân vật hoạt hình, thậm chí là tàu hỏa và xe đạp mà tụi mình đi hôm nay, toàn bộ đều bay trên trời.”

“Lễ hội thả diều?” Thẩm Thụy chưa từng chú ý tới lễ hội này, cho nên nhất thời cảm thấy có chút mới mẻ.

Tô Nguyên tựa hồ bị đánh thức, thất vọng ậm ừ nói: “Không biết bây giờ có còn hay không.” [Kiếp này mình muốn xem một chút.]

“Có.” Thẩm Thụy ngồi thẳng người, giống như hứa với cậu: “Năm nay có lễ hội thả diều, tôi sẽ dẫn cậu đi xem những con diều lớn đó.”