Sau Khi Xuyên Sách Cưa Đổ Công Chính

Chương 15

Trong những ngày tiếp theo, Lục Nhất Mãn bắt đầu chuẩn bị cho việc mở studio của mình.

Những lời đe dọa mà Vu Sảng đã thốt ra trong buổi tiệc rượu hôm đó vẫn chưa được thực hiện. Đối phương không những không đến gây rắc rối, mà thậm chí còn chẳng buồn lộ mặt.

Anh cũng không vội vàng gì, vẫn giữ thái độ ung dung như thường lệ. Nhưng trong lòng anh đang nghĩ gì, có lẽ chỉ mình anh biết được mà thôi.

Ngón tay anh gõ nhẹ trên bàn phím, phóng to bản thiết kế studio của mình lên, chăm chú xem xét xem còn chỗ nào cần chỉnh sửa không.

Sau buổi tiệc rượu hôm đó, trong tay anh cũng có vài đơn đặt hàng. Tất nhiên, hiện tại thương hiệu thực thể của anh vẫn chưa hoàn thiện, nhân lực cũng chỉ có một mình, nên những đơn hàng nhận được đều khá riêng tư.

Đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, anh đang định sửa thêm một chi tiết nữa thì điện thoại đặt bên cạnh đổ chuông. Anh không quay đầu lại, chỉ bấm nút nghe ngoài.

"Alo, xin chào."

— "Nhất Mãn này, cậu nói xem cậu có phải đã hạ bùa mê gì chị tôi không? Mấy ngày nay chị ấy cứ nhắc đến cậu suốt, mẹ tôi còn tưởng chị ấy định an phận tìm một người đàn ông thật thà để kết hôn không đấy."

Nghe Bành Đa Đa than phiền, anh không khỏi bật cười, nhẹ nhàng nói: "Vậy cậu phải nói rõ cho họ biết."

— "Nói gì cơ?"

— "Tôi nào có phải là người đàn ông thật thà."

Nghe thấy tiếng cười của anh, Bành Đa Đa bên kia im lặng.

Hắn cảm thấy đối phương đã thay đổi, trở nên hoạt bát hơn, hoạt bát hơn rất nhiều so với trước đây.

Hắn nghe nói cách đây không lâu Dư Tứ Minh mới đi nước ngoài, còn lo lắng không biết đối phương có âm thầm đau buồn không, rồi lại một mình chạy vào núi sâu rừng thẳm cả tháng trời.

Sau đó nghe nói đối phương muốn đi dự tiệc rượu, muốn mượn chị hắn làm người đồng hành tham dự cùng, hắn không nói hai lời đã bán đứng chị ruột, bị nữ ma vương túm tai mắng là đồ bạc bẽo.

Chị hắn là thân phận gì chứ, người thừa kế tương lai của nhà họ Bành, giả làm bạn gái cho đàn ông khác thì có khác nào làm từ thiện!

Ai ngờ lần này đi về, chị hắn suốt ngày cứ nhắc đến Lục Nhất Mãn, thay đổi thái độ nhanh hơn ai hết.

Nghĩ xa xôi quá, hắn ho khan một tiếng, nói: "Nghe nói cậu định mở studio, đang tìm địa điểm phải không? Vừa khéo nhà tôi có một mảnh đất, dự án vừa bị đình chỉ, chỗ đó đang bỏ trống, cậu xem..."

"Đợi thêm chút đã, tôi vẫn đang xem xét."

Anh ngắt lời Bành Đa Đa, không từ chối thẳng thừng, cũng không khách sáo.

— "Được thôi, nhưng cậu đừng khách sáo với tôi đấy nhé. Chị tôi nói rồi, đến lúc cậu mở studio chị ấy sẽ bỏ tiền đầu tư, nhưng cổ phần đều cho tôi hết. Cậu có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi đây sẽ tìm cách giúp cậu!"

Nghe giọng Bành Đa Đa đầy hào hứng, ánh mắt Lục Nhất Mãn dịu lại, thu hồi những ngón tay vừa gõ bàn phím, cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.

"Vậy cảm ơn cậu trước nhé."

Bành Đa Đa vui vẻ nói: "Anh em cả mà."

Nụ cười trong mắt anh càng thêm sâu.

Nói đi nói lại, việc đối phương trở nên thân thiết với "Lục Nhất Mãn" hoàn toàn là do hợp nhãn.

Khi xưa lúc "Lục Nhất Mãn" được đón về nhà họ Trần, tuy không ầm ĩ rùm beng nhưng vẫn có không ít người biết được tin tức, đặc biệt là mấy đứa con nhà giàu cùng lứa tuổi. Nhà nào có con riêng, con ai không phải con ruột, bọn chúng biết rõ hơn ai hết.

Vì vậy lúc đó không ít người ôm đủ loại mục đích đến gần anh.

Cuối cùng khi phát hiện ra anh chỉ là một đứa con nuôi chưa đổi họ, quan hệ với nhà họ Trần cũng chỉ đến thế, những người đó cũng mất hứng thú.

Chỉ có mỗi Bành Đa Đa ngốc nghếch này vẫn hào hứng rủ anh đi chơi mỗi ngày, dù anh luôn im lặng ngồi đó, Bành Đa Đa vẫn vui vẻ như thường.

Có thể nuôi dạy được một đứa con có tính cách như Bành Đa Đa, cũng là nhờ gia phong tốt. Trong những gia tộc có nền tảng và uy tín như vậy, nhà họ Bành không chỉ có gia phong tốt, mà còn cởi mở quá mức.

Nhà họ Bành có tổng cộng ba đứa con, Bành Đa Đa có một chị gái tên Bành Hảo Hảo, trên nữa còn có một anh trai, chỉ có điều anh cả nhà họ Bành một lòng đắm chìm trong sự nghiệp nghệ thuật, vừa tốt nghiệp đại học đã vào làng giải trí.

Ban đầu nhà họ Bành tưởng anh ta thích diễn xuất, nghĩ rằng không nên cản trở ước mơ của anh ta, nên để mặc anh ta làm theo ý mình.

Sau này mới phát hiện ra anh ta làm đủ thứ từ diễn xuất, ca hát đến người mẫu, họ mới hiểu ra, anh ta thuần túy chỉ thích nổi tiếng, tận hưởng cảm giác được tung hô mà thôi.

Chị hai Bành Hảo Hảo thì lại hứng thú với tiền bạc của gia đình, từ hồi cấp ba đã bắt đầu mượn danh nghĩa anh cả nhà họ Bành để chơi chứng khoán trên mạng, vừa tốt nghiệp cấp ba đã kiếm được mấy chục vạn.

Kết quả là cô nàng không hài lòng với bản thân, vung tay một cái quyên góp hết mấy chục vạn.

Sau này lớn hơn một chút, xuân tâm nảy nở, bắt đầu hứng thú với đàn ông, chỉ là hứng thú này hơi quá đà.

Trong thời gian đại học năm nhất, cô nàng đã dùng gia sản kếch xù của mình bao nuôi một nam sinh năm cuối và lên bảng danh nhân của trường.

Nghe nói, chàng nam sinh này còn phải trải qua nhiều vòng cạnh tranh mới được chọn, những người khác không được chọn đều không cam tâm đấm ngực dậm chân, còn có không ít anh chàng đang chờ đợi khi nào cô nàng đá người này đi để đến lượt mình.

Kết quả là tình hình diễn biến không thể kiểm soát, trong suốt những năm qua, đàn ông bên cạnh cô thay như thay áo, còn "mối tình đầu" được bao nuôi ngày xưa cũng không biết bị vứt đi đâu từ lâu rồi.

Bố mẹ họ Bành cũng khuyên cô ấy nên thu tâm lại, nhưng khi nhìn thấy công ty được quản lý ngăn nắp, thị trường chứng khoán tăng vọt và lợi nhuận không đếm xuể...

Họ đành phải chấp nhận sự thật rằng con gái họ có một tình yêu bác ái.

Vì vậy, đến lượt Bành Đa Đa nhỏ nhất, dù là cha mẹ hay anh chị, đều không có bất kỳ yêu cầu nào với hắn.

Miễn là không phạm pháp, cứ để mặc hắn làm một công tử nhà giàu hư hỏng.

Còn bản thân "công tử nhà giàu hư hỏng" hiện giờ lại có chút do dự hỏi: "Nhất Mãn, dạo này cậu vẫn ổn chứ?"

Hắn vẫn có chút lo lắng Lục Nhất Mãn sẽ buồn lòng.

"Vẫn ổn, sao thế?"

Nghe giọng điệu bình thường của anh, Bành Đa Đa vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Hắn bèn lớn tiếng nói: "Đã không có chuyện gì, hay hôm nay ra ngoài uống rượu đi, dù sao sau này tôi cũng là một trong những cổ đông của studio cậu rồi, chúng ta cần bàn bạc về sự phát triển trong tương lai chứ."

Lục Nhất Mãn cũng không vạch trần hắn, cười nói: "Được thôi."

Bành Đa Đa mừng rỡ: "Vậy chúng ta đi đâu, cậu quyết định đi!"

Anh tựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo.

"Vậy thì đến Tây Phố đi."

Bành Đa Đa ở đầu dây bên kia khựng lại, do dự hỏi: "Hay là đổi chỗ khác đi."

"Hả? Có vấn đề gì sao?"

"..."

Bành Đa Đa đánh liều, lớn tiếng nói: "Thôi được, vậy tôi qua đó đợi cậu trước, cậu không cần vội!"

Hắn phải đi dò xét xem hôm nay Vu Sảng có còn ở đó không, mấy ngày nay, hắn cũng là khách quen ở đó.

Còn Lục Nhất Mãn sau khi cúp máy, chống cằm, mi mắt khẽ động nhìn chăm chú vào hình ảnh của mình trên màn hình máy tính hồi lâu, anh mỉm cười.

...

Dưới những ánh mắt nóng bỏng, anh đi qua sàn nhảy sôi động, tránh được vài người muốn áp sát vào người mình, vừa đứng yên, dáng vẻ như hạc giữa bầy gà lập tức thu hút ánh mắt của Bành Đa Đa.

"Nhất Mãn, ở đây này!"

Bành Đa Đa vẫy tay với anh từ trên lầu, anh nương theo tiếng gọi, cong mắt mỉm cười với hắn, Bành Đa Đa lập tức thốt lên một tiếng "Úi chà".

Khi anh bước lên cầu thang đến trước mặt Bành Đa Đa, đối phương lập tức nhìn anh đầy khó hiểu, nói có vẻ khó khăn: "Hôm nay cậu ăn mặc sao mà..."

Câu cuối cùng hắn không nói ra được.

Không trách hắn phản ứng lớn như vậy, thật sự là hôm nay Lục Nhất Mãn quá khác biệt so với bình thường.

Bình thường Lục Nhất Mãn không nói là kín đáo như một nhà truyền giáo, nhưng cũng toát lên một khí chất văn nhã, kín đáo.

Nhưng hôm nay...

Chiếc áo sơ mi voan dài gần chạm đến mắt cá chân, hai bên xẻ tà, ôm sát cơ thể, quần đen hơi rộng, tạo nên một đường phân cách rõ ràng giữa đen và trắng.

Một sợi dây lưng mỏng viền vàng nhạt buông lỏng quanh eo, khi di chuyển, sợi dây lấp lánh ánh sáng, làm nổi bật vòng eo thon gọn và hông.

Tay áo mượt mà xắn lên đến khuỷu tay, để lộ một đoạn da trắng nõn, xương cổ tay nhô ra làm nổi bật đôi tay đẹp và thon dài, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ dây da nâu, càng làm tăng thêm khí chất nổi bật.

Bành Đa Đa lại nhìn về phía bím tóc của anh, hỏi: "Gần đây sao cậu cứ thích buộc bím tóc ra phía trước vậy?"

Trước đây "Lục Nhất Mãn" cũng buộc bím tóc, nhưng là để gọn gàng phía sau đầu, giờ lại thường xuyên để lệch sang một bên vai, không phải là không đẹp, mà là luôn mang theo một ý tứ quyến rũ khó tả.

Tuy nhìn tổng thể vẫn là một vẻ đẹp tuấn tú pha chút nho nhã cấm dục, nhưng chính sự pha trộn giữa hai khí chất này, khiến người ta không khỏi cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nhìn kỹ hơn, ồ!

"Nhất Mãn, hóa ra cậu có xỏ khuyên tai sao?"

Thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lục Nhất Mãn sờ vào bông tai trên tai, cười nói: "Lúc còn trẻ không biết gì nên xỏ chơi thôi."

Bành Đa Đa ôm mặt, than vãn: "Xong rồi, hôm nay lại chỉ có thể đứng bên cạnh cậu như bù nhìn rơm thôi."

Một bù nhìn rơm không có chút cảm giác hiện diện nào!

Lục Nhất Mãn cười không nói gì, bước qua hắn đi về phía trước, Bành Đa Đa lẩm bẩm đi theo sau, không để ý anh như vô tình liếc nhìn số phòng trước mặt.

Không lâu sau khi họ đi khỏi, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen thắt cà vạt bước lên từ cầu thang.

Phía sau hắn có hai vệ sĩ, như hai bức tường chắn sau lưng, ngăn cách mọi ánh mắt dò xét và thăm dò.

Đối phương trông cũng không giống như đến đây để vui chơi, thỉnh thoảng mới đến, nhưng mỗi lần sắc mặt đều không được tốt lắm, không gọi người cũng không uống rượu, mỗi lần chỉ ở một giờ, đúng giờ là rời đi.

Mà những ngày gần đây đến càng chăm chỉ.---

Ánh đèn năm màu trong phòng lóe lên, Bành Đa Đa lại thốt lên một tiếng "Má ơi".

"Nhất Mãn! Sao cậu không mặc áo gì hết trơn vậy?"

"Có mặc mà." Anh nhướng mày, quay đầu nhìn hắn.

Bành Đa Đa há hốc mồm, ngạc nhiên, đúng là có mặc, nhưng ai lại chỉ mặc mỗi một lớp áo lót bên trong chiếc áo sơ mi voan mỏng chứ!

Nhưng may là anh vẫn mặc.

Đúng vậy, ít ra vẫn mặc.

Bành Đa Đa uống một ngụm nước trước để bình tĩnh lại.

Hắn cảm thấy mình quá bảo thủ rồi, dù sao đối phương cũng là người làm thiết kế, bình thường cũng không ăn mặc quy củ đến thế, ít nhiều cũng mang chút hơi hướng nghệ thuật trong thiết kế.

Chỉ là hôm nay, hơi quá chói mắt một chút mà thôi.

Hắn lại uống một ngụm nước, dưới ý chí đàn ông thẳng kiên định, hắn chỉ cảm thấy sự biến chuyển của đối phương quá lớn, nhưng hắn không ngờ rằng, Lục Nhất Mãn với vẻ ngoài như thế này, sức hút của anh còn vượt xa những gì chỉ có thể thu hút phụ nữ!