Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-sport

Chương 25: 25 Thẳng Thắn


Đột nhiên bị Lục Quyện nắm tay, Úc Ninh có chút bất ngờ.
Rặng hồng chậm rãi bò lên bên tai.

Từ khi có thể ghi nhớ mọi chuyện, ngoại trừ bà ngoại, Úc Ninh chưa từng nắm tay người khác như bây giờ...!Lòng bàn tay áp sát vào nhau.

Tay của Lục Quyện lớn hơn cậu một chút, trên lòng bàn tay dường như có một vết chai mỏng, đặc biệt là khi Lục Quyện dùng sức nắm lấy, cọ vào có cảm giác ngứa ngáy.
Thân nhiệt của Lục Quyện rất cao.
Tay Úc Ninh thiên về thể lạnh, mặc dù thời tiết nóng bức cũng không khiến chúng ấm lên.

Nhưng bây giờ, nhiệt độ trong lòng bàn tay Lục Quyện như một dòng chảy cuồn cuộn truyền đến lòng bàn tay cậu.
Có lẽ không chỉ ở tay, Úc Ninh cảm giác thân nhiệt của cơ thể mình đang không ngừng tăng lên.
Cậu ngây ngốc đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Không riêng Úc Ninh, mấy cụ bà đứng sau trông thấy thế cũng sững sờ.
Có vẻ nó khác hẳn với những gì các bà tưởng tượng.
Sao cô gái này trông còn cao hơn Ninh Ninh nữa? Có vẻ cường tráng hơn thằng bé nhiều? Chẳng nhẽ bởi vì Ninh Ninh gầy quá sao?
Sao cô gái ấy lại mặc vest đen giống đàn ông thế nhỉ? Tuy bọn họ mắt mờ chân run nhưng vẫn thấy rõ vóc người bằng phẳng thế này, sinh nở không tốt!
Mặt mũi ra sao cũng không biết, bọn họ lớn tuổi mắt lại kém, hơn nữa đối phương còn mang khẩu trang che nửa mặt nên lại càng khó nhận ra.

Nhưng bà ngoại Ninh Ninh dường như không quan tâm cô cháu dâu này trông như thế nào, vẫn bình tĩnh đi đến chỗ Ninh Ninh và "bạn gái".
Thậm chí, còn mơ hồ cảm thấy tư thế đi lại của bà Ninh Ninh nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

Nhóm người lớn tuổi không phải dạng nhiều chuyện, chỉ liếc nhìn nhau rồi cùng cười nói rôm rả rời đi.
"Ninh Ninh." Mãi đến khi bà ngoại gọi cậu.
Úc Ninh mới hoàn hồn lại.

Cậu cảm thấy mình cứ như một con tôm hùm luộc, vùng vẫy trong nước sôi lửa bỏng.

Úc Ninh bất động thanh sắc hít sâu một hơi, gò má giấu dưới lớp khẩu trang càng lúc càng nóng ran vì khí trời.
Tay cậu vẫn còn đan trong tay Lục Quyện, có bà ngoại ở đây nên không thể rút ra được.

Úc Ninh đành mặc kệ, đôi mắt cong cong, "Bà ngoại ra đón bọn con đấy à? Sao không chờ ở nhà ạ?"
"Ngoài đây nóng lắm."
Lúc nói chuyện với bà ngoại, giọng cậu vô cùng dịu dàng.
Bà ngoại cười cười, "Vẫn tốt, trời có nắng nóng thế đâu." Nói rồi bà nhìn sang Lục Quyện ở bên cạnh.
Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng vẫn nhìn ra được cậu bé này rất dễ nhìn.
Ít nhất, xem nửa khuôn mặt này vô cùng xứng đôi với Ninh Ninh của bà.
Bà ngoại hài lòng mỉm cười, như thể không phát hiện bọn họ đang nắm tay nhau, như thường lệ đến bên cạnh Úc Ninh, nói: "Không biết tiểu Lục thích ăn gì nên bà ghé chợ chọn vài thứ, chốc nữa nấu cho hai đứa ăn."
Sợ hắn không đáp lại, Úc Ninh bất giác siết tay hắn.

Bàn tay Lục Quyện...!cũng cứng ngắc như vai hắn vậy.

Úc Ninh mím môi, tầm mắt rơi lên người bà ngoại, cố gắng quên đi vành tai như hâm hấp của mình.
Cũng may Lục Quyện hiểu ý cậu, lập tức trả lời, "Con ăn gì cũng được ạ, cảm ơn bà ngoại."
Úc Ninh mơ hồ cảm thấy âm thanh của Lục Quyện nhu hòa hơn nhiều, bớt đi vài phần lạnh nhạt xa cách.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về nhà, bà ngoại vui vẻ nói một tràng với hai người.
"Không kén ăn là tốt, không giống Ninh Ninh kén từ bé đến lớn, con xem thằng bé gầy thế này, phải ở bên giám sát mới chịu ăn."
Thói kén ăn của Úc Ninh không phải do nuông chiều mà ra.

Trước đây trong nhà túng thiếu, cậu sẽ cố gắng để phần hơn cho bà, hễ cậu ăn nhiều thì bà ngoại chỉ ăn được một ít, cậu ăn hết bà cũng không thể nấu thêm.

Lâu dần, việc ăn ít đi, thậm chí không thể ăn một số món đã trở thành thói quen khắc sâu vào xương tủy.

Đôi mắt không bị che chắn của Lục Quyện híp lại, nhìn người đang bước đi bên cạnh mình, ngay cả cánh tay Úc Ninh cũng không dám động đậy.

Vành tai nam sinh đỏ đến mức sắp rỉ máu.

Dù vậy, hắn vẫn không định rút tay lại trước mặt bà ngoại.
Lục Quyện nhếch môi, vô cùng thành tâm nói: "Vâng, bà ngoại, con sẽ giám sát em ấy thật tốt."
Bà ngoại càng vui hơn, "Vậy thì tốt, bà chỉ sợ thằng bé không có ai săn sóc, chính nó cũng không tự lo cho mình thôi."
Úc Ninh dần đã quen với cảm giác nắm tay, nghe bà nói thế thì lập tức biện hộ,."Con nào có, bữa nào con cũng ăn đồ ngon không à."
Tuyển thủ nhà nghề như anh ấy mới là người có sinh hoạt và nghỉ ngơi không lành mạnh ấy.


Mỗi ngày đều rạng sáng mới ngủ, phỏng chừng thời gian ăn cơm cũng không cố định, khéo lại không ăn sáng luôn.

Nhưng cậu không thể vạch trần Lục Quyện trước mặt bà ngoại.

Suy cho cùng hai bọn họ đang ngồi cùng một thuyền.

"Có hay không chỉ có con mới biết, bà lười cãi với con." Bà ngoại nói, không buồn nhìn Úc Ninh lấy một cái, đi vòng sang chỗ Lục Quyện, bắt đầu quở trách mấy thói xấu của cậu.

Nào là thích đọc sách trên giường, có càm ràm làm như thế sẽ hại mắt thì cậu cũng không nghe, may mắn đến bây giờ vẫn chưa biến thành người mù, chưa hết, còn không nỡ dùng tiền của mình sắm quần áo, thảm đến mức có bộ đồ giặt đến bạc màu vẫn chưa vứt.

Úc Ninh: "..."
Úc Ninh chọn im lặng.
Ngược lại, sau khi nghe bà kể, Lục Quyện bỗng nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, cười như không cười.

Da đầu Úc Ninh tê dại trước cái nhìn của hắn, bàn tay trong tay Lục Quyện không tự chủ mà siết lại.

Không biết sao người này có thể nắm tay cậu một cách bình tĩnh như vậy, ngay cả khi đang trò chuyện với bà ngoại, cũng có thể giữ chặt tay cậu, không cách nào rút ra.

Cũng may, đoạn đường này không quá dài.

Đến lúc bà ngoại định mang câu chuyện Úc Ninh không bao giờ tè dầm ra nói, cuối cùng bọn họ cũng về đến nhà.

Hiên nhà không rộng lắm, ở cũng đã lâu nên thoạt nhìn bên ngoài có vẻ bụi bặm, trong sân trồng một ít rau, dựng giàn nho, bây giờ là cuối mùa hè, những dây leo trên giàn nho vẫn xanh mởn và có vẻ được chăm sóc rất tốt.
Lúc trước Úc Ninh từng nói cậu muốn sửa sang lại nhà cũ một chút, trước đây còn bị dột mái dù họ đã gọi thợ mấy lần.
Nhưng bà ngoại khăng khăng không muốn, nói có tiền không bằng giữ lấy mà ăn thêm.
Sau khi nói chuyện vài lần, Úc Ninh từ bỏ việc thuyết phục.
Đến nơi, bà ngoại vào nhà trước.

Tuy trước khi tới đã kể cho Lục Quyện tình huống trong nhà, nhưng khi chân chính đứng trong sân, Úc Ninh vẫn sợ Lục Quyện không quen bèn dừng bước.
"Anh Lục Quyện yên tâm, sàn nhà không phải xi măng đâu, vẫn giống nhà ở thành phố." Úc Ninh nói, theo bản năng nhòm xuống đôi giày của Lục Quyện.

Bởi vì trước đó trời mưa, nên trên đất có rất nhiều vũng nước.
Đôi giày của Lục Quyện nhìn có vẻ đắt tiền...
Đợi đã, tại sao lại là giày thể thao?
Úc Ninh bàng hoàng.
Cậu cứ tưởng Lục Quyện sẽ mặc vest đi giày da, nhưng cuối cùng hắn lại đi một đôi giày thể thao?
Úc Ninh:...
Cậu đột nhiên nhớ đến một lời đồn.
Tuyển thủ chuyên nghiệp nào đó lên bục lĩnh thưởng mà lại xỏ dép lê.

Quả nhiên tuyển thủ trong thiên hạ đều là người một nhà...!
Trên giày Lục Quyện dính không ít bùn đất.
Thoạt nhìn vô cùng lệch pha với dáng dấp của hắn.

Úc Ninh không nhịn được, chậm rãi cong khóe môi.
Lục Quyện khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Tường xi măng sơn trắng, mái ngói đỏ.
Trong không khí phảng phất mùi bùn đất, trong mắt tràn đầy màu xanh của bầu trời vô tận.
Khói bếp của một ngôi nhà nào đấy lượn lờ phía xa.

Thỉnh thoảng có đàn chim bay ngang bầu trời.
Hơi thở của sự sống ở khắp mọi nơi.
Hắn từ từ siết chặt tay Úc Ninh, sau đó chợt nhận ra điều gì đó, lập tức buông ra và rút tay lại.
Như thể chưa từng có gì xảy ra, "Ừ, vào thôi, tôi không để ý, đừng căng thẳng."
Đột nhiên bị buông tay ra, Úc Ninh sững lại một lúc.
Nguồn nhiệt trên tay không còn nhưng hơi ấm vẫn chưa tiêu tan.
Năm ngón tay Úc Ninh khép lại rồi mở ra.
Vừa rồi lòng bàn tay của Lục Quyện có đổ mồ hôi không?
Sau khi vào nhà, Úc Ninh nhận ra bà ngoại đã cố ý dọn dẹp nhà cửa, từng ngóc ngách được lau chùi sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Bà ngoại đang đứng trước tủ lạnh, không biết đang tìm cái gì.
Đáy lòng Úc Ninh đột nhiên có chút khó xử.
Bà ngoại rất coi trọng việc này.
Nhưng cậu lại sẵn sàng gạt bà.


Thậm chí trong nháy mắt, cậu còn muốn thẳng thắn với bà ngoại.

Thế nhưng, giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Lục Quyện đang đứng ở cạnh bàn, căn bản không hòa nhập được với ngôi nhà.
Lục Quyện cởi khẩu trang, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, cũng không cau mày.
Quả thực như hắn đã nói, hắn không để ý những chuyện ấy.

Đúng lúc này, bà ngoại lấy từ trong tủ lạnh hai lon coca, tươi cười nói: "Bà cố ý mua đấy, hồi nhỏ Ninh Ninh thích lắm."
Nói rồi, bà đưa coca lạnh cho Lục Quyện.
Vẻ mặt không cảm xúc của Lục Quyện biến mất, lập tức treo lên nụ cười.

Lúc hắn cười, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi cong lên, không còn mang nụ cười trào phúng, thay vào đó lại vô cùng ôn hòa, cặp mắt ấy dịu dàng nhìn bóng dáng bà ngoại.

Úc Ninh bỗng hiểu thế nào là quyến rũ.

Quả là trai hư anh không phải diễn.

"Cảm ơn bà ngoại." Mãi đến tận khi Lục Quyện lên tiếng, Úc Ninh mới thu hồi ánh mắt trừng trừng của mình.

Bà ngoại tấm tắc vài tiếng, "Ngồi đi con, bảo Ninh Ninh mở TV cho."
Bà ngoại vừa nói vừa đi tới trước mặt Úc Ninh, nhét coca vào tay cháu trai, thấy tai cậu đỏ bừng, bà mỉm cười đẩy lưng cậu, thấp giọng bảo ban: "Uống ít thôi, nhắc bạn trai nữa nhé."
Úc Ninh: "...!Bà còn chuẩn bị cái này làm gì..."
Bà ngoại không hài lòng đẩy lưng cậu, đẩy đến hẳn bên người Lục Quyện, "Tụi trẻ bây giờ không phải thích uống mấy thứ này à?"
Trong suy nghĩ của bà, những gì tụi trẻ yêu thích là tốt nhất, nên mới mua cho họ.
Nhưng bà cũng cảm thấy uống nhiều sẽ không tốt cho sức khỏe, đành nói riêng với Úc Ninh để cậu và Lục Quyện uống ít lại.
Úc Ninh đáp một tiếng, "Biết rồi ạ, để con tự nói..."
Cậu sắp bị đẩy lên đùi Lục Quyện luôn rồi nè.

Bà ngoại bật cười, "Hai đứa ngoan, đợi bà đi nấu cơm đã nhé."
Nói xong, không cho Úc Ninh cơ hội phản ứng, lập tức xoay người đi vào phòng bếp.
Căn bếp ở quê không giống căn hộ ở thành phố, nó chỉ là một khu vực có vách ngăn không có cửa, dùng bếp lò đất sét và bếp gas.

Úc Ninh có chút lúng túng nhìn bà ngoại, "Anh Lục Quyện, anh ngồi sofa chờ em một lát nhé? Em xem bà ngoại có cần giúp gì không, anh xem TV không?"
Lục Quyện nhướng mi, nhưng Úc Ninh không biết hắn đang nhìn cái gì, luôn cảm thấy trong ánh mắt hắn có cái gì đó không hiểu được.
"Không cần đầu, để tôi giúp một tay." Lục Quyện nói, dúi lon coca trong tay vào ngực, Úc Ninh chưa kịp ngăn cản đã nghe hắn nói: "Uống ít coca thôi, không tốt cho sức khỏe."
Úc Ninh "À" lên một tiếng.
Cậu vốn không định uống mà.
Cố tình Lục Quyện lại ý vị thâm trường mà nói: "Nhất là với đàn ông."
(*) Nghe đồn coca diệt t*ng trùng =))
Úc Ninh: "...?"
Khi cậu còn ngơ ngác, Lục Quyện đã chen vào bếp.
Người hắn cao, đứng trong phòng bếp lại càng không phù hợp.

Úc Ninh đếm giây, chờ hắn bị bà ngoại đuổi ra.
Ba, hai, một.
Vừa đếm thầm xong, Lục Quyện thật sự xoay người rời khỏi phòng bếp.
Úc Ninh hí hửng, vừa định mở miệng, chợt nhìn thấy Lục Quyện duỗi tay cởi cúc áo vest.
Úc Ninh:...
Bàn tay đánh chuyên nghiệp nhiều năm của Lục Quyện quả thực rất đẹp, bởi vì quanh năm ở trong căn cứ, làn da của Lục Quyện cũng trắng trẻo, thân hình ưu việt, vai rộng eo hẹp, giới thể thao điện tử muốn tìm một Lục Quyện thứ hai có vóc dáng thế này, e là rất khó.

Trong trấn dùng bóng đèn tròn kiểu cũ, có hơi mờ ảo.

Lục Quyện đứng bên bức tường đã hơi ố vàng do cũ kĩ, dùng ngón tay nhanh nhẹn cởi từng chiếc cúc áo vest.
Bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, cùng áo vest màu đen, như tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Dù đang cúi đầu, đường nét của Lục Quyện vẫn đẹp đẽ như vậy.
Dưới ánh đèn, hắn giống như một bộ phim quay chậm.
Úc Ninh vô thức nuốt nước bọt
Khi cậu nhận ra mình đã làm gì, Lục Quyện bỗng ngẩng đầu lên có vẻ ngộ ra, hờ hững liếc nhìn cậu.

Một tay của hắn đặt trên vạt áo vest, chậm rãi cởi ra.


Úc Ninh:...!
Sau đó, cậu nhìn thấy Lục Quyện từ từ cong khóe môi.
Như thể đang thực hiện một cảnh quay chậm.
Trong đầu Úc Ninh toàn là suy nghĩ...!Lục Quyện thật sự có vẻ ngoài của một tra nam!
Đổi thành người khác cười như thế với cậu, Úc Ninh xin thề cậu chỉ cảm thấy người đó bị co giật mí mắt, miệng bị chuột rút.

Nhưng Lục Quyện lại vô cùng phù hợp, thậm chí khiến Úc Ninh sinh ra ảo giác gợi cảm.

Trong khoảnh khắc đó, Úc Ninh cảm thấy đầu óc mình nổ ầm.

Cố tình Lục Quyện cởi áo vest xong, khoác lên cánh tay, đi đến trước mặt cậu.

"Giúp tôi treo áo được không?" Khẩu khí của Lục Quyện vẫn đều đều, thậm chí còn khôi phục sự lạnh nhạt thường thấy.
Úc Ninh ngẩn ngơ "ồ" lên, sau đó vội vàng ôm áo vest của hắn.

Trên áo vest dường như có mùi của Lục Quyện.
Một mùi rất nhẹ, giống như hương nước hoa (dầu thơm).
Lục Quyện lại nữa! Hắn ở trước mặt cậu, chậm rãi xắn tay áo sơ mi lên.
Trên cổ tay phải của Lục Quyện quấn một vòng băng gạc trắng, dường như Úc Ninh có thể ngửi thấy mùi thuốc đông y khi đứng gần hắn.

Úc Ninh lập tức bừng tỉnh.
Lục Quyện bị thương ở tay.
Nhưng phản ứng của cậu bây giờ thực sự trì trệ vài nhịp.
Lục Quyện xắn tay áo lên đến khuỷu tay, không nói một lời, hắn lại bước vào nhà bếp.
Úc Ninh vẫn còn ôm áo vest của Lục Quyện, đứng ngây tại chỗ
Mấy giây sau, cậu mới chạy đến cửa phòng bếp, "Bà ơi hay để con phụ cho?"
Cậu vừa nói, vừa liếc nhìn cổ tay Lục Quyện.
Lục Quyện còn không quay đầu lại, ngược lại bà ngoại quay sang nhìn cậu, "Con đi xem TV đi, để đấy bà tâm sự với bạn thằng rể xíu nào."
Úc Ninh: "..."
"Yên tâm, không để bạn trai con làm việc nặng nhọc đâu, chỉ có rửa rau thôi."
Cậu không yên lòng.
Thấy bà ngoại kiên quyết đuổi ra, Úc Ninh cũng không nài nỉ nữa, nhưng khi quay người lại, vẫn không nhịn được để ý đến bóng lưng Lục Quyện.
Đối phương căn bản không có ý định đi ra.
Mặc dù thoạt nhìn hắn có chút không hòa hợp, nhưng thực chất đã hòa nhập được rồi.

Ngồi trên sofa, Úc Ninh vô thức vùi đầu vào áo.
Chợt ngửi thấy mùi hương không phải của mình, cậu mới nhận ra mình đang cầm đồ người khác.

Mấy giây sau, Úc Ninh cầm lon coca lăn trên mặt.

Giảm nhiệt.
【 Bạn đã vỗ vỗ mông Tống Triệu 】
Úc Ninh: [ Mày cài chế độ gì ghê vậy...!]
Úc Ninh: [ Miêu Miêu thở dài.

jpg]
Tống Triệu: [ Mày chờ xíu, tao với Khương Hạo đang măm măm ngoài đường ]
Úc Ninh: [ Ò ]
Tống Triệu: [ Sao trông mày như bị vắt khô thế ]
Úc Ninh cũng không biết nên nói như thế nào.
Cậu không nói với Tống Triệu hôm nay dẫn Lục Quyện về nhà, không thì Tống Triệu lại gào mồm lên bảo bọn họ gian gian díu díu.

Cậu cũng cũng không thể nói với Tống Triệu, tao để quán quân thế giới làm gối ngủ cho tao, thậm chí còn rửa rau ở nhà tao đúng không?
Nghe có vô lý không cơ chứ?
Úc Ninh lẳng lặng hạ nhiệt vật lý, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người trong bếp.

Dù nhà không có cách âm, nhưng cậu vẫn không nghe được bà ngoại với Lục Quyện đang nói gì.
Điều này khiến Úc Ninh khó khăn lắm mới làm dịu nhịp tim lại một lần nữa rung động.
Không nghĩ cũng biết, nhất định bà lại kể chuyện xấu hổ hồi bé của cậu rồi.

Úc Ninh rầu thúi ruột.
Sao cậu lại cảm thấy, hiện tại mình mới là người ra rìa nhỉ?
Trong phòng bếp.
Bà ngoại mỉm cười nhìn Lục Quyện rửa rau có chút vụng về: "Chưa từng rửa rau đúng không?"
Lục Quyện sửng sốt, trái lại không che giấu mà thẳng thắn thừa nhận.

Đôi tay hắn trải qua vô số trận đấu, nhưng tới giờ chưa hề chạm qua bó rau.

"Tay bị thương hả con?" Bà ngoại trông thấy gạc trắng trên cổ tay Lục Quyện.

Lục Quyện: "Không ạ, chỉ đang dưỡng thôi."
Bà ngoại "À" lên một tiếng, khẽ hỏi, "Nghe bà nội của con nói, con là tuyển thủ chuyên nghiệp?"
"Là loại cuộc thi tầm cỡ thế giới đúng chứ? Còn có thể đứng trên bục thưởng..." Bà ngoại đang hăng say, chợt quên mất những lời bà nội Lục Quyện kể, khẽ dừng lại một lát mới nhớ ra: "À khiêu khích, đúng đúng đúng, khiêu khích đối thủ nhỉ?"

Một nụ cười nhàn nhạt chậm rãi nở trên môi Lục Quyện, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, "Không khoa trương như bà nội nói đâu ạ."
"Ái chà, nghe có vẻ tuyệt thật." Dường như bà ngoại cảm thấy hứng thú với chuyện này, vừa hỏi vừa cản Lục Quyện rửa rau, chỉ đế hắn đứng đấy làm dáng.
Lục Quyện cũng không giằng co với bà cụ.

Chỉ ngoan ngoãn đứng đấy trò chuyện với bà.

"Vậy bình thường có bận rộn lắm không con?" Bà ngoại lại hỏi.
Lần đầu bà gặp bà nội Lục Quyện chỉ là tình cờ, bà ấy có bạn học cũ ở thị trấn này nên đến đây thăm bạn.

Trong cái thị trấn bé xíu này, mọi người ai cũng rõ mặt nhau, ai đến ai đi đều biết cả.

Có lẽ vì có thiện cảm với bà nội Lục Quyện, hai người nói chuyện lại càng hợp hơn.

Cũng có lẽ là bởi vì hai người đều có chung một phiền não.
Úc Ninh cong, Lục Quyện cũng vậy.
Mỗi lần bà nội Lục Quyện nhắc đến chuyện này vẫn có chút phiền muộn.
Cũng may bà hiện đại, nhà họ Lục không phải chỉ có mỗi Lục Quyện là đàn ông, ba mẹ cũng không phản đối xu hướng tình d.ục của hắn.
Đúng lúc ấy bà ngoại Úc Ninh muốn tìm đối tượng cho cháu trai, hỏi bà nội Lục Quyện xem có ai phù hợp không, bà nội Lục Quyện liền nói sẽ giới thiệu cháu trai của mình cho Ninh Ninh.

Thế nhưng cháu trai bà bướng bỉnh cứng đầu, ba mẹ nói gì cũng không nghe, không biết có đồng hay không.
Cho nên bà ngoại Úc Ninh và bà nội Lục Quyện còn chọn hẳn một danh sách dự bị cho trường hợp không thành.

Không ngờ Lục Quyện thật sự đồng ý xem mắt.

Nhưng lúc ấy bà ngoại Úc Ninh vẫn chưa rõ Lục Quyện làm nghề gì.

Sau khi bảo Úc Ninh dẫn người về nhà mới đi hỏi bà nội Lục Quyện.
Bà nội Lục Quyện hết lời ngợi ca cháu trai.

Nào là công khai vả mặt đối thủ, khiến bọn họ có rắm cũng không dám thả.
Nào là đứng trên bục lãnh thưởng thế giới, ngạo nghễ nhìn xuống đám đông.

Bà ngoại Úc Ninh lập tức cảm thấy quả là anh hùng xứng với cháu trai của mình, từ tận đáy lòng.

Chỉ có điều, bà lo đối phương không có thời gian ở bên Úc Ninh.

Bởi vậy mới nhân cơ hội này, bí mật hỏi.
Việc bà ngoại sẽ hỏi câu này gần như nằm trong dự đoán của Lục Quyện.
Giám đốc chiến đội Từ Mính của bọn họ cũng bị bạn gái đá hết lần này đến lần khác vì quá bận rộn, đến bây giờ mới ấm ức không muốn nói chuyện yêu đương nữa.
Yêu với chả đương, friend with công việc không hấp dẫn hơn à?
Lục Quyện khẽ ngừng lại, giọng nói vô cùng nghiêm túc, "Bà ngoại, công việc của con quả thực rất bận."
Nói xong, hắn nhìn thấy nụ cười trên mặt bà hơi cứng lại.

Lục Quyện không quá để ý: "Nhưng con sẽ cố gắng hết sức để ở bên cạnh Ninh Ninh."
"Sẽ không để em ấy phải tự chăm sóc mình."
Bà ngoại buông tiếng thở dài, không còn hỏi gì nữa.

Lục Quyện lại vứt thêm một quả bom: "Có chuyện con cảm thấy mình phải thẳng thắn với bà."
"Trước mắt, con và Ninh Ninh chưa chính thức hẹn hò."
"Ninh Ninh vốn định nói thật với bà, nhưng em ấy không nỡ."
Ánh mắt hắn quá chân thành.
Hơn nữa vô cùng đẹp đẽ.
Cho dù đã ở cái tuổi gần đất xa trời, bà cũng khó mà chống lại công kích của cái đẹp.

Bà ngoại Úc Ninh ngẩn người, Lục Quyện tiếp tục thuyết phục: "Con đang theo đuổi em ấy."
"Con muốn em ấy từ từ chấp nhận con."
"Bà ngoại, con hi vọng bà có thể cân nhắc con."
Nói thật, đem chuyện này vạch trần trước mặt người lớn tuổi là một thủ đoạn của hắn.

Nhưng Lục Quyện biết, Úc Ninh là bảo bối của bà.

Nếu chỉ một buổi xem mắt ngắn ngủi đã khiến hai người muốn gắn bó như keo sơn đến hết cuộc đời, điều này tưởng chừng như quá nhanh và phi thực tế.
Và đây cũng là một lời hứa với bà Úc Ninh.
Điều bà ngoại mong muốn là một người có thể đồng hành cùng Úc Ninh lâu dài.
Bọn họ còn trẻ, chưa gì đã bàn đến chuyện một đời một kiếp, không khỏi có chút mạo hiểm.
Trái lại sự thẳng thắn của Lục Quyện khiến bà ngoại bỗng chốc im lặng.

Bà vẫn chậm rãi thái rau.

Không khí trong bếp nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng thái rau lách cách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hét toáng từ nhà nào trong trấn.
Một lúc lâu, bà ngoại mới thở phào, giọng nói nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều: "Tối nay con ở lại nhé?"
"Bên ngoài trời tối, đi xe kẻo lại vừa mệt vừa không an toàn.".