Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 18

Edit: qinyi

Beta: 

Đừng Để Tôi Phát Hiện Em Còn Yêu Hắn

Có lẽ là cảm giác được Chương Tuyển không tín nhiệm, Sở Diễn quyết định cho hắn thấy thái độ của mình một chút, y lập tức dứt khoát cầm lấy một tấm ảnh của Đoạn Trạch Vân sau đó ánh mắt quyết tuyệt chuẩn bị đem nó xé thành hai nửa.

Y dùng hết toàn lực để xé, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch ——

Ảnh chụp dai như chóa, một chút cũng không rách.

Động tác Sở Diễn hơi cứng lại, chột dạ vạn phần.

Ảnh chụp được y tỉ mỉ bao lại bằng cao su, không thấm nước phòng bị rách, cảm động đất trời, thập phần hữu hiệu.

Đây là phương diện để y thể hiện bản chất li3m cẩu của mình, cũng là thứ hôm nay hố y thương tích đầy mình.

Sở Diễn chỉ có thể nâng mắt lên thâm tình nhìn Chương Tuyển đối diện, làm bộ không có việc gì phát sinh, hết thảy đều tốt.

Chương Tuyển cũng rũ lông mi, đồng dạng thâm tình nhìn y chăm chú, sau đó giơ tay rút tấm ảnh chụp trong tay y ra, ánh mắt u ám, chỉ dùng chút lực liền dễ như trở bàn tay đem ảnh chụp xé thành hai nửa.

Nhìn ảnh chụp Đoạn Trạch Vân bị xé thành hai, Sở Diễn hít hà một hơi.

Những tấm ảnh chụp còn lại tựa như vứt rác, từng tấm một bị Chương Tuyển vừa cười tủm tỉm vừa ném vào thùng rác.

Sở Diễn một bên ra vẻ bình tĩnh nhìn, một bên cẳng chân khẩn trương đến phát run.

Chuyện tới giờ y cảm thấy mình đã hiểu rõ rồi, nhất định là Chương Tuyển cùng Đoạn Trạch Vân chính kiến không hợp, tuy rằng còn nể mặt mũi nhau, nhưng trên thực tế nhất định là đặt đối phương ở vị trí tình địch.

Cho nên Chương Tuyển mới không quen nhìn y cùng Đoạn Trạch Vân ở bên nhau đi.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, Sở Diễn lập tức lộ ra ánh mắt hiểu rõ, thành khẩn nói với Chương Tuyển: "Về sau tôi sẽ bảo trì khoảng cách với Đoạn Trạch Vân."

Chương Tuyển "Hửm?" một tiếng, hỏi y vì sao lại nói như vậy.

Sở Diễn thấy thái độ Chương Tuyển có hơi hòa hoãn vì thế càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình, nghiêm túc nói: "Thật không dám giấu giếm, trước kia tôi yêu thảm hắn, yêu đến không thể tự kềm chế!"

Chương Tuyển: "....."

Đem sự trầm mặc của Chương Tuyển coi như đang suy nghĩ, Sở Diễn không ngừng cố gắng: "Tình yêu như vậy làm tôi sa đọa, làm tôi tham lam, bắt đầu suy nghĩ mọi biện pháp để tiếp cận hắn hấp dẫn sự chú ý của hắn."

Ánh mắt Chương Tuyển nặng trĩu nhìn y, ngoài mặt không lộ ra mảy may, thực chất đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Sở Diễn không hề cảm nhận được nguy hiểm, tiếp tục tự thuật: "Dần dần, tôi rốt cuộc phát hiện hôn ước của chúng tôi chỉ là một hồi liên hôn chính trị, Đoạn Trạch Vân không có một chút tình cảm nào với tôi, tình yêu của tôi với hắn mà nói chẳng qua là một gánh nặng."

Ngữ khí Sở Diễn vô cùng đau đớn mà nói ra y yêu Đoạn Trạch Vân sâu sắc thế nào, lại từng bước một bị hắn lạnh nhạt ra sao, cuối cùng là nản lòng thoái chí.

Cuối cùng, y dùng một câu như vậy kết thúc chuyện xưa: "Vậy nên, hiện tại tôi đã không còn yêu hắn, tôi mệt mỏi, tôi vĩnh viễn không nghĩ lại trải qua loại cảm giác yêu mà không được này nữa."

Khi y rốt cuộc cảm thấy chính mình có thể từ trong mắt Chương Tuyển nhìn thấy tình cảm thân thiết cách mạng hữu nghị của bọn họ, y tự tin ngẩng đầu lên.

Sau đó y liền thấy một biểu tình đáng sợ, quanh thân tựa hồ còn có hàn khí dày đặc từ Chương Tuyển đang từ trên cao chăm chú nhìn y.

Hắn vừa cười vừa dữ tợn cường điệu lại chữ kia một lần nữa: "yêu mà không được."

Tay Chương Tuyển chậm rãi nâng lên, dùng sự ôn nhu đáng sợ chạm vào mặt Sở Diễn, hô hấp của hắn đan chéo với Sở Diễn, vô hình trung khiến người ta sinh ra một loại ảo giác bị rắn độc quấn quanh.

Hắn cảnh cáo: "Em tốt nhất là thật sự không còn yêu hắn, nếu để tôi phát hiện....."

"Em sẽ không muốn biết hậu quả đâu."

Sở Diễn khẩn trương nhìn Chương Tuyển, cả người không khống chế được rét run.

Y không biết trong lúc vô tình mình có chọc trúng vảy ngược nào của Chương Tuyển không, nhưng y có thể cảm nhận được người này đang chậm rãi rút đi lớp ngụy trang của mình, càng ngày càng giống ác ma đời trước.

***

Mấy ngày này Sở Diễn đều sống trong run sợ.

Y thậm chí lo âu đến nỗi rụng tóc, quả thực là không thể kiên nhẫn được nữa.

Sau đó y bắt đầu đọc sách để làm tê mỏi tinh thần mình.

Đời trước Sở Diễn phải vào vai một Đại Hoàng tử không có tư tưởng tiến thủ, cho dù làm việc gì cũng phải làm bộ ngu ngốc, đã thật lâu y không đọc sách như bây giờ.

Không thể không nói, tri thức của thời đại tinh tế thật sự rất kỳ diệu.

 Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.

Vì thế khi Chương Tuyển xong xuôi công vụ từ bên ngoài trở về nhìn thấy một bức họa như vậy:

Dưới ánh đèn ấm áp, từng sợi tóc của Sở Diễn như được mạ lên một tầng sáng nhu hòa. Lông mi y rũ xuống, nhẹ nhàng lật trang sách, khí chất quanh thân ôn nhuận như trúc, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ điểm vào vị trí nào đó, tựa hồ như suy tư.

Nghe được động tĩnh trở về của Chương Tuyển, y ngẩng mặt, đối với Chương Tuyển cười thật tươi.

Huyết nhục lạnh băng của Chương Tuyển trong nháy mắt kia tựa hồ ấm lên một chút, sinh ra một loại tình cảm không thể hiểu được.

Hắn không biết giờ phút này Sở Diễn giống khi còn nhỏ vậy, nội tâm chết lặng giả vờ đáng yêu, đổi lấy hảo cảm.

Hiện tại nghĩ đến, khi xưa hệ thống cái gì cũng không nói cho y, chỉ bảo y giả đáng yêu đi lấy lòng người chú này kỳ thật cũng là một quyết định thật sáng suốt.

Bởi vì tựa hồ Chương Tuyển thật sự ăn kiểu này a!

Bọn họ giống như sói và dê, chỉ cần ác lang kia muốn, con dê Sở Diễn tùy thời sẽ mặc hắn bài bố.

Nếu để cho con dê kia tự do, vậy phỏng chừng là bởi vì bộ dáng tự do bộ của nó thực đáng yêu, thực hấp dẫn người.

Ác lang không tự giác liền muốn nhìn nhiều một chút, nhưng thiên tính của hắn chưa bao giờ thay đổi.

Ai biết cuối cùng dê con sẽ biến thành cái gì đâu?

Tuy rằng Sở Diễn muốn lấy lòng hắn, nhưng cũng không đại biểu rằng y nguyện ý muốn tiếp cận hắn.

Vì thế y làm xong màn tiếp đón này liền giả bộ muốn tìm đồ vật về phòng mình.

Tuy rằng y cảm giác được sau lưng mình có một tầm mắt vẫn luôn gắt gao đi theo, nhưng y cũng chỉ có thể làm bộ không hay biết tiếp tục bước đi.

Sau khi trở lại phòng Sở Diễn đã đổ một thân mồ hôi lạnh.

Nhịp thở của y còn chưa kịp chậm lại, thiết bị liên lạc trên cổ tay bắt đầu liên hoàn oanh tạc.

Sở Diễn do dự mà click mở, phát hiện là của một đàn em.

[ Anh Diễn, cầu xin anh tới cứu em, em gây chuyện rồi! ]

[ em nói em là người của anh, nhưng bọn họ vẫn muốn đánh em chứng minh bọn họ căn bản không đặt anh vào trong mắt! ]

Sở Diễn xoa xoa giữa mày, ngón tay nhanh chóng đánh mấy chữ:

[ mày chọc ai? ]

Bên kia trả lời thực mau:

[ Lăng Phong. ]

"......"

Đánh tiếp đi, đánh cho tốt, xin hỏi Lăng ca cần em mang đao cho anh không? Em có thể đưa đao cho anh bằng 666 cách.

Sở Diễn mặt vô biểu tình trả lời: [ mày tự cầu phúc đi. ]

Bên kia thấy Sở Diễn muốn từ bỏ mình, sốt ruột nói ra nguyên nhân chân chính: [ Tiêu... Tiêu nguyên soái đã biết em là người của anh, nói muốn gặp anh. ]

Sở Diễn: "....."

Tiêu Mục.... Một tên bề ngoài ôn nhu, lại bụng đầy sát khí cùng âm mưu, giá trị hắc hóa cao ngút trời.

Người đời trước giá họa cho y, đầu sỏ gây tội đẩy y vào chỗ chết.

Trong lòng Sở Diễn bất an giống như núi lửa phun trào, không thể ngăn cản.

Người này... Muốn làm gì?