Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 17: Thật là thỏ con đáng giận.....

Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Mạnh Thần lấy tờ khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt, thấp giọng mắng, "Em khóc làm mắt vừa đỏ vừa sưng, dì tỉnh lại nhìn thấy không phải càng lo lắng sao? Ngoan, đừng khóc."
Tô Nguyệt có chút không khống chế được.
Kỳ thật cô cũng không muốn khóc, nhưng ngày đầu tiên trọng sinh, thậm chí còn chưa kịp phục hồi tinh thần , các loại sự việc hỗn loạn liền xảy ra.
Kiếp trước kiếp này, quá nhiều thứ đè trong lòng cô.
Trừ bỏ Kỳ Dạ, Mạc Hân cũng là "vết sẹo lòng ", rất nhiều thời điểm, chỉ là ngẫm lại, cũng cảm thấy đau.
Lúc này nhìn Mạc Hân sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Tô Nguyệt hoàn toàn không nhịn được.
Nước mắt không theo khống chế cứ thế chảy ra, Mạnh Thần đau đầu, thở dài, "Tiểu tổ tông, em đừng khóc, em lại khóc, anh cũng muốn cùng em khóc."
Tô Nguyệt hít hít cái mũi, rốt cuộc thấy có chút ngượng ngùng, lấy giấy trên tay hắn tự mình lau nước mắt, "Anh có vấn đề gì mà khóc?"
Cô nói chuyện vẫn còn nghẹn ngào,bộ dáng ủy khuất chọc người đau lòng.
Nhưng mà nguyện ý nói chuyện là tốt rồi.
Mạnh Thần nhẹ nhàng thở ra, nhéo nhéo chóp mũi Tô Nguyệt đã đỏ lên cười khẽ, "Em khóc đến lợi hại như vậy, anh làm sao chịu được, không thể khiến em ngừng khóc, vậy chỉ có thể khóc cùng em thôi."
Hắn vừa nói vừa lấy thêm một tờ khăn giấy cho cô.
Hôm nay Tô Nguyệt có trang điểm, ở chỗ Kỳ Dạ đã khóc đến hoa cả mặt còn chưa kịp rửa , hiện tại khuôn mặt nhỏ lại càng thêm lấm lem.
Mạnh Thần cảm thấy hơi buồn cười, "Nhìn xem em giống như con mèo nhỏ vậy, mau đi rửa mặt đi?"
Động tác và ngữ khí của hắn đều có chút yêu thương, Tô Nguyệt nghĩ đến điều gì đó, trong lúc nhất thời liền quên khóc.
Cô nhìn Mạnh Thần cao hơn mình một cái đầu trước mặt.
Vài sợi tóc mái buông xuống cái trán trơn bóng, đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng.
Thiếu niên còn chưa bị thời gian mài giũa qua, mang theo vài phần hoang dã của tuổi trẻ.
Thời điểm nhìn cô, đôi mắt sáng như là chứa đầy ngôi sao.
Tô Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Mạnh Thần, không phát hiện bên ngoài phòng bệnh cũng có người đang nhìn bọn họ.
Cửa phòng bệnh không đóng, Kỳ Dạ ngồi trên xe lăn,khoảng cách vài mét nhìn hai người, đối thoại của bọn họ một chữ cũng không thoát lọt vào lỗ tai.
Nước mắt Tô Nguyệt đâm vào trái tim anh, ẩn ẩn đau.
Hoá ra, thỏ con không chỉ là ở trước mặt anh mới khóc.
Thậm chí , cô ở trước mặt Mạnh Thần khóc càng lợi hại hơn.
Thật là thỏ con đáng giận......
Nghĩ đến cảm giác trước đó giúp cô lau nước mắt, ngón trỏ cùng ngón cái không tự chủ được niết cạnh nhau chà xát.
Nước mắt cô nóng rát, lại vĩnh viễn không phải vì anh.
Thậm chí, có lẽ cũng không biết sự tồn tại của anh.
Thỏ con không có lương tâm, chi bằng lột da ăn, miễn cho chọc người phiền lòng!
Đôi môi bé nhỏ đang khẽ mấp máy, anh lại không muốn nhìn tiếp, chuyển động xe lăn rời đi.
Trong phòng bệnh, Tô Nguyệt bỗng nhiên lui ra phía sau một bước, kéo ra một khoảng cách với Mạnh Thần .
Mắt nhìn nụ cười trên mặt Mạnh Thần nhạt đi, ánh sáng nơi đáy mặt cũng tối lại vài phần.
Tô Nguyệt nhấp môi dưới, " Chuyện hôm nay cảm ơn anh."
Mạnh Thần để tay vào túi quần, kéo kéo khóe môi, "Em bị sao thế, khách khí với anh như vậy làm gì?"
Tô Nguyệt lắc đầu, thần sắc nghiêm túc, "Chỉ là muốn cảm ơn. Không chỉ hôm nay, kỳ thật từ trước tới nay, anh đều giúp em rất nhiều. Mạnh Thần, em thực sự rất cảm kích anh."
Mạnh Thần nhìn chằm chằm cô vài giây, bỗng nhiên câu môi, cười tự giễu, "Như thế nào, em đây là phát thẻ người tốt cho anh?"