Sau Khi Xuyên Sách Tôi Biến Thành Đoàn Sủng

Chương 1: Xuyên Qua



Kiều Mạn Phàm bị một trận cãi nhau ầm ĩ làm bừng tỉnh, cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, phát hiện một đám người đang vây quanh giường cô.

Có… có chuyện gì thế?
Kiều Mạn Phàm còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, hoang mang tại sao phòng của mình lại tới nhiều người như vậy.

"Bốp…"
Một cái tát vang dội đập trên mặt Kiều Mạn Phàm, làm mặt cô lệch đi.


Đau đớn làm cô thanh tỉnh lại, đầu ong ong ong, gương mặt nóng rát.

Ôi!
Thằng khốn nạn nào dám đánh tôi, không muốn sống nữa đúng không hả?
Thức cả đêm để làm xong offer, vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, chẳng lẽ bây giờ, những người dưới đáy xã hội* như cô, ngay cả việc ngủ bốn giờ cũng không được phép?
*Nguyên văn: 社畜, xã súc, động vật xã hội, là một thuật ngữ xúc phạm được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng, dùng để chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như súc vật.

Chưa gì đã muốn đánh người à?
Kiều Mạn Phàm lập tức bật dậy, tỏ vẻ bực bội với người phụ nữ xinh đẹp ở trước mặt, "Bác gái, bác muốn gì? Tôi cho bác biết, mặc dù tôi kính trọng người già, nhưng chọc đến tôi, lớn tuổi tôi cũng đánh.

"
Đối diện, người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô một cách không thể nào tin được, ôm ngực lui lại hai bước, được một người đàn ông vóc người cao lớn, anh tuấn đỡ lấy.

Người đàn ông nhíu mày đầy âm trầm, ông ta cắn răng nghiến lợi quát: "Kiều Mạn Phàm, con nói chuyện với mẹ con như thế sao, mặt mũi Kiều gia đều vì con mà mất sạch rồi.

"
Mẹ?
Mẹ tôi không phải là bà ấy mà nhỉ?

Kiều Mạn Phàm nhìn quanh bốn phía, trong phòng đầy ắp người, trên mặt những người này viết bốn chữ lớn, “Lót dép hóng drama".

Người khóc đến đau lòng, người thì dương dương đắc ý, người vui sướng vì đã báo được thù lớn, tóm lại là đủ các loại người trên đời.

Cái này……
Đây không cũng phải là phòng của mình, phòng này vô cùng xa hoa, không phải là một người bị xã hội chủ nghĩa tư bản áp bức bóc lột như cô có thể ở lại nổi.

Xảy ra chuyện gì vậy trời?
Rõ ràng là cô nằm tại phòng mình thuê, phòng thuê rất nhỏ, nhưng được cô trang trí lại, cũng được xem là dễ nhìn, nhưng tuyệt đối không phải là phòng như vậy.

Ánh mắt lóe lên, một cô gái rụt rè đứng dậy, nhìn Kiều Mạn Phàm chất vấn:
"Chị, tại sao chị lại làm vậy?" Cô gái khóc sướt mướt, lạnh lẽo lên án Kiều Mạn Phàm, vành mắt đỏ bừng, nước mắt rơi lả tả, vô cùng yếu đuối, khóc đến nấc lên, quả thật đáng thương.

"Tôi, tôi cũng không biết.

" Kiều Mạn Phàm nói một cách yếu ớt, cái gì tôi cũng không biết, tôi cũng là vừa mới tới, cũng cần người phổ cập khoa học một chút về chuyện gì đã xảy ra?
Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của người phụ nữ trung niên xinh đẹp hiện lên nét dữ tợn, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng cùng thương tâm, chỉ vào giường, "Con, sao con có thể làm ra sự tình mất trí như thế, cậu ta là vị hôn phu của em gái con mà……"
Kiều Mạn Phàm giật mình, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường lớn còn có một người đang nằm, nửa cái lồng ngực lộ ra ngoài……

Đập vào mắt cô là một gương mặt cực phẩm đủ làm người khác chấn động, khuôn mặt tinh xảo, mũi cao, bờ môi gợi cảm, dung mạo này, chỉ cần ra mắt vài phút thôi, lập tức có thể làm đỏ nửa bầu trời, đám con gái sẽ gào khóc hét lên rằng “Là của tao, là của tao”…….

Cái… cái quái gì vậy?
Kích thước cái giường này thật là không tốt, cũng lớn quá đi, căn bản không phát hiện ra còn có một người, nếu như là cái giường nhỏ tồi tàn kia của cô, xoay người là có thể đem đối phương gạt xuống giường, đảm bảo ngay lập tức có thể phát hiện trên giường có thêm một người.

Một người đàn ông, một người phụ nữ, cùng nằm trên một chiếc giường!
Không thể nghĩ, không thể nghĩ, lượng tin tức thật sự quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng, đầu ong ong ong.

Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi nên làm cái gì!
Khát vọng cầu sinh mãnh liệt làm đầu óc Kiều Mạn Phàm nhanh chóng xoay vài vòng, bất ngờ, cô vươn tay đập bịch bịch bịch vào ngực người nằm trên giường
Đánh quá mạnh, làm cả lồng ngực của đối phương đỏ lên, tất nhiên cũng không thể không nói vì da của người đàn ông này quá non đi.

Lời tác giả: viết một câu chuyện ngắn vui vui, không dài, câu chuyện này là để điều hoà tâm trạng, giải tỏa áp lực và giải tỏa bản thân, ai không hợp khẩu vị thì không cần xem, moa moa!