Sau Khi Trúc Mã Chết, Tôi Lại Gặp Mộng Xuân

Chương 36: Sống lại (Đại kết cục)

Hôm nay Trường Ngọc rời nhà sớm để đi đến mộ viên. Nói ra cũng kỳ lạ, nơi đây chỉ chôn hủ tro cốt, vốn dĩ nhà tang lễ muốn hỏa táng di thể của Cố Tranh, nhưng mẹ Cố không đành lòng nên đã thỏa thuận với bên đó đem quan tài an táng ở một góc yên tĩnh. Nhiều năm qua đi, mỗi tiết thanh minh đều có người đến tảo mộ, trước mộ người khác đều sạch sẽ, còn có cả hoa tươi, chỉ có Cố Tranh là bất đồng, mộ bia bụi bám đầy, lá khô rụng một lớp thật dày. Trường Ngọc trong lòng khó chịu vô cùng, như người quản trang cầm chổi đem khu đất trống trước mộ quét tước sạch sẽ.

Cố Tranh đã có thể xuất hiện, an ủi cô: "Kỳ thật cũng không sao."

Trường Ngọc trừng mắt một cái, thấy anh đáng thương hề hề lại mềm lòng, suy cho cùng đều do cô quá vô tâm, nếu cô để ý thì nhiều năm qua đã đến đây thăm viếng. Từ sau lễ tang anh cô cũng không lui tới nữa. Trước kia cô không tin quỷ thần, do vậy không thể nhìn thấy mộ bia anh đã xác xơ tiêu điều như thế nào.

Biết cô tự trách, Cố Tranh đành chớp chớp mắt: "Nếu cảm thấy em đang bạc đãi anh, vậy về sau phải tốt với anh một chút."

Trường Ngọc nắm chặt hai tay, đó là đương nhiên!

Cố Tranh cười nhạt, không nói nữa.

Buổi sáng hai người đã đến dò hỏi, biết được ban đêm mộ viên không có khóa, người quản trang cũng không ngủ lại, như vậy càng tiện lợi. Trường Ngọc thuê hai người bốc mộ, vốn dĩ họ không dám tới nhưng do cô trả thù lao nhiều hơn mới đáp ứng. Tới mộ viên, nhanh chóng đem quan tài đào lên, nâng đến Cố gia, sau đó bị Trường Ngọc bảo rời đi.

Hai người rời khỏi Cố gia bắt đầu lẩm nhẩm nói chuyện một hồi, chỉ cảm thấy chuyện này thật tà môn quỷ quái, bằng không ai lại hơn nửa đêm đi đào xác người lên còn mang về nhà.

Bất quá họ cũng hiểu quy củ, sẽ không để lộ ra bên ngoài.

Cố gia.

Trường Ngọc mở quan tài ra, một luồng khí lạnh lẽo ập vào trước mặt, trong giây phút lóa mắt, Cố Tranh phất tay, vì cô chắn đi thi khí*.

*Thi khí: khí từ xác chết.

"Được rồi."

Chờ không có nguy hiểm, Trường Ngọc liền từ sau lưng Cố Tranh ló đầu ra, nghiêm túc quan sát người nằm bên trong.

Trong quan tài, xác chết một chút cũng chưa hư thối, vẫn là bộ dáng thiếu niên, chỉ là so với người bình thường lạnh lẽo hơn một chút, so với anh ở trạng thái linh hồn càng trẻ hơn, dáng người hơi chút đơn bạc, gương mặt cũng nhu hòa không ít.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, ký ức thời niên thiếu kia không ngừng trào dâng trong đầu.

"Sao, xem đến nhập tâm?"

Cố Tranh ghé vào bên tai cô, đau buồn hỏi, không thèm cấp chính mình trong quan tài nửa con mắt.

Người này sao có thể ăn dấm của chính mình? Trường Ngọc đỡ trán.

Cô vỗ vỗ quan tài, ý bảo anh làm chính sự đã.

Cố Tranh đành tạm thời buông tha. Trường Ngọc dò hỏi cần làm gì, thật ra anh định nhờ cô nửa đỡ mình tiến vào bồn tắm, tùy tiện có thể lấy được cả phúc lợi, nhưng hiện tại bỗng thấy khó chịu thế nào, trên tay nâng lấy thân thể liền hướng phòng tắm bay đi.



"Em không cần làm gì cả, an tĩnh chờ ba ngày ba đêm là được."

Bồn tắm có chế độ tự động điều chỉnh nước nóng, chỉ cần ngâm ba ngày ba đêm, anh hoàn toàn có thể thức tỉnh.

Dù Cố Tranh nói như vậy, Trường Ngọc vẫn lo lắng đi theo sau vào phòng tắm, sau đó nhìn anh hướng cô cười trấn an rồi nhập vào thân thể.

"Chờ anh."

Trường Ngọc đôi mắt cũng không chớp, ngồi xổm bên cạnh, nắm chặt tay anh.

"Em sẽ chờ."

Ở trong phòng tắm chờ một giờ, cô cũng phải ra, rốt cuộc không thể ở bên trong nghỉ ngơi ba ngày ba đêm được, sợ đến lúc đó không phải Cố Tranh sống mà cô lại "ngủm" mất. Cô muốn ở lại đây mấy ngày đem mọi chuyện xử lý tốt, sau này Cố Tranh sống lại cũng không lo gì nữa.

Ba ngày này Trường Ngọc vẫn luôn ở trong phòng Cố Tranh, ngủ trên chiếc giường mà trước kia anh từng ngủ. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà tựa hồ có thể ngửi được mùi hương trên người anh, Trường Ngọc ôm gối đầu, mặt bị huân đến choáng váng.

Thời điểm Trường Ngọc vào trong nhà vệ sinh rửa ráy sẽ thăm Cố Tranh, có khi nhịn không được mà trộm thơm lên má anh một cái, sau đó mới hồng mặt mà rời đi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, ở những giờ phút cuối cùng, cô đã chuẩn bị tốt hết thảy, cũng chuẩn bị tốt chính mình triệt triệt để để giao cho Cố Tranh, lúc này mới dọn ra cái ghế, ngồi vào trước mặt anh, lẳng lặng chờ đợi.

Rốt cuộc, vào lúc dòng nước chảy xuống giọt cuối cùng, Trường Ngọc tinh thần cũng căng chặt tới đỉnh điểm, thiếu niên nằm trong nước run rẩy lông mi, mở ra cặp mắt đen nhánh kia.

"Cố Tranh!"

Trường Ngọc kích động nhào lên, ôm lấy người trong bồn tắm, ngó trái ngó phải: "Anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không, nhất định phải nói cho em nhé. Anh cũng không biết là em..."

Vừa nói, vừa đỡ anh đứng lên quan sát.

Thiếu niên cũng nghe cô, dựa vào cánh tay cô đứng lên, thậm chí còn giang hai tay để cô nhìn được rõ ràng.

Thanh âm lải nhải không dừng, tầm mắt Trường Ngọc liền sa vào ánh mắt Cố Tranh, ôn nhu như nước.

Anh cười như vậy, ôm cô, trong mắt đều là yêu thương.

Trường Ngọc mặt bỗng nhiên đỏ lên, lúc này mới ý thức được chỗ nào không đúng, thẹn thùng cúi đầu, lại vừa lúc đối mặt với cự vật đang ngủ say. Nằm ở bồn tắm đương nhiên là không mặc quần áo, nhưng mấy ngày nay cô luôn lo lắng cho anh nên chẳng để ý, cũng không cảm thấy sai chỗ nào, bây giờ bình tĩnh lại, thình lình chạm phải quy đầu, cảm giác quẫn bách thẳng tắp trào dâng, cô lui về phía sau hai bước, vội vàng ném xuống câu "Anh mặc quần áo đi đã", liền hốt hoảng rời khỏi phòng tắm.

Côn thịt dựng thẳng, thiếu niên cười khẽ, nhìn bóng hình xinh đẹp rời đi.

Tóm lại là của anh, trốn cũng không thoát.



Trường Ngọc vội vàng trốn về phòng, đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, da thịt nóng bỏng dán trên ván cửa lạnh băng mới từ từ hạ nhiệt.

Tay mảnh khảnh che lại mặt, lòng bàn tay là nóng cháy, trong lúc bừng tỉnh cô mới phát hiện chính mình thế nhưng chui vào phòng Cố Tranh, đây không phải là dâng dê vào miệng cọp sao? Tuy rằng trước đó cô đã nghĩ kỹ rồi, nhưng vừa chạm đến ánh mắt Cố Tranh cô đã thẹn thùng, cái gì cũng không dám tưởng, cũng không nói nên lời.

Đang muốn mở cửa, chốt cửa đã chuyển động, cô thối lui, Cố Tranh liền đi vào.

Thiếu niên đã thay đồ, nhưng tóc vẫn còn ướt nhẹp, theo sợi tóc nhỏ giọt mà làm ướt một mảng quần áo.

"Sao lại không lau tóc?" Nhíu mày, mới vừa sống lại chắc không đem cô lăn lộn đâu, Trường Ngọc yên tâm.

"Không nghĩ lau, chờ một hồi liền khô." Khẩu khí Cố Tranh tựa hồ không thèm để ý.

"Lâu khô lắm, anh chờ tí."

Trường Ngọc nói rồi liền từ trong tủ lấy ra khăn lông, đưa cho anh. Quay đầu nhìn lại, người cũng đã ngồi ở mép giường, như thể chuẩn bị nằm xuống.

Trường Ngọc đành phải chạy tới nhanh chóng ngăn cản, đem anh kéo trở lại, tinh tế lau tóc cho anh.

Tóc anh tuy rằng ngắn, nhưng sờ lên lại thoải mái ngoài ý muốn, ngọn tóc xen kẽ qua ngón tay cô còn mang theo hương vị dầu gội, thực thoải mái thanh tân.

Chóp mũi ngửi được hương thơm nhàn nhạt, người mình thích đang ở trước mặt giúp anh lau tóc, cơ hồ thỏa mãn tưởng tượng trước kia của anh.

Cánh tay ôm lấy vòng eo mềm mại, đem mặt vùi vào trước ngực cô, Trường Ngọc còn chưa kịp ngăn cản, Cố Tranh liền mở miệng khiến lòng cô mềm nhũn.

"Tồn tại thật tốt."

Đầu quả tim Trường Ngọc run lên, thanh âm mềm nhẹ: "Cố Tranh..."

"Có thể tiếp xúc được đồ vật."

"Có thể ngửi được hương vị."

"Có thể chạm vào người mình thích."

Cố Tranh ngẩng đầu, môi mỏng hồng hồng nhẹ thở. +

"Dầu gội là thơm."

"Em là ngọt."

Một chữ cuối cùng rơi xuống, môi mỏng đã dán lên cánh môi cô.