Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 43: Nhường anh ấy cho em!?

Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Tô Nguyệt nhìn Trình Nặc phía xa xa, hơi do dự, nhưng vẫn đi qua.
"Nặc Nặc......"
Mới vừa mở miệng, Trình Nặc thấy cô, vội tiến lên vài bước một phen giữ chặt, "Cuối cùng chị cũng tới, sao lại chậm như vậy?"
Oán giận xong, cô ấy liền kéo Tô Nguyệt đi vào trường học.
Tô Nguyệt cau mày, "Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Trình Nặc rất không kiên nhẫn, cũng không quay đầu lại cứ thế kéo cô đi, "Chị hỏi nhiều làm gì, không phải đi vào sẽ biết sao?"
Trong lòng Tô Nguyệt cũng có chút khó chịu, đã tới cổng rồi, vì sao còn không nói?
Đời trước cô chính là quá mức nhu nhược, quá dễ bắt nạt, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm như vậy, còn hại Kỳ Dạ.
Đời này, Tô Nguyệt không muốn bị người dắt mũi nữa.
Cô mím môi, bỗng nhiên dừng lại.
Trình Nặc kinh ngạc quay đầu, "Chị làm sao vậy?"
Tô Nguyệt chỉ nghiêm túc nhìn, "Em không nói rõ ràng, chị sẽ không đi vào."
Trình Nặc sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Nguyệt như vậy.
Trước kia, yêu cầu làm bất cứ cái gì cô đều làm, nào có nhiều lời vô nghĩa, còn uy hiếp?
Cô ấy cũng có chút không vui, "Chị có ý tứ gì, chỉ nhờ chị đi gặp giáo viên mà thôi, đây là chị uy hiếp em sao?"
Tô Nguyệt lại gật đầu, "Đúng, chị chính là uy hiếp em. Hiện tại nói rõ ràng, chị cần biết em đã làm chuyện gì, mới có thể thành người nhà đi gặp giáo viên!"
Trình Nặc cắn môi, nhìn Tô Nguyệt một hồi lâu, thấy thái độ cô không có dấu hiệu dịu lại.
Cô ấy nghiến răng , hít một hơi thật sâu mở miệng hỏi Tô Nguyệt, "Chị thật sự...... thật sự cùng anh Mạnh Thần ở bên nhau sao?"
Tô Nguyệt hơi giật mình.
Hiện tại không phải nói chuyện đi gặp giáo viên sao, cùng Mạnh Thần có quan hệ gì?
Không đúng, cùng việc cô với Mạnh Thần ở bên nhau hay không có quan hệ gì?
Tô Nguyệt nhíu mày nhìn Trình Nặc, "Tại sao lại hỏi như vậy?"
Trình Nặc gắt gao nắm chặt tay, giống như bất chấp tất cả nói, "Em rất thích anh ấy, cho nên chị có thể không ở cùng anh ấy được không? Hoặc là, chị đem anh Mạnh Thần cho em được không?"
Tô Nguyệt hoàn toàn choáng váng.
Cô không ngờ Trình Nặc sẽ nói ra lời như vậy.
Nhưng mà, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, vì sao hai người kêu cô tới đều nói, không được ở bên Mạnh Thần?
Tô Nguyệt cảm thấy thật may mắn không thật sự ở cùng Mạnh Thần, nếu không, khẳng định sẽ bị tức chết.
Cô hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn hỏi Trình Nặc, "Chuyện này, có liên quan đến việc hiện tại em muốn chị đi gặp giáo viên sao?"
Mũi chân Trình Nặc đá đá trên mặt đất, "Buổi sáng hôm nay giáo viên nhìn thấy em gặp anh Mạnh Thần, em đã thừa nhận mình yêu sớm, cho nên giáo viên yêu cầu gặp người nhà."
Tô Nguyệt: "......"
Không nghĩ tới sẽ là như thế này?
Cô có chút nói không lên lời, "Em rõ ràng không yêu sớm, vì sao lại thừa nhận?"
Trình Nặc bĩu môi, "Bởi vì trong lòng em, anh Mạnh Thần chính là bạn trai."
Tô Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, "Vậy tại sao buổi sáng em lại gặp Mạnh Thần?"
Trình Nặc nhìn về phía cô, "Là anh ấy tới tìm em, ở cổng trường đợi rất lâu. Anh ấy hỏi em, gần đây chị có thân thiết với nam sinh nào hay không."
Nói xong, cô ấy hơi bất bình, "Chị đã ở bên Mạnh Thần, vì sao còn dây dưa với nam sinh khác, chị làm như vậy, không phải là phụ lòng anh Mạnh Thần sao, nếu chị không thật tâm với anh ấy, thì đem anh ấy cho em, không được sao?"
Lời Trình Nặc nói khiến đáy lòng Tô Nguyệt nảy sinh từng luồng tức giận.
Cô rất ít phát hỏa, nhưng không đại biểu là không có tâm tình, mà Trình Nặc nói, đã chạm đến điểm mấu chốt của cô.
Cái gì gọi là dây dưa với nam sinh khác?
Tô Nguyệt thậm chí nhịn không được cười lạnh, "Nhường anh ấy cho em? Mạnh Thần là của em sao? Hơn nữa, em là thật sự thích anh ấy, hay chỉ là không cam lòng?"
Trình Nặc ngây người, tựa hồ không nghĩ đến Tô Nguyệt sẽ nói một câu như vậy, "Chị có ý gì, em đương nhiên là thích anh Mạnh Thần."
"Phải không?"
Tô Nguyệt nhướng mày, "Vậy em cảm thấy, anh ấy có thích em không?"
Sắc mặt Trình Nặc trắng bạch, Tô Nguyệt thở dài, "Trình Nặc, nếu buổi sáng em đã gặp Mạnh Thần, hiện tại nói những lời này, hẳn là anh ấy đã nói cùng chị ở bên nhau phải không? Nếu Mạnh Thần nói như vậy, thái độ còn không rõ ràng sao? Không cần lãng phí sức lực ở chỗ này. Nếu thích hãy đi nói cho anh ấy. Nếu Mạnh Thần nguyện ý ở cùng em, chị tất nhiên vui vẻ chúc phúc. Nhưng mà nếu anh ấy không thích em, thì không có chị, Mạnh Thần cũng sẽ không ở cùng em. So với ở đây nói này kia, không bằng đi tìm anh ấy, hỏi Mạnh Thần suy nghĩ thế nào."
Nói xong, Tô Nguyệt nhìn cô ấy một cái, xoay người muốn đi.
Về vấn đề Mạnh Thần, một chút cũng không muốn nói tiếp với Trình Nặc.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Nguyệt và Trình Nặc không thân thiết, nhưng miễn là cô có thứ gì, Trình Nặc cũng đều muốn.
Nếu không mua được thứ tương tự, liền nhờ người lớn ép cô nhường cho cô ấy.
Mà người lớn luôn nói rằng, con là chị, nên nhường cho em.
Đúng vậy, cô là chị, cho nên thứ gì cũng phải đưa sao?
Mạnh Thần không phải bạn trai Tô Nguyệt, cô sẽ không cảm thấy thương tâm.
Nhưng nếu đúng thì sao?
Cũng phải nhường bạn trai cho Trình Nặc?
Trình Nặc có lẽ đã có thói quen như vậy, nên cô ấy đoạt đồ đến mức không thấy áy náy, nhưng Tô Nguyệt lại muốn nhẫn nhục chịu đựng nữa.
Thái độ của Tô Nguyệt rõ ràng khiến Trình Nặc khó chịu.
Ở trong mắt cô ấy, như vậy là khinh thường.
Mà Trình Nặc ghét nhất, chính là bộ dáng điềm nhiên bình tĩnh này, giống như thứ gì cũng là Tô Nguyệt bố thí cho mình.
Không phải chỉ có người ba làm giảng viên thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, có tư cách gì bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng?
Trình Nặc gắt gao nhìn chằm chằm Tô Nguyệt, oán hận cắn răng, "Nếu không phải tại chị, anh Mạnh Thần làm sao sẽ không cần tôi? Huống chi rõ ràng chị đã có người đàn ông khác, còn ở bên anh ấy, chẳng lẽ không cảm thấy chính mình rất hạ tiện sao? Chẳng lẽ tôi không nên tìm chị sao?"
Tô Nguyệt chợt quay đầu lại nhìn cô ấy.
Ánh mắt cô rất trầm tĩnh, cứ như vậy nhìn sắc mặt Trình Nặc từ trắng đến hồng rồi lại trắng, đáy mắt không khỏi nổi lên một tia châm chọc.
Móng tay Trình Nặc đâm vào lòng bàn tay, bị ánh mắt Tô Nguyệt làm mất đi lý trí, tức giận cao giọng, "Chị nhìn tôi như vậy làm gì, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Còn có người ba kia của chị, cho rằng người trong nhà không biết ông ấy làm loạn ở bên ngoài? Giả vờ thanh cao cái gì? Thượng bất chính hạ tắc loạn, chị và ba chị đều là cá mè một lứa."
Trình Nặc nói một tràng lời khó nghe, Tô Nguyệt im lặng nghe xong, lại không phẫn nộ, chỉ cười, đến gần, cách một bước chân đứng yên trước mặt cô ấy.