Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa

Chương 24: 24 Anh Ta Làm Như Vậy Là Khinh Người Quá Đáng!



"Thì ra là anh mời cục trưởng đến à, tôi còn nghĩ sao...!" lúc này Hứa Thư Minh mới hiểu mình ra ngoài dễ dàng như vậy là do nguyên nhân này.
Anh vốn muốn tìm một luật sư giỏi đến làm cho tên cảnh sát ngày thường quen làm mưa làm gió này khó chịu, nhưng khó chịu cũng chỉ là khó chịu thôi, cũng không thể khiến người ta lập tức ăn nói khép nép với anh.
Chỉ khi báo cáo trực tiếp với cấp trên của hắn, mới khiến bọn họ thấp thỏm lo âu, vội vàng xin tha thứ.
So với chị Chung có chút xíu mối quan hệ, thì Chung Văn Thiên ra tay đủ khiến người ta kinh ngạc.
Chung Văn Thiên không có biểu hiện gì, ánh mắt hắn nhìn Hứa Thư Minh cũng vô cùng lạ lẫm.

Hắn quan sát Hứa Thư Minh một hồi lâu, chờ anh đứng vững mới buông tay ra, giọng điệu bình thản nói:
"Là tôi mời cục trưởng đến thả em."
Hứa Thư Minh lại hơi tò mò về thái độ của hắn, tại sao đến cứu người xong lại mang vẻ mặt vô cảm đó.
Anh quan sát sắc mặt của Chung Văn Thiên, trong đầu có vô vàn câu hỏi.
Hôm nay Chung Văn Thiên mặc một bộ đồ tây màu đen, áo sơ mi trắng, đeo cái cà vạt màu xanh xám có thêu một ít hoa văn đẹp bằng chỉ bạc, vừa sang trọng vừa khiêm tốn làm nổi bật lên vẻ hoạt bát, đây không phải là phong cách Chung Văn Thiên thích.
Hứa Thư Minh mím môi, quay đầu nhìn chiếc xe màu đen đang đậu trước bậc thềm.
Chiếc dừng ở bên lề đường, cửa xe dán một lớp màng chống nhìn trộm màu đen, nhưng trực giác Hứa Thư Minh nói cho anh biết bên trong chắc chắn có một người đang ngồi.
Một người đang chờ Chung Văn Thiên, thậm chí sáng nay còn giúp Chung Văn Thiên chọn cà vạt.
Ồ, đây là đến giúp người khác trút giận đây mà.
"Tại sao không nói gì? Tôi giúp em, một câu cảm ơn cũng không có?" Đột nhiên Chung Văn Thiên nói, hắn như đang muốn bĩnh tĩnh nói chuyện với Hứa Thư Minh, nhưng nghe giọng nói của hắn là biết không thể.

"Tại sao em lại làm như vậy? Tôi hình như đâu có đắc tội với em, tại sao em cứ muốn đối nghịch với tôi?"
Giọng nói của hắn kéo suy nghĩ của Hứa Thư Minh từ trên xe trở về, anh chầm chậm quay lại nhìn Chung Văn Thiên, bất ngờ nở nụ cười.
Sắc mặt của anh tái nhợt, sau biến cố anh lại gầy đi, khiến cho nụ cười này càng có vẻ yếu đuối giống như chỉ cần to tiếng sẽ khiến anh hoảng sợ.
Nhưng ánh mắt của anh rất lạnh, ánh mắt nhìn Chung Văn Thiên như ngâm trong một lớp tuyết, khiến cho hắn không cảm nhận được chút độ ấm nào dưới ánh mặt trời.
"Tôi không hiểu ý của anh? —— không biết tôi đã làm gì khiến cho anh Chung đây hôm nay tự mình đến hỏi han tôi?" Hứa Thư Minh dịu dàng hỏi.
Biểu cảm của Chung Văn Thiên càng khó coi, hắn nhớ tới những chuyện nhỏ nhặt xuất hiện mấy ngày nay, giọng điệu không vui nói:
"Nhất định phải cần tôi nói rõ? Thư Minh, tôi biết bây giờ em rất cần giúp đỡ, tôi cũng đồng cảm với hoàn cảnh của em, nhưng ——"
"Anh câm miệng!" Hứa Thư Minh quát, như không thể chịu đựng nữa trực tiếp cắt ngang lời Chung Văn Thiên.
Đồng cảm với tôi, Chung Văn Thiên có tư cách gì?
Hứa Thư Minh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Chung Văn Thiên như thể anh không quen biết hắn, anh nghiêm túc nhìn hắn mấy giây mới lạnh lùng nói:
"Cảm ơn sự đồng cảm của anh, nhưng có lẽ tôi đã nói tôi không muốn anh Chung quan tâm đến chuyện của tôi."
Chung Văn Thiên bị lời nói của anh làm tức giận, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hứa Thư Minh hắn lại không đành lớn tiếng, kìm nén nói:
"Nếu như em không nhúng tay vào chuyện nhà của tôi, tại sao hôm nay tôi lại đến tìm em? Hứa Thư Minh, em cho tôi biết lý do!"
"Tôi không biết tôi nhúng tay vào chuyện nhà anh lúc nào? Anh Chung, nếu như anh không nói rõ ràng, vậy xin tránh ra!"
"được, được —— em đúng là kiên cường, một câu không biết đã đổ trách nhiệm đi hết! Tôi hỏi em, đầu tiên, có phải em liên lạc với Thái Thiến Nghiên khiến cô ấy làm ầm ĩ ở nhà làm tôi có nhà không thể về? Thứ hai, có phải em tìm Sở Xuyên? Tôi có thể cam đoan với em, em ấy không liên quan gì đến chuyện của bố mẹ em, em không cần phải trả thù em ấy!"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Chung Văn Thiên trước mặt nhiều người không có phong độ trút hết tất cả những lời dưới đáy lòng ra ngoài.

Sau khi hắn nói xong, hình như cảm thấy hơi khó xử giọng điệu lại hòa hoãn hơn nói với Hứa Thư Minh: "Được rồi, chuyện trước đây em làm tôi không tính toán, nhưng tôi phải trịnh trọng cảnh cáo em, chuyện gia đình tôi không liên quan đến em!"
"Xong rồi?" Hứa Thư Minh nói khẽ.
Chung Văn Thiên lúc đầu dự định nói xong sẽ đi, nhưng Hứa Thư Minh lại nói câu này khiến bước chân của hắn khựng lại một chút, hắn quay lại nhìn Hứa Thư Minh nói:
"Đúng vậy."
Hứa Thư Minh trào phúng nhìn hắn một cái, nói: "Anh cảm thấy tất cả chuyện này đều là trách nhiệm của tôi? Tôi nhớ năm nay anh mới hơn ba mươi chứ đâu phải hơn năm mươi mà sao mắt anh lại mờ đến độ này rồi!"
Câu nói này mang tính sỉ nhục quá nặng, phút chốc mặt Chung Văn Thiên sầm lại, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thư Minh lập tức sắc lạnh.
Hứa Thư Minh lại không thèm để ý, anh vốn lười giải thích, nhưng thấy Chung Văn Thiên nói chắc chắn như vậy, đẩy hết thảy lên đầu anh, rồi làm ra vẻ không so đo khiến cho anh không thể nhịn được nữa.
Anh tiến lên một bước, Chung Văn Thiên khẽ giật mình, lại im lặng đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn anh.

Hứa Thư Minh thấp hơn Chung Văn Thiên mấy centimet, lúc này nhìn hắn không thể không ngẩng đầu, Hứa Thư Minh nhìn chăm chú vào mắt Chung Văn Thiên, nhẹ giọng nói:
"Anh rất tức giận?"
Chung Văn Thiên bình tĩnh nhìn lại anh, ánh mắt như chim ưng khiếp người ta sợ hãi.
Bình thường người bị Chung Văn Thiên nhìn chằm chằm như thế đã sớm bị dọa đến run chân.
Hứa Thư Minh thì ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích, anh chỉ rủ mi mắt, nắm lấy cà vạt của hắn, dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên cà vạt, nói:
"Vậy anh có biết người tình nhỏ của anh, Viên Sở Xuyên, đã bảo thuộc hạ đuổi tôi ra khỏi thủ đô như thế nào không? Chỉ vì tôi chướng mắt hắn.


Anh có biết, lúc tôi bị chế giễu như thế nào khi bị đưa từ khách sạn đến cục cảnh sát không? Sau khi đến đồn cảnh sát lại bị những tên cảnh sát quen làm mưa làm gió giày vò ra sao không? —— còn anh chỉ bị tôi nói vài câu nói thật lòng đã tức giận thế này, vậy tôi thì sao? Tôi không phải người à? Phải mặc cho Viên Sở Xuyên kêu tới quát lui?!"
Chung Văn Thiên bất ngờ bắt lấy cánh tay anh, nhìn anh thật lạnh lùng.

Hứa Thư Minh cũng ngẩng đầu, không chút nhượng bộ đối mặt với hắn, tiếp tục nói:
"Bố tôi bây giờ đang nằm viện, hắn lại muốn tôi đi chỗ nào? Anh cảm thấy tôi vô lý, vậy anh muốn tôi phải làm sao? Đưa bố cùng ra khỏi thủ đô sao? Nhìn ông ấy chết từ từ trên giường bệnh? —— thật ra, anh cũng biết rõ bây giờ anh tức giận chỉ vì tôi khiến Viên Sở Xuyên buồn lòng, khiến hắn lấy chuyện này làm phiền anh đúng không?"
"Không phải!" Chung Văn Thiên cắn răng phun ra hai chữ.
Hắn nắm chặt cằm Hứa Thư Minh, không kiềm được tức giận nói: "Hứa Thư Minh, em nghe kĩ cho tôi —— chuyện này Sở Xuyên một chữ cũng không nói với tôi, là do em hành động quá rõ ràng, khiến tôi biết được! Nếu như hôm nay tôi không đến, em muốn làm thế nào? Khiến thuộc hạ của Sở Xuyên mất mặt phải không? Hay là cho hắn một bài học?"
Hứa Thư Minh vốn đã đói lả người, lúc này anh bị Chung Văn Thiên bóp cằm muốn lấy tay hất ra nhưng sau khi vươn tay lại phát hiện tay mình mềm nhũn, không có cách nào đẩy hắn ra.
Anh không biết tình trạng cơ thể mình bây giờ đã rất tệ.

Cái trán trơn bóng đã toát mồ hôi lúc nào, khuôn mặt ửng đỏ yếu ớt, chỉ là đôi mắt anh vẫn trong veo, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng Chung Văn Thiên khiến Chung Văn Thiên không cách nào giữ vẻ bình tĩnh.
"Anh, anh buông tay ra..." Hứa Thư Minh nhắm mắt lại nói khẽ, giọng nói nhỏ đến mức khó nghe thấy.
Chung Văn Thiên cau mày, nghi ngờ anh đang dở chiêu gì, tay lại càng dùng sức, căn bản không có nghe.
Hứa Thư Minh cảm giác quai hàm đau nhức, anh nhíu mày, trong lòng lại càng phẫn nộ.
Dựa vào cái gì Chung Văn Thiên có thể chất vấn anh, cho dù anh giở chút trò nhỏ, thì cũng là bẫy Viên Sở Xuyên và Vương Gia Kỳ...
Chẳng lẽ đây cũng là sai sao?
Từ trước đến giờ anh không làm hại bọn họ, tại sao bọn họ lại ở trên cao vênh mặt hất hàm sai khiến anh, còn không cho anh từ chối.
"Tôi hơi choáng, anh...!Buông ra..." Hứa Thư Minh cảm thấy mình nói chuyện cũng khó khăn.


Đầu óc quay cuồng....
"Bây giờ mới tỏ vẻ yếu đuối có phải quá muộn không, Hứa Thư Minh." Chung Văn Thiên thoáng buông tay, trên mặt hiện lên vẻ trào phúng.
Hắn nói xong, chờ Hứa Thư Minh miệng lưỡi sắc bén phản bác, lại thấy thân thể Hứa Thư Minh mềm nhũn đổ nhào đến hắn.
Lúc này Chung Văn Thiên mới cảm thấy không đúng, hắn vô thức đưa tay đỡ lấy bả vai Hứa Thư Minh, vừa định bảo anh tự trọng một chút, ngón tay lại đụng trúng gương mặt Hứa Thư Minh.
Nhiệt độ nóng hổi của Hứa Thư Minh khiến Chung Văn Thiên lập tức rõ ràng nãy giờ anh chỉ cố gắng chống đỡ.
Có lẽ, có lẽ là tôi đã hiểu lầm em...!Nào có ai giăng bẫy người khác lại khiến mình thê thảm như vậy.
Nhất thời trong lòng Chung Văn Thiên dâng lên một cảm giác không thể diễn tả, Sở Xuyên đúng là không nói gì, chỉ là gần đây Sở Xuyên rầu rĩ không vui, hắn mới hỏi Vương Gia Kỳ, người đến đón Sở Xuyên.
Vương Gia Kỳ nói là Hứa Thư Minh đến thủ đô, còn hay liên lạc với Thái Thiến Nghiên làm những việc khiến Sở Xuyên không vui.

Nhưng Sở Xuyên biết hắn gần đây bận rộn, nên đều yên lặng để trong lòng không nói với hắn.

Còn...
Chung Văn Thiên thấy hắn ấp úng, lệnh cho hắn nói tiếp.
Lúc này Vương Gia Kỳ mới ngượng ngùng nói: "Không biết anh Hứa xảy ra chuyện gì, đặc biệt không ưa thầy, đêm qua trùng hợp gặp tôi và mấy người trợ lý, nên xảy ra xung đột với chúng tôi, vài câu không hợp đã tát tôi một cái, sáng nay thầy thấy vết đánh trên mặt tôi, còn dặn dò tôi không cần nói nhiều.

——Nhưng mà anh Chung, thầy có thể nhịn, nhưng tôi thì không nhịn được! Anh Hứa gặp chuyện này thật sự khiến người ta thương xót, nhưng việc này có liên quan gì đến thầy tôi, anh ta làm như vậy là khinh người quá đáng!".