Trước mắt nàng vẫn còn cảnh tượng cuối cùng trước khi trao đổi thân thể.
Trong xe ngựa hào hoa xa xỉ mà không khoa trương, tiểu công tước Tulip trắng bạc Vinár Howard với dung nhan anh tuấn, tươi cười dịu dàng, trong đôi mắt màu lam tràn đầy tình ý đang bày tỏ tình cảm với nàng…
Quả thực làm người mất hết can đảm.
Ác ma kia sẽ trả lời như thế nào?
Ylang hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Nhưng nàng nhanh chóng không quan tâm tới người khác nổi. Nàng nhận ra, tình cảnh của mình thật sự không ổn.
Xung quanh vô cùng không xong: mùi hôi lẫn cùng mùi nấm mốc, khiến hai mắt nàng thành màu đen. Cái mùi này như mùi thi thể và nước đồ ăn thừa lên men trong quan tài chôn dưới đất rất nhiều năm, bởi vì ẩm ướt mà thối rữa.
Ylang bị trí tưởng tượng phong phú của mình dọa run một cái.
Bình tĩnh lại, nàng nhìn quanh bốn phía. Ở trạng thái cục bông, mắt nàng có thể nhìn trong bóng tối.
Cảnh tượng quanh đó cũng không khủng bố đến vậy.
Đây là một cái động ngầm dưới mặt đất, than chì hoà lẫn với bùn màu nâu, nhìn như kiệt tác do con người làm ra rất nhiều năm về trước, có thể thấy rõ dấu vết mở.
Sau khi bị bỏ nhiều năm, tự nhiên nhanh chóng ăn mòn nó. Bốn vách tường không hề hợp quy tắc, rất nhiều rễ cây mục nát leo trên vách tường ẩm ướt.
Trước sau trông không đến đầu, mặt đất gập ghềnh có một vũng nước đục. Đỉnh động không ngừng bị thấm nước, từng giọt rơi xuống mặt đất hoặc vào vũng nước nọ.
“Đây là đâu? Hẳn là nơi ác ma ở nhỉ?”
Ylang nghĩ vậy từ tận đáy lòng, hoàn cảnh như vậy thật sự rất hợp với màu da tái nhợt của ác ma.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hất lên áo choàng màu đen, mặt không thay đổi mà đi đi lại trong đoạn đường u ám này của hắn.
Phải làm sao bây giờ?
Chuyện Vinár kia nàng không rảnh lo, chỉ hy vọng ác ma từ bi, đừng làm loạn quá lớn.
Cục bông Ylang thầm thở dài, thử đi dò về phía trước.
Đến cũng đã đến, dù sao cũng phải xem xem.
Vừa nhảy ra hai bước, bỗng một con chuột bự đầm đìa máu tươi nhảy ra từ trong khe hở màu đen trên tường!
Con chuột nọ chỉ còn lại nửa thân trước, cái đuôi và chân sau cũng không thấy. Nó sắp chết, vùng vẫy giành giật sự sống, kéo thân tàn lăn xuống nước bẩn, chân trước liều mạng di chuyển, định trốn về phía trước. Thân thể nó chảy máu, nhuộm nước bẩn thành màu xám đục ngầu đỏ.
Một sinh vật đen sì theo sát con chuột, chui từ trong khe hở ra, bổ nhào vào vũng nước đối diện, ngăn đường đi của chuột.
Ngoại hình sinh vật này có chút giống trẻ mới sinh, đầu to thân nhỏ, tứ chi mảnh. Nhưng nó hiển nhiên không phải nhân loại, bởi da nó đen, có răng nanh và móng tay dài, còn có một đôi mắt đục đỏ ngầu.
“Gặp quỷ!” Ylang cả kinh, hồn bay lên trời.
Cục bông không có miệng, Ylang phí công mà ném đuôi, không biết nên giấu ở đâu.
Tiếng hô thấp của nàng thành công đưa tới sự chú ý của anh quái.
Nó cắn con chuột đáng thương chỉ còn một nửa thân tàn, vừa nhai xương cốt của nó, vừa quay đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng cục bông Ylang.
Bên miệng anh quái dính máu chuột, trên răng nhọn còn dính mấy dúm lông, miệng hơi mở, vung một cái lưỡi dài đầy gai khủng bố ra.
Ylang bị doạ dựng ngược lông.
Đây là thứ quỷ gì!
Trong lịch sử tổng quát về sinh vật trên đại lục, tới giờ cũng không có ghi chép về thứ như vậy!
Ylang buộc bản thân trấn tĩnh lại.
Nàng biết rõ, khi thú loại không tha, thứ đua đầu tiên là khí thế. Nhiều khi, chó săn có thể trạng cường tráng hơn, hàm răng sắc hơn sẽ bị những con chó cái bình thường khác triển khai toàn bộ khí thế để bảo vệ con dọa lùi.
Là thua ở chỗ khí thế.
Nếu muốn thắng khí thế, phải… Thẳng tiến không lùi!
Nàng bốc lửa nhiệt tình, một đôi mắt đen nhỏ hung ác nhìn chằm chằm vào anh quái trước mặt.
Lông tơ của nàng nổ thành nhím biển, cái đuôi dựng thẳng, hẳn là rất có lực uy hiếp… nhỉ?!
Anh quái nhe răng, thử thăm dò, chậm rãi bò về phía Ylang.
Ylang cảm giác được thể tích của mình thu nhỏ rất nhiều vì… bị doạ.
Vật này thật sự đáng sợ, nó thoạt nhìn tựa như một búp bê vải đen rách. Nhưng, vấn đề là, vẻ mặt nó lại thâm trầm quỷ dị. Theo nó lại gần, một mùi thối của thi thể hôi rữa lạnh lẽo lao thẳng tới chỗ Ylang.
Nó thật sự rất đáng sợ.
Ylang rất muốn khóc lớn một hồi.
Nàng chỉ là một cô gái bình thường, sao phải gặp chuyện như vậy chứ!
Nàng sắp hỏng mất!
Không, không được, tuyệt đối không được.
Sợ hãi, tan vỡ, chạy trốn, chắc chắn sẽ hoàn toàn kéo người vào địa ngục vạn kiếp bất phục.
Ylang buộc chính mình mở to hai mắt, chăm chú nhìn thẳng anh quái.
Nó lại nhe răng nanh.
Ylang biết rõ mình phải làm chút gì đó, nếu không con anh quái này sẽ nhào lên.
Thấy anh quái càng bò càng gần, Ylang bắt chước rồng Song Phàm hung dữ mình từng thấy trên lịch sử tổng quát về sinh vật trên đại lục, dựng phần lông phía sau hai mắt, nghẹn đủ khí, thét ra âm thanh như tiếng gào khủng bố của trẻ đang bú với anh quái.
“Yaaaaaaaaaa!!”
Anh quái bị nàng chấn động lại bò lên một bước.
Ylang vừa thả lỏng thì nhìn thấy anh quái cong chân, lấy đà nhảy, mở cái miệng đầy nước miếng màu đen cắn về phía nàng.
Khí thế uy hiếp gì! Có ích gì đâu!
May mắn Ylang sớm đã chuẩn bị.
Nàng dùng cái đuôi đập liên tục xuống mặt đất, nhảy về phía sau.
“Bộp…”
Anh quái thất bại, ngẩng đầu tìm kiếm Ylang.
Cục bông Ylang dùng cái đuôi của mình ôm lấy rễ cây thối nửa trên đỉnh động, treo mình giữa không trung.
Nó trong kẽ răng tất cả đều là chuột máu, thậm chí còn kề cận vài sợi lông chuột.
Ylang tí xíu cũng không muốn cùng cái kia xui xẻo con chuột táng thân cùng một chỗ.
Anh quái híp híp đôi mắt đỏ, nhe răng về phía nàng.
Quái vật kia không mọc cánh, chắc có lẽ không bay lên nhỉ? Hẳn là nó không biết bay!
Anh quái di chuyển.
Nó không bay được, nhưng móng vuốt sắc bén của nó có thể dễ dàng cắm lên tường.
Nó bò lên theo vách tường, tựa như một con thạch sùng linh hoạt.
Nó nhanh chóng bò tới đỉnh động.
Ylang: “…”
Nàng học con vượn, hất cái đuôi lên, ném người ra ngoài.
“Viu~” Nước đen bắn lên vài thước.
Ylang không dám nghĩ lại thành phần của nước này. Đôi mắt đen nhỏ của nàng di chuyển liên tục, vừa tránh nước bẩn, vừa chăm chú nhìn anh quái đuổi theo không ngừng sau lưng.
Tốc độ của nó rất nhanh, may mà sức bật của cục bông Ylang kinh người, vóc dáng nhỏ, hành động lại linh hoạt. Nàng xuyên nhanh qua từng đám cây khô, anh quái không thể đuổi kịp.
Sau khi đi qua một đoạn đường rẽ ngoằn ngoèo, trước mắt nàng rộng mở.
Trong động ngầm, một cái phòng cực lớn xuất hiện.
Tuy đã bị rễ cây mục nát quấn bện chiếm hơn nửa không gian, nàng vẫn lờ mờ thấy đồ án phức tạp từng được vẽ qua trên tường.
Đường cong kỳ quái, toàn cảnh thì không biết được.
Trong đại sảnh chỉ có một dạng thứ đồ vật.
Tại huyệt động chỉ có bức tường nâu và xanh đen, độ rung động mà một không gian như vậy mang đến vô cùng lớn.
Có một quan tài đá màu xanh.
Nó vô cùng lớn, nằm ba người cũng không chen chúc.
Trong lúc Ylang sửng sốt, nàng suýt bị anh quái cắn cái đuôi.
Nàng vội vàng tiến lên phía trước, cũng không cố kỵ việc mình có tôn trọng người chết không, nhảy thẳng lên nắp quan tài đá.
Trên quan tài đá khắc đầy hoa văn phức tạp cổ xưa, tiếng vọng truyền từ nắp quan tài nhẹ và giòn hơn trong tưởng tượng, xem ra nắp quan tài cũng không dày.
Đây là… Đây là giường của ác ma ư?
Nàng liếc anh quái đuổi theo vào trong sảnh lớn, lòng đỡ hơn chút.
Nếu như đêm qua ác ma chiếm lấy giường công chúa của nàng, vậy hôm nay nàng cũng dùng giường của hắn một lát, không ai thiếu nợ ai.
Ylang không nhảy lên một cách mù quáng nữa.
Nàng đi quanh quan tài đá, lượn vòng cùng anh quái.
Đuổi theo nãy giờ, nàng đã hiểu rõ tốc độ và sức mạnh của anh quái. Màng cố ý dụ nó, khiến nó liên tục đâm vào nắp quan tài.
Mọi chuyện nhanh chóng như nàng mong muốn, nó đẩy nắp quan tài ra thành một đoạn hổng dài nửa thước.
“Bộp.”
Cục bông nhảy lên nắp quan tài, xù lông, lắc đuôi khiêu khích anh quái dưới quan tài đá.
“Đến đi. Tên lùn!”
Anh quái nhảy lên.
Cục bông Ylang cẩn thận điều chỉnh góc độ, chậm rãi lùi về phía sau.
Khi cái miệng dính máu của anh quái sắp đớp tới nàng, nàng dùng cái đuôi kéo mạnh nắp quan tài về một bên.
Anh quái thất bại, không thể mượn lực quay người giữa không trung, ngã vào trong khe hở của quan tài đá.
Cục bông Ylang lanh lẹ dùng sức bật, đâm vào rìa nắp quan tài.
“Binh!”
Nắp quan tài khép lại.
Nàng nhảy lên trên quan tài đá trấn áp anh trách, còn như một nữ vương nhím biển, ngạo nghễ nhìn quanh “địa bàn” của mình.
Sự kiêu ngạo trong lòng dâng lên.
Nàng – Ylang Lynn – tự giải quyết một con quái vật đáng sợ!
Giống như một nữ kỵ sĩ!
Còn không đắc ý vài cái, dưới nắp quan tài truyền ra vài tiếng đập mất trật tự đầy điên cuồng.
Ôi… Lại nói quá sớm, còn chưa giải quyết xong.
Mặt Ylang vô cảm, kéo mình dài ra, ôm lấy tượng đá hai bên trái phải trên quan tài, biến mình thành một sợi dây thừng, trói quan tài đá lại.
Chuyện còn lại thì giao cho ác ma tự mình xử lý.
Ylang nhanh chóng ý thức được ở đó hơi không ổn.
Tiếng kêu của anh quái hình như thê thảm quá mức.
Sau khi xuyên qua khe hở nhỏ giữa nắp và thân quan tài đá, thanh âm truyền tới trở nên bồng bềnh thấm thoát, càng thêm âm trầm khủng bố.
Hình như còn có… tiếng gặm nuốt cắn xé.
Ylang nhỏ bé run lên.
Nàng… chắc đã hiểu nhầm gì đó. Có lẽ cái quan tài này không phải giường của ác ma, mà nó thuộc về một kẻ khác… không biết là sống hay đã chết.
Tiếng động trong quan tài đá nhanh chóng biến mất.
Phần lông dựng thẳng của Ylang cũng vì sợ mà dính người. Nàng vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng co người lại thành cục bông, cái đuôi vòng ra sau lưng, cong lên, duỗi thẳng, cong lên, duỗi thẳng, đẩy mình ra xa, rời khỏi quan tài đáng sợ có chủ nọ.
“Cạch! Kít….”
Trong cung điện yên tĩnh trống trải, tiếng đẩy nắp quan tài thanh âm kích thích như khiến linh hồn bốc khói.
Ylang chậm rãi quay mắt về sau lưng, cái đuôi tiếp tục giúp thân thể di chuyển về phía trước.
Chỉ thấy một bàn tay khô thành màu đen đưa ra từ trong quan tài, đẩy ra vách quan tài, định bò ra ngoài.
Ylang không tiền đồ mà hoàn toàn sợ hãi.
Nàng ném cái đuôi, nhanh chóng nhảy về phía đường đi.
“Bộp bộp bộp bộp…”
Cũng không biết liệu có dẫn ra càng nhiều anh quái không, cái thứ trong quan tài đá rõ ràng đáng sợ hơn anh quái gấp trăm lần!
Cục bông Ylang lao đầu xông về trước, kéo mình thành hình bầu dục.
Sau khi nhảy một đoạn rất dài, rẽ vào một chỗ ngoặt, Ylang sợ ngây người!
Nàng phát hiện, mình lại về đại sảnh có quan tài đá.
Nắp quan tài nhấc sang một bên.
Ylang cẩn thận nằm rạp xuống, tiến lên. Khi cách quan tài đá tầm mười thước, nàng nhẹ nhàng bật lên, trộm xem phần trong quan tài.
Trống rỗng, không có cái gì cả.
Ylang: “!!!”
Nó đi đâu rồi!
Bỗng nhiên, một cảm giác nguy cơ lạnh như băng bao trùm nàng, Ylang tê người, không chút suy nghĩ trực tiếp rời đi ngay.
“Grào…”
Cùng với một tiếng gào thét trầm thấp, mùi nấm mốc và thi thể đáng sợ bay về phía Ylang, khiến nàng ngã mấy cái.
Quay đầu nhìn lại, nàng thấy một thi thể đội kim quan!
Nó nhảy từ đỉnh đại sảnh xuống, làm mặt đất rung lên vài cái.
Đôi mắt đen nhỏ của Ylang trừng lớn, trong lòng hoảng sợ không thôi: khi mình đang nhảy tới nhảy lui, chẳng lẽ người này cứ im lặng như vậy mà bám ở phía trên nhìn mình?
Huhuhuhu thật là đáng sợ!
Thi thể đội kim quan nhanh nhạy hơn anh quái, cục bông Ylang kêu thảm, tiếp tục cuộc hành trình trốn chạy thoát chết.
“Lạch cạch!”
Nó móc ra một thanh kiếm dài, đuổi theo sau Ylang mà chém. Mùi bùn đất và nấm mốc ẩm ướt gay mũi bốc lên, rễ cây bị chém đứt, bay tới bay lui trên đường.
Ylang: “Huhuhu mẹ ơi…”
Nàng cố gắng kéo thân thể trốn về phía trước, từ hình cầu kéo thành hình bầu dục rồi lại kéo thành sợi dây.
Thi thể đuổi theo không dừng. Thỉnh thoảng trên đường có mấy anh quái nhảy ra đều bị nó tiện tay bắt lấy, nhét vào trong miệng nhai.
Máu màu đen theo càm của nó chảy khắp nửa người, trông càng đáng sợ!
Vườn hoa của ác ma thật là khủng khiếp!
Ylang liều mạng trốn, mắt thấy thi thể đội kim quan càng đuổi càng gần…
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt nàng biến thành màu đen.
Xong rồi xong rồi xong rồi!!!
Ylang kinh hoàng nháy mắt, trong tầm mắt lờ mờ xuất hiện đỉnh nhà gỗ hình tam giác lung lay rồi ổn định lại.
Trong ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bụi nhỏ đang nhảy điệu múa sáng sớm.
Nàng nằm giữa giường công chúa.
Đổi về rồi!
Trời tối đen thì trao đổi, khi hừng đông phục hồi như cũ.
Ylang co quắp hồi lâu, nhịp tim đập mạnh mới bình thường trở lại.
Chóp mũi phảng phất còn mùi thối của nấm mốc và lạnh lẽo của thi thể.
Thật sự là một đêm kinh hoảng.
Ylang thậm chí còn không có sức để thút thít nỉ non.
Độ ấm phòng bỗng thấp xuống, nắng sớm cũng sợ sức mạnh của ác ma, trong phòng tối đi như khoác lên một lớp băng màu đen.
Ác ma tuyệt mỹ mặc áo choàng hiện ra, nhìn chăm chú nàng từ trên cao xuống.
Ylang hoảng quá mức đã không cảm thấy sợ hãi, nàng kiệt sức mà nói với hắn trọng điểm: “Từ hôm nay trở đi, trước sáu giờ, anh phải giải quyết tất cả mọi chuyện rồi đến bên tôi. Anh có nghe được không thế?”
Giờ đây nàng thật sự không sợ hãi hoặc là “chuyện đã xảy ra rồi thì mặc nó thôi”.
Rõ ràng, hắn và nàng đã bị buộc vào trên một con thuyền. Nếu nàng chết, hắn cũng đừng nghĩ sống một mình!
Hắn híp đôi mắt đen sâu thẳm: “Ngươi đang ra lệnh cho ta? Gan lớn nhỉ… Không, không đúng. Nhân loại hèn hạ đáng thương, ngươi bị một con cương thi nhỏ dọa cho bể mật gần chết?!”
Lúc hắn trở về, cái cương thi đầu đội kim quan đang giương nanh múa vuốt mà lao tới.
Hắn có chút kinh ngạc, liếc nó.
Cương thi không chịu nổi ác ý của Thần. Áp lực từ cái nhìn kia lập tức khiến nó nổ thành một bãi nước bẩn.
Hắn cười khẽ một cách đầy mỉa mai, hình như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cúi người nhìn nàng: “Ngươi bị một thứ như vậy đuổi cả đêm ư?”
Ylang hoàn toàn không muốn giải thích.
Nàng sa sút tinh thần nhìn hắn, nhớ tới chuyện trong lòng kia: “Anh và Vinár thế nào? Không xảy ra chuyện gì không thoải mái chứ?”
Ác ma chậm rãi cong khoé môi hoàn mỹ mê người, tựa như đang cảm nhận lại cuộc trò chuyện hôm qua với tiểu công tước: “À. Không có.”
Ylang vừa thả lỏng, còn chưa kịp vỗ ngực một cái, chợt nghe hắn không để ý nói tiếp: “Hắn nói là nguyện giao thân thể và linh hồn cho ta. Thói đời thay đổi, người trẻ tuổi có giác ngộ, có tinh thần kính dâng như vậy đã không còn nhiều nữa.”
Ylang: “…”
Thân, thân thể, linh, linh hồn, giao, giao cho…
Nàng không biết nên làm thế nào để nói cho ác ma rằng đó là lời mời gọi thô tục.
Ylang khó có thể hình dung cảm giác của mình lúc này.
Ác ma hiểu lời mời gọi của Vinár thành… hiến tế?
Nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ác ma xinh đẹp hoàn mỹ trước mặt, hỏi hắn với vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Anh không đồng ý với Vinár chứ?”
“Sao lại không đồng ý?” Hắn ngạo mạn liếc nàng.
“Vậy nên anh đã đồng ý rồi à?” Ylang mất hết can đảm.
“Ừ.” Ác ma hé mắt, cảm thấy hơi khó hiểu, “Vì sao hiến tế thân thể và linh hồn còn phải chọn ngày giờ chứ? Hắn còn muốn cảm giác nghi thức ư? Hắn lựa chọn ban đêm cuối tuần, ta nói với hắn rằng chỉ có thể vào ban ngày, hắn thoạt nhìn vô cùng kinh ngạc.”
Ylang u oán đưa tay che kín khuôn mặt của mình.
Trời ạ.
Nàng khó có thể tưởng tượng ra, đó là cuộc đối thoại khiến người thẹn đến mức nào.