Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 43

Khi Lục Nhất Mãn tỉnh giấc, anh không thể cử động chân tay, đôi mắt bị bịt kín, chỉ thấy một màu đen thẫm bao trùm.

Gối mềm đặt sau gáy khiến anh không quá khó chịu.

Nhưng có lẽ đã lâu rồi không bị Vu Sảng đánh ngất, nên phải mất một lúc, đầu óc anh mới dần tỉnh táo.

Ngón tay lần theo cổ tay xuống dưới, anh khựng lại, biểu cảm kỳ lạ hiện lên gương mặt bị che phủ.

Đó là một cặp còng tay mềm mại, có bông mịn bọc quanh bảo vệ cổ tay.

Nhưng anh chắc chắn mình chưa từng mua thứ như vậy, Vu Sảng cũng không thể mua những thứ như thế.

Là ai đã dạy hư Vu Sảng vậy?

Anh thu tay về, vẻ mặt bình thản, khẽ cất tiếng: "Vu Sảng?"

Quả nhiên, gần mép giường truyền đến tiếng thở gấp gáp không ổn định.

Khóe miệng anh hơi nhếch lên rồi nhanh chóng kéo thẳng lại, gọi hắn thêm lần nữa.

"Vu Sảng, anh có đó không?"

Ngồi trên chiếc ghế đẩu, Vu Sảng căng thẳng nắm chặt ống quần, ánh mắt hắn dán chặt vào Lục Nhất Mãn đang bị còng trên giường, trong mắt đầy hỗn loạn, không ngừng nuốt khan đầy thèm khát.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ biến Lục Nhất Mãn thành như thế này.

Nhưng sau khi đưa anh về, hắn đã không thể kiềm chế được nữa.

Lục Nhất Mãn không nói, không chạy, không trốn. Chỉ ở ngay trước mắt hắn, trong tầm nhìn hắn.

Ngay cả chìa khóa khóa anh lại cũng nằm trong tay hắn.

Vu Sảng không giấu nổi niềm hân hoan trong lòng.

Mặt hắn ửng hồng, từng đợt nóng ran không ngừng dâng trào, đôi mắt sáng rực, đến khi hắn kịp lấy lại lý trí thì Lục Nhất Mãn đã bị khóa trên giường rồi.

Nghe thấy giọng Lục Nhất Mãn, hắn căng thẳng nuốt khan, nhưng lại không kìm được mà nhìn về phía anh lúc này.

Thân hình cao gầy còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng, áo sơ mi quần dài, đường eo thon gọn, làn da trắng ngần dưới cà vạt đen, bím tóc gọn gàng bên vai, đôi môi hồng mọng vì khô nên được liếm ướt.

Ánh mắt Vu Sảng dần trở nên mê man.

"Vu Sảng." Lục Nhất Mãn nghiêng đầu, chính xác tìm ra vị trí của hắn.

Hắn lập tức ngừng thở, toàn thân căng cứng.

Giọng Lục Nhất Mãn trầm xuống, mang theo ý tứ sâu xa.

"Anh đang nhìn em phải không?"

Vu Sảng mím môi, lưng cũng thẳng lên, theo bản năng định rời mắt đi, nhưng nghĩ đến việc Lục Nhất Mãn không thể nhìn thấy, hắn lại đường hoàng nhìn chằm chằm anh.

Nhưng hắn không biết rằng ánh mắt nóng bỏng ấy, ngay cả người mù cũng có thể cảm nhận được.

Đột nhiên, Lục Nhất Mãn nhíu mày, yếu ớt nói: "Vu Sảng, tay em đau."

"Rầm" một tiếng, chiếc ghế đẩu ngay lập tức ngã ra sau, trên giường cũng thêm trọng lượng của một người, những ngón tay ấm áp nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trong đôi mắt bị bịt kín lóe lên tia cười, Lục Nhất Mãn nhấc đầu ngón tay, móc vào tay hắn.

Vu Sảng khựng lại, muốn rút tay về, nhưng lại thật sự sợ Lục Nhất Mãn đau, nên vẫn cứng đờ không động đậy.

Mãi một lúc sau, Lục Nhất Mãn mới lên tiếng: "Vu Sảng, em muốn nhìn anh."

Vu Sảng có chút do dự, vì hắn rất áy náy.

Hắn đã biến Lục Nhất Mãn thành bộ dạng này, điều đó là sai trái, hắn đang làm tổn thương anh, nhưng hắn không thể kiểm soát bản thân mình, cũng không thể thả Lục Nhất Mãn ra.

"Vu Sảng, để em nhìn anh được không?" Giọng Lục Nhất Mãn dịu dàng vô cùng, mềm mại tựa mật ngọt.

Tim Vu Sảng đập thình thịch, hắn nuốt khan, do dự kéo chiếc cà vạt trên mắt Lục Nhất Mãn ra.

Nhưng ngay trước khi đôi mắt ấy thu vào hình bóng hắn, hắn liền đưa tay che mắt Lục Nhất Mãn lại, khẽ nói: "Đừng nhìn."

Lục Nhất Mãn trong thoáng chốc vẫn kịp thấy khuôn mặt đang giằng xé, do dự của Vu Sảng.

Anh ngửa cằm, nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ tay Vu Sảng.

Cảm giác ấm áp khiến toàn thân Vu Sảng run rẩy, cơn ngứa ngáy tê dại hóa thành dòng điện chạy khắp cơ thể.

Ánh mắt hắn nhìn Lục Nhất Mãn giờ đã thay đổi, đen sẫm cuộn trào dục vọng.

Lúc này đây, Lục Nhất Mãn đang bị trói buộc, dễ dàng kích thích phần mất kiểm soát trong lòng Vu Sảng.

Điều hắn luôn muốn, là nhốt người thợ xinh đẹp trong túp lều tranh của mình.

"Lục Nhất Mãn."

Hắn khàn giọng cất lời, "Thích em."

Hắn che mắt Lục Nhất Mãn, đồng thời cúi xuống hôn lên môi anh.

Sự tiếp xúc thân mật khơi gợi khát khao sâu thẳm hơn, hắn trèo lên giường, quỳ gối trên người Lục Nhất Mãn.

Trong căn phòng ngủ lúc này, cửa sổ đã được khóa chặt, rèm cũng kéo kín mít, bên trong rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt đối phương.

Không gian kín kẽ mang lại cho Vu Sảng cảm giác an toàn tuyệt đối.

Những ồn ào náo nhiệt bên ngoài chẳng liên quan gì đến hắn, ở đây chỉ có hắn và báu vật hắn gìn giữ cẩn thận.

Yết hầu không ngừng lên xuống, đôi mắt hắn mơ màng, một tay cởi cúc áo, nhưng hơi thở vẫn chưa ổn định, ngược lại càng thêm gấp gáp.

Theo đó, là trái tim đang hân hoan rộn ràng của hắn, cùng một cảm giác thỏa mãn vì cuối cùng đã có được, đã sở hữu.

Cảm nhận được trọng lượng trên eo, bầu không khí dính chặt và ngột ngạt khiến đôi mắt Lục Nhất Mãn trầm xuống, anh kìm nén ham muốn vuốt ve Vu Sảng, ngoan ngoãn nằm im không động đậy.

Chỉ có giọng nói trầm thấp mới nghe ra anh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

"Vu Sảng, anh yêu em không?"

Tim Vu Sảng khẽ run, hắn cúi đầu, nhìn Lục Nhất Mãn đang bị che mắt.

Tình yêu là một đề tài lớn lao, đứng từ góc độ của Vu Sảng, thậm chí là tất cả những người ngoài cuộc, có lẽ họ cho rằng một người khiếm khuyết bẩm sinh như Vu Sảng sẽ không hiểu thế nào là yêu.

Nhưng hắn có thể vì Vu Xuyên mà bị giam cầm trong nhà họ Vu nhiều năm như vậy, rồi lại vì Lục Nhất Mãn mà từ bỏ tất cả phía sau.

Hắn thực sự không hiểu sao?

"Anh yêu em."

"Lục Nhất Mãn."

"Anh yêu em."

Từng tiếng thì thầm khàn đục nện thẳng vào trái tim Lục Nhất Mãn.

Gương mặt anh ửng hồng, đôi mắt bị che kín sâu thẳm và sáng rực, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp, một cảm giác phấn khích chưa từng có len lỏi khắp từng mao mạch.

Lúc này, cơ thể anh nhuốm một màu hồng nhạt, đẹp như đóa hoa đang nở rộ.

"Vu Sảng, em muốn biết anh có thể yêu em đến mức nào."

Giọng nói dịu dàng đến cực điểm của anh mang theo sức mê hoặc.

Vu Sảng không cần anh làm gì cũng đã hoàn toàn sa chân vào.

Chỉ cần ngồi trên người anh thôi, hai chân hắn đã run rẩy, eo trở nên mềm oặt.

Vu Sảng cúi xuống, hôn lên môi anh, gương mặt ửng đỏ mang theo vẻ mê đắm của nhục dục.

Bàn tay che mắt anh đã buông ra.

Lục Nhất Mãn từ từ mở mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp là một màu tối sâu thẳm.

Anh thở dài, cúi mắt nhìn Vu Sảng đang cúi đầu, đuôi mắt ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng eo lại căng cứng dữ dội....

Dưới ánh sáng lờ mờ, sợi xích lót bông mịn vẫn còn quấn quanh cổ tay Lục Nhất Mãn.

Nhưng một bên chân đã được tháo xiềng.

Chân dài khẽ co lại, anh ôm Vu Sảng vào lòng từ bên hông.

Anh khẽ dỗ dành: "Có thể mở thêm một bên tay cho em được không?"

Chân kia cũng là anh dỗ Vu Sảng tháo ra, nhưng Vu Sảng không còn dễ bị mắc lừa nữa.

Hắn chống tay lên đầu giường, lắc đầu liên tục, cổ và mặt đỏ bừng.

"Tại sao không?"

Giọng Lục Nhất Mãn dịu dàng đến nao lòng, không ai có thể ngờ được bên dưới vẻ ngoài bình thản ấy lại ẩn chứa bao nhiêu điều dữ dội.

"Sẽ chạy mất."

Vu Sảng gắng gượng thốt lên ba chữ.

Trước là một chân, rồi đến một tay, nếu tháo hết, Lục Nhất Mãn sẽ bỏ trốn mất.

Dù là giam giữ hay thả Lục Nhất Mãn đi, đều cần rất nhiều sự can đảm từ Vu Sảng.

"Vậy anh muốn làm gì đây?" Anh dịu dàng dỗ dành.

Vu Sảng mở đôi mắt ướt át, hắn há miệng, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng khô rát.

Hắn muốn làm gì ư?

Hắn muốn Lục Nhất Mãn vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Nhưng điều đó thật quá đáng, hắn biết.

Nên hắn có thể nhượng bộ một bước, chỉ cần đôi mắt Lục Nhất Mãn chỉ nhìn hắn, trái tim chỉ chứa đựng hình bóng hắn, từng phút từng giây đều nghĩ về hắn.

Mỗi ngày gặp ai cũng phải nói cho hắn biết, đi đâu cũng phải báo cáo, không được rời xa hắn quá một tiếng đồng hồ, khi không nhìn thấy nhau cũng phải giữ liên lạc không ngừng.

Tối cùng tắm, cùng ngủ, sáng cùng thức dậy, cùng ăn điểm tâm.

Mãi mãi, không bao giờ chia lìa.

Toàn thân hắn run rẩy, đôi mắt mở to nhưng ánh nhìn có phần mông muội.

Chỉ cần như vậy, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

"Còn muốn nữa."

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ thốt lên được câu nói ấy.

Những khao khát điên cuồng, méo mó và cực đoan kia đều bị hắn chôn sâu tận đáy lòng.

Vu Sảng sợ hãi.

Hắn không muốn Lục Nhất Mãn sợ hãi mình.

Nhưng hắn cũng không biết phải làm sao, dường như dù làm gì cũng đều sai trái.

Đồng thời hắn cũng cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng ước nguyện của hắn đơn giản biết bao.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Lục Nhất Mãn nhìn gương mặt đang giằng xé trong cơn mê loạn của hắn, những giọt mồ hôi li ti đọng trên sống mũi, khi hắn cúi đầu, giọt mồ hôi lại rơi xuống mặt Lục Nhất Mãn.

Mặn chát, lẫn chút đắng đót đặc trưng của Vu Sảng.

Anh liếm khóe môi, ánh mắt không rời khỏi hắn.

"Ừm..."

Vu Sảng khẽ đáp, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn dài từ cằm xuống.

Hắn không kìm được mà mím chặt môi.

Lục Nhất Mãn thật quá đáng.

Bắt nạt người ta.

Nỗi căng thẳng và ấm ức đè nén trong lòng vỡ òa, hắn nức nở một tiếng, rất khẽ rất nhẹ.

Rồi như mở van nước, hắn cúi đầu, khóc òa.

Nước mắt thay thế cho những giọt mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên Vu Sảng khóc.

Nước mắt che khuất tầm nhìn của hắn, chứa đựng tất cả những giãy giụa và ràng buộc của bản thân.

Cùng với tình yêu dạt dào mà không thể kiềm chế dành cho Lục Nhất Mãn.

Hắn thật bất lực.

Ánh mắt Lục Nhất Mãn tối sầm, một con dã thú hung hãn trỗi dậy trong lồng ngực anh.

Xích sắt tuột khỏi tay anh, anh ngồi dậy ôm Vu Sảng vào lòng, cùng với dục vọng không thể kiềm chế.

Vu Sảng tựa vào vai anh, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.

"Lục Nhất Mãn."

"Anh yêu em."

Nhưng hắn thật sự không biết phải làm sao.

Tình yêu này sắp sửa nuốt chửng lấy hắn mất rồi.

Hắn cắn phập vào vai Lục Nhất Mãn, cảm giác nóng rát dữ dội như muốn nhấn chìm hắn.

Tâm trí rối bời không thể tập trung suy nghĩ, cảm xúc căng thẳng đạt đến đỉnh điểm.

Hắn cắn chặt vai Lục Nhất Mãn, hoàn toàn mất đi ý thức, nên cũng không nghe thấy những lời Lục Nhất Mãn thì thầm bên tai:

"Vậy thì hãy yêu hết mình đi."

Trong cơn mê man, hắn chỉ cảm nhận được vòng tay Lục Nhất Mãn ôm chặt lấy mình, như thể muốn hòa tan hắn vào cơ thể anh.

...

Vu Sảng ngồi dậy trên giường, cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt nhức nhối.

Hắn thấy là lạ, mơ hồ dụi mắt, bỗng nhớ ra điều gì đó, giật mình bừng tỉnh, vội ngẩng đầu lên, nhưng rồi thấy Lục Nhất Mãn vẫn bị khóa trên giường, quần áo chỉnh tề.

Còn hắn thì trần trụi, chỉ có chiếc chăn phủ trên người.

Hắn hơi bối rối, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có vẻ không hợp lý, nhưng đầu óc rối bời chẳng thể nhớ ra được gì.

Bò xuống giường, hắn lại dụi đôi mắt sưng đỏ, kéo rèm cửa ra, vạn vật tĩnh lặng, bên ngoài trời đã tối đen.

Đã muộn như vậy rồi.

Hắn vẫn chưa uống thuốc.

Lục lọi tìm lọ thuốc, nhưng lọ này đã hết, hắn đi tìm lọ mới nhưng không thấy đâu.

"Lục Nhất Mãn..."

Hắn quay đầu lại, nhìn khuôn mặt say ngủ của Lục Nhất Mãn, rồi lại thôi không gọi nữa.

Kể từ khi chuyển đến đây, hắn chẳng phải tự làm bất cứ việc gì, ngay cả thuốc hàng ngày cũng do Lục Nhất Mãn đưa tận miệng.

Giờ đây tự mình đi tìm, hắn chẳng biết phải tìm ở đâu nữa.

Hắn lơ đãng mở tủ quần áo, rồi lại mở tủ ti vi, đứng ngây người một lúc, hắn lại mở ngăn kéo đầu giường.

Chẳng thấy đâu cả, hắn đứng yên tại chỗ, khẽ nói với Lục Nhất Mãn đang nằm trên giường: "Lục Nhất Mãn, tìm không thấy."

Giọng nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy.

Hắn lại lục lọi khắp nơi, cuối cùng thấy lọ thuốc ở đầu giường, một vị trí rất dễ thấy.

Hóa ra ở đây.

Hắn lấy ra hai viên thuốc, suy nghĩ một chút, rồi lấy thêm một viên nữa, nhét tất cả vào miệng, vừa nhai vừa bò lên giường.

"Lục Nhất Mãn, chúc ngủ ngon."

Hắn mơ màng nuốt hết số thuốc đã nhai nát trong miệng, dụi đôi mắt khó mở, cuộn mình nằm nghiêng bên cạnh Lục Nhất Mãn, vòng tay qua eo anh.

Nhưng chỉ sau mười mấy phút, hắn nhíu mày, sắc mặt bỗng trắng bệch.

Mắt mở toang, hắn lảo đảo chạy vào phòng tắm, nôn sạch số thuốc vừa uống, trong đó còn lẫn cả mật đắng.

Cả ngày nay, hắn chẳng ăn gì cả.

Dạ dày đau đớn quặn thắt, hắn chẳng còn gì để nôn, sau khi ọe ra vài ngụm nước chua, hắn ho vài tiếng, ngước nhìn bản thân trong gương.

Sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ sưng, trên người chi chít những dấu hôn, ngay cả hình xăm trên cổ cũng có vài dấu răng rõ ràng.

Đầu óc rối bời, hắn không chắc bây giờ là mấy giờ, có lẽ là nửa đêm.

Sau khi nôn xong, dạ dày đỡ khó chịu hơn, nhưng lại trống rỗng dữ dội, chuyển sang một dạng khó chịu khác.

Cả ngày không ăn gì...

Lục Nhất Mãn cũng chưa ăn gì.

Hắn chợt ngẩng đầu, bỗng nhận ra mình đã để Lục Nhất Mãn nhịn đói.

Không suy nghĩ nhiều, hắn lập tức chộp lấy một chiếc áo sơ mi mặc vào, vội vã bước về phía nhà bếp.

...

Lục Nhất Mãn bị đánh thức bởi tiếng leng keng ồn ào.

Anh mở mắt, nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ hé mở, rèm cửa sổ cũng đã được kéo ra, bên ngoài treo một vầng trăng sáng.

Đêm nay trời đẹp, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.

Vu Sảng không còn đó, qua khe cửa chưa đóng kín, anh có thể nghe thấy tiếng động từ phía nhà bếp.

Cổ tay khẽ xoay, chiếc còng tay dễ dàng bung ra, nhưng vì làn da quá trắng, dù đã được bảo vệ cẩn thận, cổ tay vẫn còn một vòng dấu vết rõ ràng.

Không biết Vu Sảng có biết sử dụng loại còng tay bảo vệ này hay không. Hắn không khóa chặt, chỉ cần dùng ngón tay kéo lò xo khóa ra là có thể dễ dàng mở được.

Bước đến cửa phòng ngủ, anh nhìn về phía Vu Sảng đang lúng túng trong bếp. Anh tựa người vào khung cửa, lặng lẽ quan sát hắn.

Anh đại khái hiểu Vu Sảng đang sợ điều gì, bởi vì anh cũng đang sợ hãi.

Nhưng anh khác với Vu Sảng, anh xấu xa hơn, nên anh sẽ dùng nhiều thủ đoạn để khiến Vu Sảng bộc lộ tình yêu và dục vọng với anh trước, sau đó anh mới có thể đường hoàng làm những việc quá đáng hơn.

Anh cúi mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, đôi mắt sâu thẳm như sương mù.

Cuộc hôn nhân này không phải là một trò lừa bịp, mà là chiến lợi phẩm anh từng bước dẫn dụ người ta sa bẫy.

Anh cười không thành tiếng, cúi đầu in một nụ hôn lên chiếc nhẫn.

Vu Sảng không thể chạm vào những vật nguy hiểm như lưỡi dao, hắn thậm chí không dám nhìn về phía đó, chỉ làm theo cách Lục Nhất Mãn từng làm trước đây, nấu một bát mì nhạt nhẽo.

Nhưng ít nhất cũng đã nấu chín.

Hắn cẩn thận bưng bát mì nóng hổi, ngẩng đầu thấy cửa phòng ngủ mở toang, tim hắn chợt chùng xuống, vội vàng bước nhanh về phía đó, ánh mắt đầy hoảng hốt.

Nhưng khi thấy Lục Nhất Mãn vẫn nằm yên trên giường, quần áo chỉnh tề, trái tim đang đập thình thịch của hắn dần trở nên bình ổn.

Hơi vội vàng đặt bát mì nóng hổi lên tủ đầu giường, hắn thổi thổi những ngón tay bị bỏng của mình.

Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Bỗng nhiên hắn nhạy bén ngẩng đầu lên, liếc nhìn cửa phòng ngủ, rồi lại nhìn Lục Nhất Mãn đang nhắm mắt.

Hắn hơi nghi ngờ nhíu mày, đi qua khóa cửa lại, rồi tiếp tục thổi ngón tay, không hề nhận ra nụ cười khẽ nơi khóe miệng của Lục Nhất Mãn khi anh lén quay đầu đi.

Xoa xoa những ngón tay hơi tê lên áo, hắn mím môi, lấy cà vạt bịt mắt Lục Nhất Mãn lại.

"Lục Nhất Mãn."

Hắn ghé sát tai anh gọi khẽ, thấy anh không tỉnh, lại gọi nhẹ thêm lần nữa.

"Lục Nhất Mãn, dậy đi."

Lục Nhất Mãn cử động, quay mặt về phía hắn, đôi mắt bị bịt kín chẳng thấy gì, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng: "Vu Sảng?"

"Lục Nhất Mãn."

Hắn nhìn anh chăm chú, hỏi, "Em đói không?"

"Anh nấu cơm rồi à?" Lục Nhất Mãn có thể cảm nhận được hơi nóng bên cạnh.

"Ừm."

Tiếng ừm này rất dứt khoát, có vẻ hắn rất tự hào.

Chỉ là Lục Nhất Mãn nằm không tiện lắm, Vu Sảng lại không muốn thả anh ra, suy nghĩ một lúc, đỡ anh ngồi dậy rồi khóa hai tay anh ra sau lưng.

Quả thật không muốn nới lỏng dù chỉ một chút.

Đôi mắt bị bịt kín của Lục Nhất Mãn thoáng hiện ý cười.

Hơi nóng đưa đến bên môi anh, Vu Sảng thổi nhẹ, nhìn chằm chằm vào anh nói: "Ăn đi."

Anh rất hợp tác há miệng, nuốt một miếng rồi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục nuốt xuống mà không thay đổi sắc mặt.

Quả thật là nhạt nhẽo vô vị.

Ngoài nước đun sôi và mì nấu chín chẳng có gì khác.

Vu Sảng có chút căng thẳng nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình thản, đôi mắt hắn hơi sáng lên.

Lục Nhất Mãn vốn không đói lắm, nhưng anh không biết Vu Sảng vừa mới nôn, chỉ nhớ Vu Sảng còn phải uống thuốc, nên dịu dàng nói: "Em không ăn nữa đâu, anh ăn đi."

Vu Sảng ngừng động tác, hỏi anh, "Không ăn nữa?"

"Không ăn nữa, em không đói, anh ăn đi. Ăn xong nhớ uống thuốc, dùng nước ấm nguội nhé, biết không?"

Giọng nói dịu dàng của anh thâm nhập vào tai Vu Sảng.

Vu Sảng không nói gì, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bắt đầu ăn mì.

Khó ăn quá.

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn Lục Nhất Mãn, thấy anh khóe miệng cong lên, vẻ mặt dịu dàng hướng về phía hắn, những xáo động trong lòng lại trở nên yên ổn.

Hắn thu hồi ánh mắt, bình thản ăn bát mì nhạt nhẽo của mình. Hắn cũng thật sự đói rồi, sau khi nuốt một miếng mì nóng hổi xuống bụng, cũng chẳng còn quan tâm đến mùi vị ngon dở, hắn gần như vùi mặt vào bát.

Ăn xong, hắn uống một hơi hết nước trong bát, coi như uống nước ấm để làm ấm bụng.

Thật là đáng thương.

Thu dọn mọi thứ xong, hắn bò lên giường, cẩn thận khóa Lục Nhất Mãn lại, rồi nằm xuống bên cạnh anh.

Lục Nhất Mãn không nhìn thấy gì, cảm nhận được hơi thở của hắn bên cạnh, quay đầu hỏi, "Uống thuốc chưa?"

"Rồi."

Vu Sảng mệt mỏi, bắt đầu buồn ngủ.

Hắn cuộn mình bên cạnh Lục Nhất Mãn như một con thú nhỏ, cảm giác mãn nguyện khi được gần gũi thân mật với anh khiến hắn cảm thấy thư giãn, cơn mệt mỏi ập đến kéo hắn vào giấc mơ.

Thật sự rất mệt.

Mí mắt chập chờn, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, hoàn toàn mất ý thức.

Khi hơi thở của hắn dần trở nên đều đặn, Lục Nhất Mãn tháo chiếc cà vạt che mắt ra.

Quay đầu nhìn hắn mặc chiếc áo sơ mi, trần trụi nằm trên giường, vết nước súp bên khóe miệng chưa lau sạch, áo quần ướt đẫm từng mảng, thật đáng thương lại đáng yêu.

Khóe miệng anh nở nụ cười dịu dàng pha lẫn bất lực, trước tiên cởi bỏ quần áo trên người hắn, rồi vào phòng tắm lấy khăn ấm lau mặt và miệng cho hắn.

Sau khi đắp chăn cho hắn, anh cúi xuống hôn lên môi hắn, rồi đi vào bếp dọn dẹp mớ hỗn độn hắn vừa gây ra, rửa sạch bát đĩa vừa dùng.

Trên bàn ăn trong phòng khách vẫn còn bữa tối anh đã đặt, thời tiết lạnh nên không dễ hỏng.

Có lẽ những ngày tới Vu Sảng khó có thể ăn uống bình thường, anh đem những thứ đó cho vào tủ lạnh, rồi chia ra đựng trong những hộp cơm có thể hâm nóng.

Vu Sảng biết sử dụng lò vi sóng trong nhà, tuy thức ăn đông lạnh không ngon bằng lúc trước, nhưng ít nhất cũng không bị đói, cũng không phải tội nghiệp ăn mì nước lã tự nấu nữa.

Làm xong tất cả, anh lại nhặt chiếc áo khoác vứt trong phòng khách, trên sofa còn có một chiếc khăn quàng cổ.

Nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ này, anh chợt nhớ ra điều gì đó, nhướng mày, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Dọn dẹp xong phòng khách, anh quay lại phòng ngủ, kéo rèm cửa, đặt chiếc ghế đẩu nhỏ của Vu Sảng ở bên kia mép giường, để tránh hắn vô ý dẫm phải rồi trượt ngã khi thức dậy.

Làm xong tất cả, anh mới nằm lên giường, Vu Sảng cảm nhận được hơi thở của anh liền lập tức áp sát vào.

Tuy bản thân Vu Sảng có ý thức kìm nén, chỉ khi một mình thức giấc giữa đêm khuya mới cho phép bản thân buông thả một chút khát khao đối với anh.

Nhưng thực ra khi hắn vô thức, cơ thể và bản năng của hắn đã đầu hàng trước dục vọng rồi.

Lục Nhất Mãn biết điều này ngay từ lần đầu tiên anh không thể ngủ vì phải tiếp nhận hơi ấm của một người khác.

Anh nằm nghiêng bên cạnh Vu Sảng, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn ngay cả khi ngủ, không khỏi bật cười.

Trái tim phình trướng và căng tràn, phần trống rỗng sinh sôi thành mạng lưới có thể siết chết con mồi.

Anh vuốt ve mái tóc Vu Sảng, ôm hắn vào lòng, hôn lên đỉnh đầu, rồi hôn lên mi tâm, hôn lên sống mũi, cuối cùng hôn lên môi hắn.

Giống như Vu Sảng, anh cũng thường xuyên dùng cách này để giải khát bằng rượu độc.

Với một tiếng thở dài, anh vươn tay, dùng cơ thể mình che chở lấy Vu Sảng.

...

Lúc này, Vu Xuyên đang làm việc thêm giờ ở công ty, cau mày chau mặt. Kể từ khi Vu Sảng rời khỏi biệt thự nhỏ, y không còn thích quay về căn nhà trống rỗng đó nữa.

Thức trắng đêm ở công ty là chuyện thường nhật. Thậm chí y không nhận ra số quần áo thay đổi trong phòng nghỉ còn nhiều hơn cả ở nhà.

Y xoa xoa thái dương đang giật giật, cố nén cơn xúc động muốn mắng những tên nhân viên đang gà gật, chọn cách nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp tắt máy tính.

Bỗng điện thoại hiện lên một tin nhắn. Y ban đầu không mấy để tâm, chỉ liếc qua một cái. Sau khi đọc được nội dung, y bật dậy thẳng người, suýt ngã nhào khỏi ghế.

- - "Tránh xa anh trai của anh ra."

Bên dưới kèm theo hình ảnh chiếc còng tay đang khóa chặt vào cổ tay Lục Nhất Mãn.

Vu Xuyên tối sầm mặt mũi.

Mẹ nó, chẳng phải Lục Nhất Mãn đã bị anh trai y khóa lại rồi sao?!