Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

Chương 12: Chơi một trò chơi

"Mạo hiểm! Kích thích!"

-

Hôm ấy, thực đơn bữa tối của Tịch Thừa Quân là: thịt bò hầm cùng với cà chua, tôm luộc, sườn heo kho cùng dưa cải và cơm cuộn thanh cua.

Còn thực đơn bữa tối của Khâu Tư Xuyên là: Bạch Khởi để lại một quả trứng gà, luộc chín; hai chiếc bánh kếp còn lại, quay trong lò vi sóng; rửa một ít bắp cải để tăng thêm hương vị sang trọng cho món mì ăn liền.

Mà thực đơn bữa tối của những khách mời khác: xiên nhỏ, xiên lớn, xiên không ngon và xiên chưa chín.

Cho dù hiện tại miệng còn đang suy nghĩ mắng Bạch Khởi sao cho đã, nhưng làn đạn vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

【 Thảm như thế này thì tui đây xin gớt một giọt nước mắt chia sẻ nỗi buồn nha 】

【 Nếu không có BBQ của Bạch Khởi thì mọi người chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay 】

【 hahahahahahahahahahahahahaha 】

【 Mấy người làm tui cười đến rơi hạt lệ 】

Chờ mỗi người đều ăn xong.

Dương Ức Như đã bắt đầu hoạt động xây dựng biệt đội KTV cao tuổi tại đây.

Hứa Dật xem kịch bản.

Khâu Tư Xuyên ngồi thẫn thờ trên sô pha.

【 Ai guii, mị cứ nghĩ rằng thầy Tịch với cậu bé kia kết hôn chớp nhoáng như vậy sẽ là cặp đôi đáng xấu hổ nhất, nhưng mị hông ngờ ngược lại là bọn Hứa Dật và người còn lại nghen 】

【 Nói thế nào nhỉ, tui cảm thấy hai người này không đến được với nhau 】

Cư dân mạng không khỏi than ngắn thở dài, màn hình cắt đến đoạn của Bạch Khởi.

Hai người cho chén đĩa vào máy rửa bát, sau đó bật máy chiếu lên, bắt đầu xem phim.

Tịch Thừa Quân: "Em muốn xem phim gì?"

Bạch Khởi: "《 Thượng Sơn 》 đi anh."

《 Thượng Sơn 》là bộ phim do Tịch Thừa Quân tham gia diễn xuất khi anh mới vừa ra mắt, kể về câu chuyện của một nhóm người lần lượt lên núi để làm cướp trong triều đại đầy biến động.

Trong phim, anh sắm vai một thiếu niên tướng quân có gương mặt bị biến dạng.

Đây là một nhân vật phản diện ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng đây chính là bước khởi đầu trong sự nghiệp của Tịch Thừa Quân.

Nhờ vào vai diễn này, anh đã lấn át rất nhiều diễn viên khác, trở thành nam diễn viên được chú ý nhất năm. Và giành được giải nam phụ của Kim Mã.

Tịch Thừa Quân không từ chối.

Vì vậy, họ ngồi lại với nhau và bắt đầu xem phim.

【 Áu áu áu, Phong Ngải thật sự là một nhân vật rất khó để diễn! 】

【 Hồ ly nhỏ này thật sự thủ đoạn cao siêu, nhưng tui muốn nói chính là... để tui lục lại các bộ phim cũ của thầy Tịch xem thêm ngàn lần nữaaaa! 】

Là một đứa trẻ mồ côi của hoàng tộc, sau khi sống yên ổn hơn 20 năm, một ngày nọ, quán rượu nơi cô ẩn náu bị lật tung.

Vừa bước tới cửa, cô đã ngửi thấy mùi rượu và máu.

Không đợi cô kịp xoay người lại.

Người thiếu niên thân cao dáng dài, đường nét khuôn mắt sắc bén, một nửa bên này vô cùng tuấn tú ôn hoà, một nửa bên kia lại nhăn nheo ngoằn nghèo do bỏng lửa mang lại chậm rãi đi vào bóng đêm.

Bạch Khởi mấp máy môi.

【 Đến rồi các chuỵ em, đang chuẩn bị phát biểu cái gì kìa? Nói chuyện văn minh lên nhá, sang lên nhá, đừng để những blogger phim ảnh và nhà phê bình treo lên mà vả mồm nhá 】

Bạch Khởi: "Tay nghề của cô Lưu Chi thật sự quá tuyệt vời, tạo hình hoá trang này rất ấn tượng. Vừa dữ tợn lại vừa tà ác, như Quỷ La Sát từ trong địa ngục bước ra, mà đối lập với nó chính là nửa bên khuôn mặt còn lại. Phần nửa còn lại này anh tuấn và dịu dàng, một bên tốt một bên xấu, một bên như địa ngục một bên lại như thiên đàng, bóng tối và ánh sáng giao thoa lẫn nhau, vừa mâu thuẫn lại vừa thuyết phục, tất cả những điều này đều được anh diễn ra hết."

Bạch Khởi nói tiếp: "Phần ánh sáng và bóng tối cũng đặc biệt tỉ mỉ, đúng là thầy Cao ra tay có khác. Tất cả bố cục cảnh quay đều lấy anh làm trung tâm, hướng ánh sáng rọi đến cũng hội tụ vào trên người anh, sự đan xen giữa ánh sáng ấm áp và bóng tối vô tận thể hiện đầy chân thật. Một cảnh này anh diễn đến đặc biệt xuất sắc, anh thật sự là người sinh ra là thuộc về màn ảnh..."

Bạch Khởi vẫn tiếp tục nói: "Phụ kiện và vũ khí có phải được cố vấn bởi Mộng Tri tiên sinh của《 Qua* 》đúng không ạ?"

【???】

【Đang nói cái giống gì vậy? Đệt, mỗi một chữ cái đều nghe được nhưng sao ghép lại chả hiểu cái gì thế?】

【Đợi chút tui đi search baidu cái】

Bạch Khởi cười vui vẻ, cắn vành cốc, nước đọng trên môi.

Cậu nói: "Tay của anh thật đẹp, cho dù có dính máu vẫn cảm thấy rất đẹp."

【 Được, vẫn là cậu bé này giỏi 】

【 Hí hí hí, lúc tui xem phim tui cũng cảm thấy dậy áh, tay của thầy Tịch thật sự rất rất đẹp luôn áh! 】

【 Các chị em, bà đây baidu search về rồi đây! 】

Phía bên này làn đạn đang rậm rạp nói chuyện, mà phía bên kia, có một topic nhanh chóng bắt đầu hot trong diễn đàn.

《 Bàn luận về sự thả rắm cầu vồng đỉnh cao của Bạch Khởi 》

L1: 《 Thượng Sơn 》đã giành được hai giải thưởng, một cho đạo diễn xuất sắc nhất và một cho nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Khi đó, mọi người đều khen đạo diễn quay giỏi và Tịch Thừa Quân diễn xuất tốt đến hoàn mỹ, nhưng dường như không ai biết rằng đoàn phim đã thuê một chuyên gia tư vấn đặc biệt, chính là "thầy Cao" mà Bạch Khởi đã nói.

Thầy Cao tên thật là Cao Như Phi, đã sống ở nước ngoài tám năm và theo học tại Học viện Thiết kế chuyên nghiệp. Đây là người mà bao nhiêu năm qua tôi đều dõi theo đó! Bởi vì Bạch Khởi đã nhắc đến, tôi sẽ cho các bạn xem những thiết kế mà thầy Cao từng làm cho năm ấy nhé......

Nhận xét của Bạch Khởi chính là đồng thời ca ngợi thầy Cao và Tịch ảnh đế cùng một lúc! Nếu tôi là thầy Cao, tôi rất vui được hợp tác với Tịch ảnh đế lần nữa!

L2: Nhiều người chỉ biết đến thầy Lâm, chuyên viên tạo hình cổ trang đỉnh cấp trong nước, người đã vẽ lên vô số khuôn mặt với nét đẹp cổ điển. Nhưng ít người biết đến cô Lưu Chi đúng không? Hoá trang đặc biệt đánh mạnh vào thị giác người nhìn! Cô ở trong đoàn phim《 Thượng Sơn 》mà đảm nhận chuyên viên tạo hình nhân vật, thế mà lại bị một nhà thiết kế nước ngoài khác ăn cắp và tham gia cuộc thi tạo hình chuyên nghiệp toàn cầu, còn nhận được giải nữa. Bây giờ cả hai vẫn đang tranh cãi về bản quyền... Haizz, tôi hy vọng cô Lưu sẽ thoát khỏi mớ hỗn độn này càng sớm càng tốt!

...

L114: Khiếp thế??? Cao Như Phi thực sự tuyệt vời, tôi đã trở lại sau khi xem sơ lược về cuộc đời của thầy. Nhưng thầy ấy đã lâu không hợp tác với đoàn phim rồi.

...

L334: Vậy, Bạch Khởi biết mấy chuyện này từ đâu? Gu thẩm mỹ của cậu nhóc này thật sự cao đến như vậy à? Mấy cái này chúng ta không hể biết đến luôn ý?

L345: Tôi biết《 Qua 》! Nó là một cuốn sách rất hay đó! Hy vọng mọi người đều sẽ mua một cuốn đế xem nha! Mộng Tri tiên sinh hiện là giáo sư thỉnh giảng tại một trong những trường đại học đứng đầu Bắc Kinh ý.

...

Comment càng ngày càng nhiều.

Có người không khỏi thốt lên: Có ai nhớ rằng Bạch Khởi hình như là sinh viên của Đại học Bắc Kinh không? Đây cũng là một trong những trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc đó mấy ba mấy má ôi.

Fans thật sự là quên mịe chuyện này rồi.

Bọn họ đúng là đã tìm ra địa chỉ trường học của Bạch Khởi, nhưng bọn họ cũng không bao giờ nghĩ rằng trường học này với cậu ấy có điều gì liên quan đến nhau.

Từ từ chậm rãi, cư dân mạng không khỏi bắt đầu suy nghĩ, đằng sau mỗi bộ phim thành công như vậy, còn có bao nhiêu nhân vật mà chúng ta không biết đã cống hiến hết sức mình cho sự vinh quang này?

Trong màn hình.

Sau khi Bạch Khởi cùng Tịch Thừa Quân xem xong bộ phim, Bạch Khởi đi tắm, sau đó chui vào ổ chăn nằm ngủ.

Mà Tịch Thừa Quân thì đang trả lời hai cuộc gọi, lúc sau lại giải quyết công việc trong vài giờ, đoạn này được tua đi rất nhanh.

【 Không ôm nhau ngủ hỏ? 】1

【 Mắt có bị gì hem? Không thấy thầy Tịch rất bận hẻ? 】

【 Anh Tịch thật sự rất bận rộn, nhiều khi tôi suy nghĩ, anh ấy đã tạo được những tác phẩm để đời, mang lại sự sống cho từng nhân vật mà anh ấy diễn qua, đã đến lúc anh cần quay về trạng thái thả lỏng, tìm cho mình một bến đỗ để sống một cuộc đời giản dị ấm áp 】

Sáng sớm hôm sau, Bạch Khởi thức dậy, khi ấy Tịch Thừa Quân mới đóng lại notebook, gọi thêm vài cuộc rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Thật ra tổ chương trình cũng có phần đoán được.

Tịch Thừa Quân thực sự quá bận, không thể yêu cầu anh ấy giống như những nghệ sĩ khác, dành ra quá nhiều thời gian với một khoản thù lao nhỏ như vậy.

Vì vậy, các hoạt động ngoài trời của tổ chương trình được sắp xếp vào buổi chiều.

Buổi sáng vẫn là màn chào hỏi lẫn nhau giữa các khách mời.

Bạch Khởi vẫn đến nhà của Khâu Tư Xuyên.

【 Cậu ấy đến rồi kìa, đến rồi kìa, lại lừa gạt trái tym boé bỏng của Tiểu Xuyên mà lấy nguyên liệu về vỗ béo cho chồng cậu ấy kìaaa 】

Hôm nay Bạch Khởi lại không lấy nguyên liệu nào từ nhà Khâu Tư Xuyên cả.

Cậu mượn Khâu Tư Xuyên một chiếc đèn huỳnh quang, rồi lấy đi một khối trụ pha lê nhỏ rỗng ruột trên tủ TV của nhà Khâu Tư Xuyên.

【 Hôm nay lại tính chơi gì thía? 】

【 Hong hiểu cậu ấy tính làm cái gì nữa á? 】

Tịch Thừa Quân sau khi ngủ bù một giấc, sự mệt mỏi trên mặt cũng dần tan ra.

Lúc này ê-kíp chương trình bước vào.

Đạo diễn hắng giọng đứng trước mặt của Tịch Thừa Quân, ít nhiều trong lòng cũng hơi sượng sượng, nhưng vì nội dung kịch bản vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: "Bữa trưa hôm nay sẽ do tổ chương trình cung cấp, tất cả đều là đặc sản địa phương. Nhưng chính xác có thể ăn được những gì và ăn được bao nhiêu... tất cả sẽ được quyết định bởi trò chơi tiếp theo, người thắng sẽ có được phần thưởng lớn."

Tịch Thừa Quân thản nhiên gật đầu.

Vì vậy Bạch Khởi bên cạnh cũng gật đầu.

Chẳng bao lâu, tất cả các khách mời cuối cùng cũng tập hợp lại.

Thời gian vào nghề của Chu Nham Phong so với Tịch Thừa Quân thì lâu hơn, nhưng số lượng tác phẩm nổi tiếng đúng là không bằng Tịch Thừa Quân, vì vậy ở trước mắt anh, Chu Nham Phong cũng phải thấp hơn một cái đầu.

Nơi này là một khe núi.

Con đường trong khe núi không bằng phẳng, quá trình đi đến địa điểm quay chụp chính thức cũng khiến những người này một phen chật vật.

Xa xa là một khu rừng cây đã rụng hết lá.

"Chúng tôi chơi cái gì ở đây thế?" Dương Ức Như tò mò hỏi.

Tổ tiết mục vỗ tay, ra hiệu triệu hồi vũ khí xuất hiện: "Đến đến, mang đạo cụ đến đây!"

Nhân viên cởi bỏ tấm vải đen, trước mặt mọi người xuất hiện một đồ vật có hình dáng kỳ dị.

Chúng không hề nhỏ, toàn thân được sơn màu vàng, bên dưới có các đường ray bánh xe, trông chúng giống như một loại xe công trình nào đó.

Làn đạn cũng hỏi chấm chấm hỏi hỏi chấm.

【 Cười chết tôi mé ơi, Phú Xuân Dĩnh mặt đầy dấu chấm hỏi đang ở trên tàu ngầm xem di động.jpg*, chị là ảnh hậu đó, hình tượng chị ơiiiii! 】

*Để cái meme này cho mọi người hiểu nè:

*Để cái meme này cho mọi người hiểu nè:1

【 Này là cái quể gì dợ? 】

【 Tui biết nè, trước đây tui từng bảo dưỡng qua vài lần, này là xe trượt tuyết nha! 】

Tổ chương trình nói: "Mọi người đều có bằng lái xe hết rồi nhỉ. Chúng tôi đặc biệt thuê một huấn luyện viên để hướng dẫn tận tình cho các bạn. Họ sẽ dạy bạn kỹ năng lái xe, cái này còn thoải mái hơn khi lái xe máy nữa. Các bạn sẽ thích nó thôi."

"Tất cả những gì các bạn cần làm là bắt đầu từ đây, đi theo con đường định trước đã được đánh dấu trên mặt đất, và đến điểm cuối đằng kia... Các bạn đã thấy điểm kết thúc đó chưa? Thời gian trong vòng mười phút thôi nhé."

【 Đậu xanh rau muống! 】

【 Tui là một con đỗ nghèo khỉ cho nên sự nghèo khó đã cướp mất trí tưởng tượng của tui, tui chưa gặp qua cái thứ đồ nào dã man như zị 】1

【 Mọi người đều choáng váng hết rồi kìa...... 】

Dương Ức Như lẩm bẩm nói: "Hay là để mình gặm tuyết cho qua bữa cơm nhỉ?"

Phú Xuân Dĩnh: "Thật ra tôi không đói bụng lắm, tổ chương trình cứ chơi vui vẻ nhé."

Tổ chương trình làm như không nghe thấy, còn vẽ nên một khung cảnh lãng mạn tráng lệ: "Mọi người có thể thử tưởng tượng một chút, khi người yêu của bạn ngồi với bạn trên chiếc xe này, trên người bạn đang gánh lấy người ấy, bạn sẽ dẫn người ấy xuyên qua từng cơn gió lạnh gào thét, nghênh đón một bữa cơm thịnh soạn ấm áp giữa trời đông tuyết rơi... Quá lãng mạn, đúng không?"1

Tịch Thừa Quân cúi đầu, nói: "Không sao, để tôi thử trước."

Bạch Khởi: "Dạ."

Làn đạn phấn khích gào thét.

【 Áuuuuu! Mị nhớ trước đây thầy Tịch đừng diễn một vai lái chiếc motor băng qua tuyết trời lạnh thấu xương để trốn sự truy bắt! Này chắc cũng giống như dậy đúng hông? 】

【 Gâu gâu gâu, hâm mộ Bạch Khởi quá àh, mị cũng muốn được anh Tịch chở xuyên qua trời đông gió gào, vừa lãng mạn vừa ấm áp, đỉnk kout! 】

Tịch Thừa Quân trở thành người đầu tiên thử sức.

Bạch Khởi ngồi vào, sóng vai với anh.

Bọn họ thay trang phục và dụng cụ bảo hộ.

Tịch Thừa Quân vén hết tóc ra sau, qua tấm kính chắn của nón có thể nhìn thấy gương mặt của anh trở nên sắc nét hơn trong tuyết.

Hệ thống điện của xe trượt tuyết tương tự như của ô tô.

Tịch Thừa Quân liếc nhìn xuống và nhanh chóng khởi động xe trượt tuyết, anh nhẹ nhàng nói: "Ngồi vững nhé."

Trái ngược hoàn toàn với giọng nói nhẹ nhàng của anh, chiếc xe trượt tuyết lao ra ngay lập tức cùng với tiếng ga gào rú vang vọng núi rừng.

So với xe máy thì âm thanh mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Một âm thanh lớn như vậy ngay lập tức liền nâng adrenaline* của mọi người lên đỉnh điểm.

Xe trượt tuyết lao lên dốc, từ trên dốc cuốn theo vô số bông tuyết.

【 Chơi trò chơi mạo hiểm quá baaaa... má làm tui cũng hưng phấn muốn chớt 】

【 Này so với chơi trượt tuyết còn zui hơn áh 】

【 Giờ tôi mới lần đầu tiên nhận thức được cái trò chơi này luôn áhhhhh!!!! 】

【 AAAAAAAAAA Soái ca Tịch Thừa Quân log in kìaaaaa AAAA 】

Khán giả dõi theo góc nhìn của máy quay và không ngừng AAAAAAAAA.

Một cảnh tượng này khiến những khách mời còn lại xem đến bối rối, có cảm giác vô cùng chân thật và mãnh liệt trước sự mạo hiểm lẫn kích thích mà trò chơi này mang lại.

"Sao rồi sao rồi?"

"Bên kia lên đó rồi còn ổn không vậy?"

"Tôi không được, tôi sắp xỉu đến nơi rồi, chỉ cần nhìn thôi tôi cũng muốn say xe nữa. Anh Tịch còn ổn không thế?"

Khách quý lần lượt lên tiếng hỏi han tình hình.

Nhân viên công tác bên kia giơ lên một lá cờ có ký hiệu √.

Đạo diễn bên đây thở phào nhẹ nhõm và nói: "Điều này có nghĩa là đã được thông qua."

Các khách mời vui vẻ muốn chạy tới, nhưng mới đi được hai bước, Chu Nham Phong ngã sấp mặt.

Chu Nham Phong: "......"

【 Tui nhìn thấy được một bầu trời tuyệt vọng 】

【 Chạy hai bước thôi mà cũng có thể ngã sml thì chúng ta nên quên đi chuyện lái xe trượt tuyết nhé 】

Tịch Thừa Quân đã sớm trở lại cùng với Bạch Khởi.

Bạch Khởi đi xuống từ chỗ ngồi bên cạnh, lúc này làn đạn cũng không kịp để ý đến, thiếu niên có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp này không một tia hoảng loạn hay sợ hãi nào xuất hiện trên gương mặt, đôi mắt cậu vẫn như cũ mà lấp lánh ánh sáng, rạng rỡ như mặt trời nhỏ.

Bạch Khởi đã cởi bỏ nón bảo hộ, mái tóc bị ép sát vào gương mặt, nhìn vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Giống như em thú nhỏ bé bỏng vừa được tắm qua.

Cậu xoay đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Em có thể thử một lần không anh?"

【? Eiii êiii cậu bé, không được không được đâu, cái này không phải ai cũng chơi được đâu đó nha 】

【 Chẹp chẹp, cậu nhóc này nhìn qua quá là nhẹ nhàng, dịu dàng... không đủ sức để điều khiển xe này đâu 】

Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng nói: "Có thể."

Dụng cụ và trang phục bảo hộ đều được mang đầy đủ, nếu bị ngã cũng không quá đau.

【 Thông qua câu trả lời này, mị cảm thấy thầy Tịch cũng không quá thích cậu ấy 】

【 Tịch Thừa Quân không sợ cậu ấy bị thương à? Không đau lòng à? 】

Bạch Khởi đã mặc đủ trang phục bảo hộ cần thiết, cậu đi đến Khâu Tư Xuyên, hỏi: "Tôi có thể mượn xe của anh dùng một chút được không?"

Khâu Tư Xuyên nhìn vào đôi mắt cậu.

Đôi mắt Bạch Khởi tràn đầy sự thích thú không giấu được.

Khâu Tư Xuyên: "Đương nhiên có thể."

Bạch Khởi nói: "Tôi giúp anh."

Khâu Tư Xuyên ngơ ngẩn.

【??? 】

Làn đạn mới xuất hiện dấu chấm hỏi xong, đã thấy Bạch Khởi ngồi vào xe trượt tuyết của Khâu Tư Xuyên, cậu đóng cửa, sau đó cúi đầu thắt dây an toàn.

Lại ngẩng đầu lên, khí phách thanh xuân rực rỡ hăng hái của thiếu niên được hiện lên rõ nét.

Màn ảnh zoom lại.

Mọi người đều có thể nhìn rõ, lông mi dài của cậu quét qua gương kính bảo hộ.

Một lớp sương mù bốc lên.

Ngay sau đó, tiếng gầm rú quen thuộc của chiếc xe trượt tuyết vang vọng một lần nữa.

Bạch Khởi tóc vương tuyết trắng, đạp gió mà đi.

Dáng người trẻ đẹp tràn đầy cảm giác sức bật của tuổi trẻ, cả người nhẹ nhàng hơi cong xuống, cơ bắp săn chắc. Bông tuyết chuyển động theo gió hình thành một đôi cánh, lại tựa như một chú chim đại bàng đang sải cánh bay lên cao, chao liệng trong vùng trời của chính mình.