Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 7: 7 Vậy Mà Là Chung Văn Thiên



Edit: Guiga
- ---
"Thiên Lan"- nhìn tên là biết đây là một nhà hàng Trung Quốc chính hiệu.

Khi Hứa Thư Minh đến, các đồng nghiệp đã đến gần đông đủ.

Bộ phận thu mua đông người, phòng riêng không đủ chỗ, nhân viên phải kê thêm hai, ba cái ghế nữa mới đủ chỗ.
P.TGĐ Lý làm chủ, ông là người có chức vụ cao nhất trong bọn họ, từ đón khách đến chỗ ngồi, bận bụi không ngừng, càng cho thấy Hứa Thư Minh là một người ăn không ngồi rồi.
"Cậu là Hứa Thư Minh phải không, đến đây đến đây, tôi thay mặt Tiểu Triệu nhận lỗi với cậu, thằng nhóc này làm việc bộp chộp, làm liên lụy cậu bị TGĐ Hoàng gọi, lẽ ra sáng nay tôi định dẫn Tiểu Triệu đi nói rõ với TGĐ Hoàng, không ngờ TGĐ Hoàng lại hành động nhanh như vậy nên không kịp đi!"
Trưởng ban hậu cần nói chuyện thật là dễ nghe, Hứa Thư Minh nhìn nụ cười nhiệt tình trên mặt ông ta, lại nhìn bàn tiệc bên kia, tất cả mọi người đều mong chờ thái độ của cậu, bây giờ Hứa Thư Minh không muốn cũng phải chấp nhận.
Tổ trưởng Vương cũng cảm thấy nên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Đáp lời ngay: "Sao lại nói không chứ? May mà P.TGĐ Lý đến kịp thời, Thư Minh và tôi mới chỉ bị TGĐ Hoàng hỏi thăm vài câu.

P.TGĐ Lý, xem tôi thật không biết nói chuyện, trước kính anh một ly, cảm ơn anh đã quan tâm đến tổ kiểm toán chúng tôi."
Không đợi P.TGĐ Lý ngăn lại, tổ trưởng Vương đã uống cạn ly, làm cho những người trên bàn rượu vỗ tay reo hò.

Lúc này P.TGĐ Lý cũng phải đứng lên nói vài câu, dưới sự dẫn dắt của trưởng ban hậu cần, Tiểu Triệu trước xin lỗi Hứa Thư Minh, sau cảm ơn P.TGĐ Lý và tổ trưởng Vương.
Dù Hứa Thư Minh vẫn không nhiệt tình ra mặt, nhưng bây giờ cậu đã không phải là nhân vật chính nữa, cậu và trưởng ban hậu cần chỉ cần uống ly rượu xin lỗi, mọi người cũng dễ nói chuyện, sau này mọi người sẽ là bạn bè, tất cả ân oán đều bỏ qua.

Giữa bữa tiệc Hứa Thư Minh nhìn P.TGĐ Lý và đám người đang cùng uống rượu một lượt, lấy cớ mình uống nhiều, đứng dậy đi vệ sinh.
P.TGĐ Lý bởi vì Hứa Thư Minh mới làm bữa tiệc này, đương nhiên sự chú ý của ông ta đổ dồn vào Hứa Thư Minh, Hứa Thư Minh vừa đi, ông ta ở đây làm gì nữa, nên cũng muốn đi theo.
Nhưng mà, trưởng ban hậu cần là một người tinh ranh, tổ trưởng Vương cũng không lạc quan về sự phát triển trong tương lai của Hứa Thư Minh, hai người họ dẫn đầu, cản P.TGĐ Lý lại.
Đến khi P.TGĐ Lý thoát được đám người mời rượu, ra khỏi cửa thì đã không thấy bóng dáng Hứa Thư Minh đâu nữa.

Gọi điện thoại thì Hứa Thư Minh không bắt máy.
Gấp đến mức ông ta mồ hôi nhễ nhại ngoài hàng lang.
Thật ra Hứa Thư Minh uống đến hơi đau đầu, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, để gió lạnh thổi tỉnh rượu.

Đi lung tung trên hành lang, cuối cùng cũng không biết mình đi đến chỗ nào.
Chỗ này là một nơi rất tốt để đi, xung quanh rất yên tĩnh, cùng với phòng khách ồn ào rất khác nhau.
Từ lúc làm việc ở nhà hàng Trung Quốc, cậu rất không thích mùi khói dầu.
Cậu không thân đồng nghiệp trong công ty, với P.TGĐ Lý càng không thân quen, vì vậy P.TGĐ Lý cũng không biết sở thích của cậu, nếu không thì đã không mời cơm ở nhà hàng Trung.
Hứa Thư Minh ở cho gió lạnh thổi một lúc, cảm thấy cảm giác muốn nôn mửa đã dịu xuống, lúc này mới quay trở về.
Trên đường về, đúng như dự đoán P.TGĐ Lý gọi đến.
Hứa Thư Minh vừa đi vừa cầm điện thoại lên xem ai gọi, nhìn thấy là P.TGĐ Lý, bước chân không khỏi dừng lại, đang suy nghĩ nên nghe hay không.
Không ngờ lúc cậu đi tới một ngã tư trên hàng lang, bỗng nhiên một cơn gió tạt qua trước mặt, Hứa Thư Minh dường như nhận ra, ngẩng đầu chỉ thấy vài bóng đen xông phía cậu.
Cậu không kịp dừng lại, đụng phải người muốn đi tới, sức lực đương nhiên không cần phải nói, Hứa Thư Minh không tránh kịp bị đụng đến hoa mắt chóng mặt, điện thoại rơi xuống đất.
"Đứa nào không có mắt đấy? Dám đụng ông đây?!" Một giọng nói lớn hét lên.
Hứa Thư Minh bị va vào thật mạnh, hành lang nhà hàng đương nhiên trải thảm, nhưng người bị nện xuống đất, tất nhiên sẽ đau nhức.

Hôm nay cậu đã hơi cảm, cả ngày đầu đều lâng lâng, đêm nay lại uống rượu, lại càng khó chịu, cậu nằm rạp trên đất một hồi lâu, mới lắc lắc đầu, từ dưới đất đứng lên.
Bởi vì điện thoại bị đụng rớt, sau khi Hứa Thư Minh đứng dậy mới cúi đầu tìm, Điện thoại bị va vào góc tường, cậu quay lại nhặt.
Cầm lên kiểm tra, màn hình điện thoại vốn đã có một đường mạng nhện, lần này thì xong luôn, màn hình không thể nhìn được nữa.
Cậu thử mở nguồn, nhưng điện thoại vẫn đen thui.
Lúc này cậu mới ngẩng đầu xem ai đụng cậu.
Người nọ vẫn chưa đi, đang luôn miệng chửi bới, hắn đi cùng với một người bạn, chỉ vào mặt Hứa Thư Minh mà chửi với bạn của anh ta.
Người nọ dáng người khỏe mạnh, cả người đầy cơ bắp, đeo một sợi dây chuyền bằng vàng to bằng ngón tay, trời lạnh thế này mà như sợ người khác không biết nên cố tình phanh áo sơ mi ra để lộ ra bên ngoài.
"Thật là xui xẻo, ăn một bữa cơm mà có thể đụng phải ăn vạ?"
Người nọ luôn miệng mắng chửi, con mắt liếc Hứa Thư Minh, giọng điệu rất không kiên nhẫn, "Nhìn nhìn cái gì? Biến đi cho ông!"
Hứa Thư Minh không để ý tới hắn, lấy điện thoại rồi ra hiệu với hắn ta.
Người nọ nhìn thấy màn hình điện thoại của cậu đã bị hư hỏng nặng thì vui vẻ, bỏ mặc bạn bè, loạng choạng đi tới, lớn tiếng nói:
"Ông đụng? Ai nhìn thấy ông đụng? Đừng thấy ông đây có tiền mà lừa tiền ông?"
Lời vừa thốt ra, bằng bè của hắn cũng cười, hùa theo hắn nói: "Anh Tào, tôi lại thấy thằng này cảng đường của anh!"
Anh Tào đắc ý cười với hắn, sau đó quay lại chỉ thẳng mặt Hứa Thư Minh uy hiếp: "Biết điều chút đi, ông đây sẽ không tính toán, nếu không đừng trách ông đây không nể mặt?!"
Lúc này, phòng ăn bên cạnh hàng lang nghe được âm thanh, mở cửa ra nhìn, nhìn thấy mặt mũi anh Tào hung dữ, không dễ chọc, thì yên lặng rúc đầu không quan tâm nữa.
Hứa Thư Minh nhìn ngón tay hắn đưa trước mặt mình, cậu vươn tay hất ra.
"Tránh ra."
Ánh cậu nhìn anh Tào không chút nhượng bộ lạnh lùng nói.
Anh Tào không ngờ rằng cái thằng trông có vẻ yếu ớt trước mặt thế mà không biết điều, lửa giận lập tức bùng lên.

"Con mẹ nó mày biết ông là ai không?" nói xong, hắn đưa tay đẩy Hứa Thư Minh.
Hứa Thư Minh uống rượu nên bây giờ đã hơi lâng lâng, nhưng cậu có một đặc điểm đó là càng say lại càng bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, anh Tào nhìn thấy càng tức giận.
Cái đẩy này không có bao nhiêu sức, nhưng Hứa Thư Minh lại không phòng bị, bỗng chốc đẩy ngã xuống đất.
Lần này Hứa Thư Minh nằm sát xuống đất, ngã đến đầu óc rối mù, đầu va trực tiếp vào chân tường, phát ra tiếng bịch thật lớn, cậu ngồi trên đất hồi lâu không cảm giác, đầu ong ong, trước mắt tối thui.
Anh Tào không ngờ Hứa Thư Minh trông kiêu ngạo, nhưng chỉ mới đẩy một cái đã không dậy nổi.
"Này, đứng dậy, đừng giả vờ với ông!" Hắn đưa chân đá vào người Hứa Thư Minh vài cái, nhưng Hứa Thư Minh vẫn không dậy.
Bạn bè anh Tào cũng đi tới, dù sao cũng đang ở nhà hàng, xung quanh có rất nhiều người, trên đầu còn có mấy cái camera, nếu làm lớn chuyện, đêm nay bọn họ sẽ phải gặp rắc rối.
Nên tới khuyên nhủ ngay: "Được rồi được rồi, không phải hắn muốn ăn vạ sao, cho hắn tiền là đuổi đi được rồi.

Hôm nay chúng ta còn có việc gấp!"
Anh Tào nghe thấy cũng đúng, lúc này đã có nhân viên phục vụ đứng bên hàng lang trông thấy, tất nhiên anh Tào vẫn khó chịu, nhưng nhìn Hứa Thư Minh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng hừ một tiếng.
"Thật con mẹ nó xúi quẩy!"
Hắn vừa mắng, vừa móc túi tiền, từ bên trong lôi ra một xấp tiền giấy đỏ rực, cũng không thèm nhìn, ném toàn bộ xuống mặt Hứa Thư Minh.
"Quỷ nghèo chết tiệt!"
Nói xong dắt bạn bước qua người Hứa Thư Minh, hai người lần lượt chậm rãi rời đi.
Hai người vừa đi, nhân viên phục vụ bên kia mới dám tới gần, muốn đỡ Hứa Thư Minh dậy.
Hứa Thư Minh mặc dù không dậy nổi, nhưng vẫn còn tỉnh táo, những lời anh Tào nói, cậu nghe rất rõ ràng.
Nhân viên phục vụ hỏi cậu có sao không, Hứa Thư Minh lắc đầu, trong đầu vẫn quanh quẩn những lời nói của anh Tào.
Từng câu, từng chữ đều không bỏ sót.
Vừa đứng lên, có thể thấy ngay trên mặt đất từng tờ tiền đỏ rải rác.
Nhân viên phục vụ thật ra đã nhìn thấy từ lâu, nhưng nhìn thấy anh Tào dùng tiền xúc phạm cậu, nhưng không đụng đến tiền trên mặt đất, chỉ nhìn một cái rồi lại cân nhắc thái độ của Hứa Thư Minh.
Đầu Hứa Thư Minh còn đau, không cần sờ cũng biết chắc chắn trên đầu đã sưng một cục bự.
Cậu nhìn chằm chằm những tờ tiền giấy đỏ tươi trên mặt đất, giấy còn mới tinh, xem ra vừa được lấy từ ngân hàng, ngay cả nếp gấp cũng không có.

Cậu nhìn đống tiền này một hồi lâu, thì đã cảm giác mắt mình hơi ướt.

Nhưng mà, trước mặt người ngoài, cậu chỉ yên lặng nhắm mắt, một lúc sau mới chậm rãi mở ra.
Sau đó xoay người nhặt hết số tiền trên mặt đất, từng tờ từng tờ một.
Sao mà không lấy?
Lần trước cậu đã hối hận vì một trăm vạn lần trước, lần này không thể để hối hận lần thứ hai.
Hơn nữa, anh Tào kia nói đúng, quỷ nghèo thì sao không thể khom lưng.
Cậu có tư cách gì?
Nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn cậu khom người nhặt tiền, thì lập tức nhặt giúp, nhặt xong còn đưa cái điện thoại bể nát cho Hứa Thư Minh.
"Cảm ơn." Hứa Thư Minh rút ra một tờ đưa cho nhân viên kia.
Nhân viên phục vụ nhỏen miệng thật thà cười một tiếng, khoát khoát tay, nói thẳng hắn không thể nhận, quản lý nhà hàng đã dặn dò, không thể nhận tiền bo của khách, thấy Hứa Thư Minh không có việc gì, vội vàng rời đi.
Hứa Thư Minh cầm tiền ngưng lại, cậu cười một tiếng, cúi đầu nhìn tiền trong tay, cũng cảm thấy mình thật nhàm chán.
Cậu cất bước tiếp tục đi về phía trước, trông thấy một cái thùng rác, vứt xấp tiền mặt và cái điện thoại hỏng trên tay vào.
"...!—— ừm, quyết định vậy đi."
Đúng lúc này, một người đối diện đang cầm điện thoại đúng lúc đụng phải Hứa Thư Minh, lần này Hứa Thư Minh đi chậm, người kia đi đường cũng mang kính, vì vậy hai người cũng chỉ chạm mặt.
Hứa Thư Minh cảm thấy giọng nói này có hơi quen tai, tò mò liếc mắt nhìn, cái nhìn này khiến cho Hứa Thư Minh không khỏi dừng bước, đột nhiên đứng yên tại chỗ.
Người đàn ông đối diện rõ ràng cũng cùng ý nghĩ với Hứa Thư Minh, sau khi nhìn thấy rõ mặt Hứa Thư Minh cũng dừng bước, chậm rãi thả điện thoại trong tay xuống.
"Thư Minh." Người đối diện nói khẽ.
Vậy mà là Chung Văn Thiên.
- ---
29/06/2021.