Hắn vẫn thích Tiểu Cố, Tiểu Cố có thể làm hắn vui vẻ, nhưng một người khác lại làm hắn đau lòng.
Đàm Chính nói không được tình cảm của hắn đối với Trần Ngôn Thanh là gì, nhưng nếu muốn hắn đánh đổi giữa Trần Ngôn Thanh và Tiểu Cố, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn Trần Ngôn Thanh.
Hắn cho rằng lựa chọn của hắn sẽ khiến Trần Ngôn Thanh vui vẻ, giữ được Trần Ngôn Thanh ở lại.
Hắn có thể không có Tiểu Cố, nhưng hắn không thể tưởng tượng nổi nếu không có Trần Ngôn Thanh.
Trần Ngôn Thanh thức dậy sau cơn say rượu tối qua, đau đầu choáng váng, hoàn toàn nhớ không nổi sau khi cậu cùng Diệp Lệ đi vào quán bar thì xảy ra chuyện gì.
Cậu lại mơ thấy Đàm Chính, mơ thấy Đàm Chính nói, bé cưng, anh đã trở về.
Chính là cậu lại nhìn mình, cả người dần dần lui về phía sau, cậu cuời với Đàm Chính, trong miệng nói lời tạm biệt.
“Tạm biệt.”
“Dậy rồi?”
Giọng nói của Đàm Chính từ sau lưng vang lên, cách rất gần, Trần Ngôn Thanh trở mình, môi gần như lướt qua mặt Đàm Chính.
Trong mắt Trần Ngôn Thanh tràn đầy mờ mịt, cho nên không phát hiện được hơi thở của người đàn ông trước mặt đột nhiên tăng lên.
Đêm qua cậu lại cùng Đàm Chính nằm trên một chiếc giường?
Thật ra bắt đầu từ đêm đó thì bọn họ đã chia phòng ngủ. Đàm Chính vẫn ngủ ở đây, còn Trần Ngôn Thanh ngủ ở phòng dành cho khách.
“Tại sao em lại ngủ ở đây, tối qua chúng ta… “
Đàm Chính chỉ nhích một chút nữa thôi thì sẽ chạm đến môi Trần Ngôn Thanh. Trần Ngôn Thanh lui về phía sau tránh né, hắn lại đuổi theo, Trần Ngôn Thanh tiếp tục chống đẩy, hắn hoàn toàn ngã trên người của cậu, dựa vào Trần Ngôn vẫn còn đang trong cơn say, cùng dựa vào lợi thế cân nặng và chiều cao khiến Trần Ngôn Thanh không thể động đậy.
Hơi thở nóng bỏng, tim đập mạnh, môi răng hoà quyện, bọn họ đều chìm đắm trong nụ hôn bất tận này.
Trần Ngôn Thanh thở hổn hển, lại mạnh mẽ đẩy Đàm Chính ra, dùng bị đôi mắt quyến rũ nhìn Đàm Chính, miệng sưng đỏ phun ra hai chữ.
Tiểu Cố.
Đàm Chính rốt cuộc cũng rõ Trần Ngôn Thanh có bao nhiêu để ý người này.
Hắn dùng lưỡi quét qua khoé mắt đỏ hoe của Trần Ngôn Thanh, nói với cậu.
Không có Tiểu Cố, sẽ không có Tiểu Cố. Ngôn Thanh, bé ngoan, anh muốn, cho anh.”
Không biết Trần Ngôn Thanh bị câu nói nào của Đàm Chính làm cho kinh ngạc, cậu ngơ ngác nhìn Đàm Chính nhưng đối phương lại che đi đôi mắt của cậu, không để cho cậu có một cơ hội tự hỏi.
23.
Đàm Chính sảng khoái đến công ty. Sau khi xuất viện không lâu, hắn đã sớm xử lý công việc tại nhà rồi. Bây giờ hắn đi lại cũng chẳng khác gì người bình thường, bèn đi làm trở lại.
Kỳ nghỉ của Trần Ngôn Thanh cũng đã kết thúc, thật ra lúc Đàm Chính và Tiểu Cố mới bắt đầu hẹn hò thì Trần Ngôn Thanh đã muốn đi làm lại rồi, mắt không thấy tâm không phiền, mát xa sao, chờ cậu tan làm cũng chưa muộn.
Cố tính mỗi lần nhắc đến chuyện này thì chân Đàm Chính giống như mọc tai, bắt đầu cảm thấy đau.
Cho dù là như thế nào, người này cũng đã sống với cậu 7 năm, hai người đã sớm da thịt liền kề, cậu không thể bỏ mặc Đàm Chính trong lúc đó được không.
Nhưng bây giờ chân của Đàm Chính đã gần khoẻ hẳn, mấy hôm nay cậu cũng đang chuẩn bị để ra đi, thậm chí là cậu còn lên mạng tìm phòng ở. Nhưng mà Đàm Chính đã nói là hắn sẽ không hẹn hò với Tiểu Cố, từ giờ về sau, Tiểu Cố và hắn chỉ có quan hệ nhân viên và ông chủ.
Trần Ngôn Thanh hỏi hắn, là do anh không còn thích Tiểu Cố hay vẫn là sau khi cân nhắc được mất, mới chọn em?
Gương mặt của Đàm Chính khi ấy liền hiện lên vẻ kinh ngạc bối rối, hắn không cần phải nói gì, Trần Ngôn Thanh cũng đã hiểu.
Cậu nói với Đàm Chính, anh không hổ là người làm ăn.
Trong tình cảm, Trần Ngôn Thanh là người không chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát, chưa tiến vào không đồng nghĩa với việc chưa phản bội. Cho dù chưa từng động chạm thể xác, chỉ cần lòng đã thay đổi, chính là thay đổi. Thay lòng cũng giống như thay nhân của một chiếc bánh màn thầu, chẳng sợ đói đến mức không chịu nổi thì cũng sẽ vứt bỏ.
Nhưng Trần Ngôn Thanh lại lựa chọn cho nhau thêm một cơ hội.
Cậu yêu Đàm Chính yêu đến tận xương tủy, cho dù có cách xa thì cũng không bao giờ quên được, mãi mãi vướng bận.
Quan trọng nhất là, Đàm Chính mất trí nhớ. Mất trí nhớ chính là một thẻ kim bài miễn tử, hắn dù không còn nhớ đến bạn là ai, dù hắn có thích người khác, thì đến cuối cùng người hắn chọn cũng là bạn, bạn tha thứ cho hắn thêm một lần nữa thì có là gì. Bạn nhẫn tâm chỉ vì lúc này hai người gặp chút sự cố, lại có thể phủi bỏ tình cảm nhiều năm qua sao?
Đúng vậy, cậu không cam lòng, cho nên quyết định thử thêm lần nữa.
24.
Trong khoảng thời gian này, Đàm Chính cùng Trần Ngôn Thanh phảng phất như trở lại về thuở mới yêu, ngọt ngào lưu luyến. Thậm chí Đàm Chính so trước đây còn chu đáo hơn, càng giống một người bạn trai hoàn hảo, hắn bắt đầu học nấu ăn, học chăm sóc Trần Ngôn Thanh.
Lúc Trần Ngôn Thanh mát xa cho hắn đến mệt mỏi, hắn sẽ ôm cậu vào lòng nói bé ngoan vất vả rồi. Khi cậu bị nóng làm cho đỏ bừng, hắn sẽ thổi cho cậu, liếm một chút, như như một con dã thú đang liếm vết thương cho bạn đời của mình.
Trần Ngôn Thanh mỗi ngày đều sẽ tự làm mình đau lòng mà hỏi Đàm Chính: “Anh hôm nay còn thích Tiểu Cố không?”
Đàm Chính luôn luôn không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Hôm nay người em yêu là anh hay vẫn là Đàm Chính trước đây?
Trần Ngôn Thanh và Tiểu Cố là hai người khác nhau. Còn Đàm Chính trước đây hay là Đàm Chính bây giờ thì mặc kệ có phân chia như thế nào, thừa nhận cũng được không thừa nhận cũng thế, đều là một người.
Việc của hai người có thể so sánh được sao?
Nằm ở trên giường, lúc tình cảm mãnh liệt rút đi, Trần Ngôn Thanh hỏi Đàm Chính: “Trong lòng anh thích một người khác, lại cùng em lên giường, anh không cảm thấy khó chịu à?”
Đàm Chính sẽ dịu dàng hôn cậu, sau đó vô tình phản kích: “Còn em? Em sẽ tưởng tượng là hắn đang làm em sao?”
Hắn ….
Ha hả, ranh giới trong lòng Trần Ngôn Thanh đã sớm mơ hồ không rõ, vốn là một người sao hắn lại có thể phân chia rõ ràng. Chính là Đàm Chính lại cố chấp gọi Đàm Chính trước kia là _____hắn.
“Anh để ý sao? Anh ép dạ cầu toàn, buông tay người anh thích, lựa chọn người anh cần, anh không muốn rời xa em lại không phải yêu em, anh quan tâm người em tưởng tượng là ai sao, anh quan tâm sao?”
Cậu muốn nghe đáp án gì đây?
Hắn muốn nghe cái gì đáp án đâu?
Chẳng qua cũng chỉ là ba chữ đơn giản, thẳng thắn nhất, mạnh mẽ nhất, cũng khí thế nhất.”
Chính là Đàm Chính cố tình không chịu nói.
Trần Ngôn Thanh nghĩ, hắn chỉ là không muốn nói dối mà thôi.
Trần Ngôn Thanh không biết cậu và Đàm Chính sẽ duy trì mối quan hệ dị dạng này trong bao lâu, khí cầu dối trá càng thổi càng lớn, sớm muộn gì cũng động vào gai nhọn của một đoá hồng, vừa đâm liền nổ.