Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội

Chương 42

Kê Du Cẩn nhìn Nhiếp Câu, hỏi: ‘Em vẫn nhớ rõ sao?”

“Ừm.”

‘Vậy những lời đó không phải là thật sao?”

“Em nói em yêu anh, đương nhiên đều là thật. Nhưng chuyện con cái gì đó, đều là mấy lời lung tung lúc đầu óc em không thanh tỉnh, em không cần con cái gì đâu, em chỉ cần anh thôi.” Nhiếp Câu cuống quýt giải thích.

Kê Du Cẩn hiểu rõ Nhiếp Câu đang khuyên mình, cười cười với hắn: ‘Yên tâm đi, anh không để ý đâu.”

Nhưng mà, thật sự sẽ không để ý sao?

Vài ngày sau, Kê Du Cẩn lại hẹn bệnh viện kiểm tra lần nữa. Lần này, cậu hỏi bác sĩ Thư một vấn đề mà trước kia cậu không dám nghĩ đến: [Dì Thư, liệu con có thể dùng thuốc uống, để thúc đẩy sự phát triển của hệ thống sinh sản kia, đạt đến trình độ có thể mang thai sinh con không?]

Bác sĩ Thư đột nhiên cảm thấy không ổn: “Có phải con có người yêu rồi đúng không? Đối phương càng thích phụ nữ hơn, hay là hắn có ý tưởng nối dõi tông đường gì đó? Nếu là như thế, vậy tốt nhất con mau chóng chia tay đi, hắn có thể đưa ra yêu cầu như vậy để làm khó dễ con, đủ để chứng minh hắn không thật lòng yêu con.”

Kê Du Cẩn nhanh chóng giải thích: [Không phải, cậu ấy không có yêu cầu đó, thực tế thì cậu ấy chưa từng xen vào chuyện cơ thể con, rất tôn trọng rất bao dung con. Con hỏi vấn đề này, vì bản thân con muốn biết thôi.]

Bác sĩ Thư vẫn nghi ngờ, bà nói: [Mang thai sinh con chính là một chuyện vô cùng tổn hại cơ thể, dù là nữ giới bình thường cũng sẽ bởi vì sinh sản mà xuất hiện nguy hiểm, tình huống của con… thậm chí còn nguy hiểm hơn thế. Là một bác sĩ, dì phải có trách nhiệm với sự khỏe mạnh của con, làm một trưởng bối, dì càng không thể nhìn con đưa ra quyết định làm thương tổn bản thân mình.]

[Cho nên là có thể đúng không?] Kê Du Cẩn đoán được đáp án từ thái độ trả lời tránh né của bà.

“Có thể, nhưng theo lời con nói, bạn trai của con không thèm để ý đến việc này, hà tất gì con phải mạo hiểm? Tiểu Cẩn, con là đàn ông, tình trạng thân thể cũng không ảnh hưởng đến nhận thức của con về giới tính của mình, lấy thân thể đàn ông mang thai sinh con, hẳn là sẽ khiến con không cách nào chấp nhận được mới đúng. Rốt cuộc thì con có bao nhiêu yêu thích đối phương, mới có thể sinh ra ý muốn hoang đường là sinh con cho người ta này?” Bác sĩ Thư có hơi đau đầu khuyên nhủ.

[Không phải cậu ấy muốn, là con muốn cho cậu ấy một gia đình bình thường, ít nhất nhìn vào thì bình thường. Cậu ấy ở bên người như con đã rất thiệt thòi, con không muốn cuộc đời cậu ấy có quá nhiều tiếc nuối.]

“Cái gì gọi là bên con đã rất thiệt thòi? Cậu ta biết con xem nhẹ bản thân mình như vậy không?” Bác sĩ Thư tức giận chất vấn.

Bà cũng có hơi phản cảm với bạn trai của Kê Du Cẩn. Trước kia Tiểu Cẩn tuy rằng có chút hướng nội và tự ti, nhưng cuộc sống cũng trải qua bình thường yên ổn. Kết quả người bạn trai này, không chỉ không cho Tiểu Cẩn cảm giác an toàn, mà còn khiến Tiểu Cẩn thêm lo được lo mất!

[Dì Thư, dì không biết cậu ấy tốt đến thế nào đâu. Cậu ấy trẻ tuổi hơn con rất nhiều, đẹp trai lai láng, năng động nỗ lực, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người thích cậu ấy. Nếu có thể có một đứa con với cậu ấy, quan hệ của con với cậu ấy có sẽ có thể ổn định hơn chăng? Dì Thư, con hi vọng gì có thể giúp con.]

Bác sĩ Thư thật sự tức giận: [Dùng đứa con để trói buộc một người đàn ông? Cách làm này vô cùng hèn hạ! Con xem đứa con là cái gì? Con xem mình là cái gì? Nói ra, bao nhiêu cặp vợ chồng đã có con vẫn ly hôn đó thôi? Ý tưởng này của con hoàn toàn sai lầm rồi!”

[Cho dù như vậy cũng không thể vĩnh viễn để cậu ấy bên con, ít nhất vẫn còn đứa nhỏ, con vẫn còn có một người thân.] Thái độ của Kê Du Cẩn rất kiên quyết.

Bác sĩ Thư nhìn anh lớn lên từ nhỏ, cũng hiểu rõ tính tình của anh. Biết Kê Du Cẩn nhìn bề ngoài dịu dàng không biết giận, thực ra tính tình rất bướng bỉnh. Người như vậy một khi đã quyết định làm việc gì, nhất định sẽ làm cho bằng được. Cho dù bà không đồng ý, Kê Du Cẩn cũng sẽ đi tìm bác sĩ khác xin thuốc, đến lúc đó ngược lại bà sẽ không biết được tình trạng sức khỏe của Kê Du Cẩn. Hơn nữa, câu trả lời cuối cùng của Kê Du Cẩn cũng làm bà có hơi xúc động. Quả thật anh đã không còn người thân nào khác, vẫn luôn lẻ loi, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện thật phải làm sao bây giờ? Tình yêu có thể không dựa vào mãi mãi, nhưng đứa con lại có thể…

Nghĩ đến đây, bác sĩ Thư cuối cùng cũng hơi thả lỏng: “Chuyện này, dì phải gặp bạn trai con một lần mới được, ít nhất dì phải xác nhận được đối phương là người đàn ông có trách nhiệm, có thể chăm sóc được cho con và con của con, mới có thể quyết định có đồng ý với con hay không.”

Kê Du Cẩn do dự: [Con phải hỏi ý cậu ấy trước mới được, hơn nữa hôm nay con tìm dì nói chuyện này đều là ý riêng của con, cậu ấy hoàn toàn không biết gì cả, mong dì đừng nói cho cậu ấy biết.]

Bác sĩ Thư bất đắc dĩ nói: “Dì biết rồi, nhưng mà nếu cậu ta đáng tin cậy, thì con nên thương lượng chuyện này với cậu ta trước mới đúng.]

Sau khi Kê Du Cẩn trở về, có hơi thấp thỏm nói với Nhiếp Câu: ‘Anh có một người trưởng bối đã biết quan hệ của đôi ta, muốn gặp mặt em, có thể không?’

Nhiếp Câu lập tức đoán được trưởng bối mà Kê Du Cẩn nói chính là bác sĩ Thư, nói như vậy hôm qua đối phương lại đi bệnh viện sao? Không biết thân thể Kê Du Cẩn hiện tại thế nào rồi, hắn dốc lòng nuôi lâu như vậy, không biết có khỏe mạnh hơn chút nào không.

Nghĩ đến việc này, Nhiếp Câu cũng muốn gặp bác sĩ Thư, hỏi một chút về tình huống thân thể của Kê Du Cẩn.

“Đương nhiên có thể, mấy người? Nếu không nhiều người lắm thì trực tiếp mời đến nhà mình ăn bữa cơm đi, nhưng vậy có vẻ có thành ý hơn.”

‘Chỉ có một người.’

“Vậy thì dễ rồi, mời đến nhà đi. Đến lúc đó em nấu một nồi canh làm nước dùng, lại chuẩn bị thêm một ít đồ ăn, ở nhà ăn lẩu. Dù đối phương có khẩu vị thế nào, lẩu cũng có thể hợp khẩu vị được…” Nhiếp Câu bắt đầu chuẩn bị.

Thấy Nhiếp Câu không có chút nào miễn cưỡng, Kê Du Cẩn yên lòng, đưa tay ôm lấy Nhiếp Câu.

“Hửm? Sao thế?”

‘Không có gì, chỉ là cảm thấy em rất tốt thôi.’

Nhiếp Câu cười khẽ: “Em nào có tốt đâu, tại anh tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thôi. Trời còn sớm, đừng trêu chọc em, cẩn thận em không nhịn được đến buổi tối đâu…”

Chuyện mời bác sĩ ăn cơm, đã hẹn vào trưa thứ bảy, hôm nay vừa lúc bác sĩ Thư được nghỉ.

Bác sĩ Thư đến tương đối sớm, hơn 10 giờ đã ấn vang chuông cửa nhà Kê Du Cẩn.

Mở cửa chính là Nhiếp Câu đang mặc tạp dề: “Chào dì Thư, đã sớm nghe A Cẩn nhắc đến dì, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.”

Lòng bác sĩ Thư mang theo thành kiến, ánh mắt nhìn Nhiếp Câu tràn ngập bắt bẻ và dò xét.

Quá trẻ, nghe nói mới hai mươi tuổi, người khác dưới tình huống bình thường hẳn là còn đang đi học. Bờ vai trẻ tuổi như vậy, có thể gánh vác được một phần tình cảm sao? Chưa nói đến gánh vác trách nhiệm làm cha…

Nhưng mà bác sĩ Thư cũng hiểu rõ tại sao Kê Du Cẩn lại thích đối phương. Phàm là con người đều sẽ bị bề ngoài hấp dẫn, đối phương có một khuôn mặt đẹp trai hấp dẫn cả nam lẫn nữ, khí chất cũng tốt, khó trách Kê Du Cẩn sẽ đặt hết tâm can mình lên người thằng nhóc này.

Giống như tất cả những trưởng bối khác, sau khi dì Thư ngồi xuống, bắt đầu hỏi Nhiếp Câu một vài vấn đề.

“Tuổi còn trẻ như vậy, tại sao không đi học tiếp? Dù trước đây phải nghỉ học vì lý do bất khả kháng nào đó, nếu hiện tại có điều kiện vẫn có thể thi lại. Học xong đại học cũng là một lựa chọn không tồi.”

“Công việc streamer game này cũng coi như là ăn bát cơm thanh xuân nhỉ? Nếu vài năm sau không làm tiếp được nửa thì phải làm sao đây?”

“Tuy rằng Tiểu Cẩn có nhà cửa, nhưng một người đàn ông như cậu có kế hoạch an cư lập nghiệp không? Giá nhà ở thành phố S này không rẻ đâu.”

Kê Du Cẩn nghe thấy có hơi sốt ruột, không nhịn được dùng ánh mắt cầu xin nhìn bác sĩ Thư. Mấy vấn đề này vừa sắc bén vừa khắt nghiệt, dì Thư không phải cố ý muốn làm khó xử Nhiếp Câu đó chứ?

Nhiếp Câu nắm lấy bàn tay Kê Du Cẩn, trấn an anh. Nếu là đời trước Nhiếp Câu nghe được mấy câu hỏi này, có lẽ sẽ thật sự cảm thấy mình bị nhục nhã, tiện đà thẹn quá hóa giận mà trút giận lên người Kê Du Cẩn, nhưng hiện tại hắn không như thế nữa.

“Bởi vì không đủ thời gian, nên con không tiếp tục đi học, nhưng lúc có thời gian rảnh con vẫn kiên trì học tập. Con biết Kê Du Cẩn tốt nghiệp trường đại học danh giá, cho nên cho sẽ cố gắng trao dồi bản thân, cho dù không thể xứng đôi với bằng cấp của anh ấy, thì cũng phải xứng đôi về mặt tư tưởng.”

“Về vấn đề việc làm, con cũng đã suy xét qua. Con dùng tiền tích cóp của mình làm một chút đầu tư kinh doanh, nhưng mà hiện tại còn chưa thấy được tiền lời. Mặt khác con cũng sẽ tích cóp thêm chút tiền trong mấy năm tới, sau này không làm streamer được nữa, cũng có tiền vốn để làm những việc kinh doanh nhỏ khác.”

“Hiện tại con vẫn chưa có năng lực mua được nhà ở thành phố S. Con biết dì lo lắng điều gì, con đảm bảo sẽ không nhúng tay vào bất cứ tài sản gì của A Cẩn, ngược lại, con sẽ cố hết sức trong khả năng của mình để A Cẩn có cuộc sống tốt nhất.”

Bác sĩ Thư có cái nhìn khác với Nhiếp Câu. Một người trẻ tuổi xuất thân bần hàn, quả thật không thể đưa ra được nhiều thứ về mặt vật chất, đáng quý chính là đối phương có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh khốn khó của mình, sẽ không xấu hổ hay giận dữ vì bị bóc ra khuyết điểm.

Sau khi trò chuyện thêm một lát, Nhiếp Câu đến phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm trưa, để Kê Du Cẩn ở lại nói chuyện phiếm với bác sĩ Thư.

[Dì Thư, lúc nãy có phải dì có hơi khắt nghiệt với Nhiếp Câu không?]

“Nhưng cậu ta trả lời rất khá, dì có chút tin tưởng cậu ta thật lòng với con.

[Cậu ấy làm người thật sự rất tốt, không có tham lam gì của con, lúc trước khi kết giao còn trả cho con tiền thuê nhà không ít, cũng chỉ có sau này kết giao rồi mới không phân chia rõ ràng như thế nữa. Đồ dùng đồ ăn hàng ngày cũng là cậu ấy gánh vác, nếu muốn tính toán kỹ càng, từ lúc cậu ấy vào ở đến giờ đều là cậu ấy nuôi con.] Kê Du Cẩn hết lòng bảo vệ Nhiếp Câu.

“Rồi rồi rồi, cậu ấy rất tốt, con nói đúng.] Bác sĩ Thư không muốn so đo với người đeo cái kính lọc dày cộp kia.

Lúc ăn cơm, nếm được tay nghề Nhiếp Câu, thái độ bác sĩ Thư với Nhiếp Câu lại có cải thiện. Nhìn trình độ quen thuộc nhà bếp của Nhiếp Câu, liền biết hằng ngày thường nấu cơm cho Kê Du Cẩn ăn, hơn nữa hương vị cũng không tệ. Chả trách tình trạng thân thể của Kê Du Cẩn đã tốt lên rất nhiều, xem ra là được đối phương nuôi rất tốt.

Trong lúc ăn cơm, Nhiếp Câu cứ vớt những đồ ăn chín tới để vào chén Kê Du Cẩn, hơn nữa nhìn Kê Du Cẩn ăn ngon miệng, biểu cảm của Nhiếp Câu sẽ trở nên hài lòng.