Sau Khi Trúc Mã Chết, Tôi Lại Gặp Mộng Xuân

Chương 19: Tối nay em là bệnh nhân của anh (H cao)

Khoái cảm ngập đầu từng đợt từng đợt đánh úp lại, hoa thịt khẩn trương cắn mút hung khí của anh, cô sướng đến gắt gao, tựa hồ nửa điểm cũng không muốn anh rời đi nội thịt, nguyên lành mà toàn bộ nuốt vào.

"Ưm... A... Nhẹ chút"

Tóc dài hỗn độn mà trải ra ở trên giường, một chút dán vào đường cong lả lướt, bầu ngực no đủ, cổ thiên nga duyên dáng, khoái cảm tới mãnh liệt mà nhanh chóng, cô chịu không nổi chỉ có thể cắn ngón trỏ, khóe miệng chảy xuống nhè nhẹ nước miếng cũng bị anh liếm đi, đầu lưỡi thô lệ cuốn lấy nước bọt không chút hao tâm tổn sức chui vào, đầu lưỡi cô thậm chí đón ý nói hùa hoan hô dây dưa, nhưng càng nhiều lại càng không được.

Thân mình mềm nhũn dưới háng anh, một kích lại một kích, thẳng đảo hoa tâm, vách trong bị tùy ý cọ xát, mặc anh làm bậy, Cố Tranh tựa hồ cũng không lo lắng sẽ thao hỏng cô, điện lưu thẳng chảy toàn thân, chồng chất đến một điểm cao phong, côn thịt thật mạnh đỉnh đầu, đem tinh dịch đặc sệt phun hết vào tử cung.

"A"

Trường Ngọc bị anh đỉnh đến cũng tới cao trào, hoa tâm phun ra một đợt lại một đợt dâm thủy, nhưng đều bị côn thịt anh ngăn chặn, điên cuồng luân chuyển trên đường đi có chút khó chịu.

Cô vặn vẹo thân mình, bàn tay mềm mại mới chạm vào cơ ngực cứng rắn, muốn anh buông ra, lại không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủn như vậy côn thịt vừa bắn xong nửa mềm lại cương cứng, thậm chí còn lớn hơn đâm đâm về phía trước.

Anh chôn trong hoa huyệt, có thể tinh tường cảm nhận được gân xanh bạo khởi trên thân gậy thịt, quy đầu cực to mượt mà, khe mũ còn chống trên điểm cao trào, ma đến cô mềm mại ướt trào.

"Trướng..." Cô cau mày oán trách.

Anh lại cười, cúi đầu hôn lên rốn cô, "Ngọc Nhi, chúng ta chơi một trò khác nhé."

"Hả?"

Không biết từ khi nào, Cố Tranh tìm về được áo blouse trắng, một lần mặc lên người, nếu từ sau lưng nhìn lại chính là một nam nhân nhẹ nhàng phong độ, nhưng từ góc độ Trường Ngọc lại có thể tinh tường nhìn đến dưới quần áo đơn bạc kia là dáng người cường tráng, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có hung khí vừa mới cùng cô thân mật tiếp xúc đang cao cao ngẩng đầu kia, anh cười đến tùy ý, nơi nào giống người có phong độ, y hệt một tay ăn chơi!

Trường Ngọc lại xem đến chăm chú, nhìn không chớp mắt.

Không biết từ nơi nào anh lấy được ống nghe, đeo ở trước ngực, một bàn tay cầm bệnh án, mắt nhìn cô đang nằm trên giường, lại cúi đầu làm bộ làm tịch nhíu mày.

Trường Ngọc bị anh nhìn đến ngạc nhiên, hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?" Bất an muốn kéo lại quần áo.

Bàn tay to ngăn cản động tác cô.



"Hiện tại Ngọc Nhi là bệnh nhân, không cần nghịch ngợm gây sự, phải nghe lời bác sĩ." Anh cười nhéo nhéo mũi cô. Còn không đợi cô trả lời, Cố Tranh tiếp tục nói: "Ngọc Nhi biết mình bị bệnh gì không?"

"Là bệnh gì?"

Trường Ngọc nhìn chàng trai trước mắt, một bộ dáng nghiêm túc túc mục, hoảng hốt tưởng Cố Tranh vẫn còn trên cõi đời, hiện tại, nếu không xảy ra chuyện kia, nói chừng anh đã có thành tựu trác tuyệt ở phương diện nào đó, cũng trở thành một người ưu tú như vậy.

Ngón tay thon dài của Cố Tranh nhéo lấy đường biên, nhìn trang giấy trống không mà đọc ra, "Triệu chứng thường xuyên ăn không ngon ngủ không vô, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, vị giác mới bắt đầu là ngọt, thời gian sau bỗng biến chua, dần dần chua ngọt hòa nhau, chua xót làm phụ, cuối cùng tâm vỡ mà chết."

Đầu lưỡi trong khoang miệng đánh một độ cong, phun ra mấy chữ lạnh lùng: "Tên bệnh – vì Yêu."

Trường Ngọc trong lòng nhảy dựng, cơ hồ có chút nhận không ra Cố Tranh lạnh nhạt trước mặt, nhưng giây tiếp theo anh lại khôi phục ý cười ôn nhu.

"Hiện tại, để tôi đến trị liệu bệnh nhân."

Cố Tranh cất bước tiến lại gần Trường Ngọc đang nằm, hung khí ngẩng cao cơ hồ chọc phải trên mặt, cô quẫn bách xấu hổ, giây tiếp theo bị người kéo lên, thân mình còn chưa khôi phục, chỉ có thể mềm mại ghé vào lòng ngực anh.

Anh một chút cũng không thèm để ý, một tay ôm cô, tay kia vươn hai ngón sờ sờ cánh môi đỏ mọng, Trường Ngọc thuận theo mà vươn đầu lưỡi mềm mụp cùng hai ngón tay dây dưa, bắt chước động tác khẩu giao, tinh tế mà cuốn liếm.

Thời gian cũng không dài, bởi vì Cố Tranh một lát liền rút tay về, viết bệnh trạng lên giấy, chẳng qua lực đạo cầm bút cơ hồ muốn bóp nát, lỗ tai cũng hồng hồng, anh có chút hối hận bản thân đưa ra trò chơi này, hận không thể hiện tại mà sáp đi vào thân thể cô, chính là đã nói thì phải làm, trước giờ anh vẫn luôn là người làm việc hoàn mỹ như vậy.

Chẳng qua, côn thịt để trên mông Trường Ngọc đã càng ngày càng ngạnh.

"Kế tiếp, nghe nhịp tim."

Ống nghe lạnh băng tiến tới trên bầu ngực, Trường Ngọc bị lạnh một kích, hoa thịt dâm thủy nhỏ giọt chảy ra, cùng với tinh dịch màu trắng của anh, hỗn loạn ở bên nhau, từ trong miệng nhỏ chảy xuôi, cảnh tượng thối nát tới cực điểm.

"Ô... Cố Tranh"

"Là Cố bác sĩ." Anh sửa lại.



Trường Ngọc bĩu môi, trong miệng lại ngọt ngào mà kêu: "Cố bác sĩ, em muốn..."

"Muốn cái gì?" Anh nói, bàn tay đem đầu ống nghe lạnh băng đặt lên hồng mai nở rộ, "Muốn cái này?"

Lạnh lẽo bao phủ toàn bộ nãi tiêm, đầu nghe có một điểm nhỏ lõm vào, vừa lúc đụng tới đầu vú nhọn nhọn, nháy mắt cảm giác tê tê dại dại từ đầu vú truyền tới toàn bộ bầu ngực.

Đầu ngón tay còn ý xấu lôi kéo đầu ống nghe, ma đến đầu vú vừa ngứa lại thoải mái, nhưng điểm này cô vẫn cảm giác xa xa không đủ.

"Không..." Cô cắn môi dưới, đáng thương hề hề mà nhìn anh.

Cố Tranh xem đến dục hỏa đốt người, lý trí như dây thép banh đến thẳng tắp, ngón tay buông ra ống nghe, chuyển xuống phía dưới.

Chạm vào hoa môi, thanh âm Cố Tranh ép tới cực thấp, chậm rãi phun ra, "Kiểm tra phía dưới có tốt hay không..."

Thanh âm anh dừng lại, côn thịt đã trướng đến phát đau bị tay nhỏ cầm chặt, một chút hướng về hoa môi mà đâm, anh cúi đầu, mắt đỏ ngầu nhìn thấy một màn này.

"Hay không..."

Một tay khác của cô còn bẻ ra hoa môi, muốn đem côn thịt tắc ở bên trong, trên miệng hoa môi còn dính tinh dịch của anh, màu trắng sữa lồ lộ trên hoa môi càng đỏ thắm, mị thịt "Òm ọp òm ọp"mà phun nước, còn bị anh thao mà mở ra một cái lỗ nhỏ, thẳng lăng lăng dụ hoặc anh tiến vào.

Côn thịt dưới tay nhỏ dẫn đầu, chỉ nhẹ nhàng đụng một chút vào hoa môi Cố Tranh liền nhịn không được, rốt cuộc vứt bỏ ống nghe còn có bệnh án, theo cô dẫn dắt hung hăng đâm vào.

"A..." Trường Ngọc đột nhiên bị đỉnh, rên rỉ ra tiếng, sau đó bị kéo vào biển tình vô tận.

Rốt cuộc Cố Tranh cũng quản không được, đã làm thì phải làm cho hoàn mỹ, đó là thứ gì, có bằng nhân nhi dưới thân câu người vậy không?

Đương nhiên là không, vì thế Cố Tranh hoàn toàn an tâm mà hung hăng thao lộng nhân nhi dưới thân, cuối cùng Trường Ngọc khóc kêu mong anh dừng lại, cô không nghĩ muốn, anh cũng chỉ cắn lỗ tai cô, thấp thấp thở dốc.

"Ngoan, Ngọc Nhi, em muốn."

Cố bác sĩ chức nghiệp ngày đầu tiên, cuối cùng cũng chính ngày đó, ở trong ký lục viết đến: Tôi không trị liệu được bệnh nhân, nhưng nguyện ý cùng bệnh nhân trầm luân, bảo vệ em ấy cả đời.