Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 20: Các Vị, Đừng Có Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt

Ma khí trong lòng bàn tay trái của Văn Lăng đã ngưng tụ thành một chiếc gai nhọn màu đỏ như máu, sắp đâm vào mắt Sở Thiên Khuyết.

Nhưng lúc này, dường như Sở Thiên Khuyết không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, y chỉ nhìn chằm chằm Văn Lăng trước mặt, thì thầm với vẻ mặt phức tạp: "Song tu Thần Ma, nếu không có lòng dũng cảm, thiên phú và cơ duyên cực cao thì người song tu không thể thành công."

"Chỉ là ta chưa từng gặp qua người song tu Thần Ma như thế."

"Quả nhiên là ngươi, cũng chỉ có thể là ngươi, Cố—"

Từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, tay phải của Văn Lăng đã tung chưởng, đánh mạnh vào lồng ngực của y!

Ma khí bùng nổ!

Sở Thiên Khuyết thở hổn hển, bị đánh bay ra ngoài, đập vào vách tường, hộc máu.

Nhưng từ đầu đến cuối, cả hai người đều không rời khỏi phạm vi của dãy giá sách.

Văn Lăng vừa chưởng một chưởng xong, liền mặt không đổi sắc dừng tay lại đứng nguyên tại chỗ, hắc y không gió mà lay động.

Còn Sở Thiên Khuyết ở đối diện ho khan một hồi lâu, sắc mặt tái nhợt chống tường loạng choạng đứng dậy, khóe môi còn dính vết máu.

Hồi lâu sau, y thở hổn hển khẽ cười một tiếng với Văn Lăng, chắp tay nói: "Đa tạ Văn huynh thủ hạ lưu tình."

Đôi mắt hẹp dài sắc bén như dao của Văn Lăng hiện lên tia sáng lạnh: "Lời không nên nói thì đừng có nhiều lời. Càng nói nhiều, càng chết sớm."

Sở Thiên Khuyết câm nín: "Vâng."

Sau đó y lại không nhịn được thấp giọng cảm khái: "Trước kia ông nội ta đã từng nói, khí phách của phụ tôn ta kém xa Kiếm Thần của Nhân tộc. Bây giờ nhìn thấy khí phách của Văn huynh và hoàn cảnh của ta, những gì ông nói quả thật không sai."

Văn Lăng nghe Sở Thiên Khuyết nói xong, lông mi dài của hắn lặng lẽ buông xuống, hắn híp mắt lạnh nhạt nói: "Đương kim Ma Tôn là anh hùng trí dũng kiệt xuất, có thể bảo vệ Ma tộc cả đời bình an."

Nửa câu còn lại hắn không nói ra.

Sở Thiên Khuyết nghe xong bất đắc dĩ mỉm cười: "Những gì Văn huynh nói đúng là sự thật."

Văn Lăng nhìn y: "Không nói chuyện này, ngươi biết được bao nhiêu về hạt giống ma của cậu ta?"

Văn Lăng không nói ra cái tên cụ thể nào, nhưng Sở Thiên Khuyết vừa nghe đã biết, dừng một chút, y đáp: "Cậu ta là Yểm Ma."

Văn Lăng nhướng mày: "Yểm Ma?"

Sở Thiên Khuyết trầm ngâm một lát: "Có lẽ là Yểm Ma hỗn huyết, suy cho cùng nếu là Ma tộc thuần huyết thì sẽ không thể song tu Thần Ma."

"Nhưng ta cũng không biết Yểm Ma mà ông nội từng nhìn thấy là hỗn huyết hay là thuần huyết, có lẽ bản thân Yểm Ma đã là một sản phẩm hỗn huyết cũng không chừng?"

Văn Lăng không kiên nhẫn nói: "Nói trọng điểm."

Sở Thiên Khuyết im lặng một lúc, không tức giận mà vẫn ôn hòa bình tĩnh nói ra tất cả những tin tức liên quan đến Yểm Ma mà y biết.

Văn Lăng nghe xong, hắn trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Ta biết rồi, đa tạ."

Sở Thiên Khuyết lấy làm kinh ngạc, khẽ cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ, Văn huynh khách khí quá."

Văn Lăng nhìn Sở Thiên Khuyết một cái thật sâu, cũng không quấn riết vấn đề này nữa, nói thẳng: "Ma Hồn Binh kia rất tốt, ngươi muốn trao đổi cái gì?"

Sở Thiên Khuyết nhất thời sửng sốt, sau đó y khẽ mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh mà thẳng thắng: "Ta hi vọng sau khi Văn huynh song tu Thần Ma thành công, đừng xuống tay với Ma tộc quá sớm."

Trong mắt Văn Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó biến thành một tia tán thưởng: "Ngươi chắc chưa?"

Sở Thiên Khuyết gật đầu, bình tĩnh nói: "Ta chắc chắn."

Sau khi nghe Sở Thiên Khuyết nói xong, Văn Lăng hơi có điều suy nghĩ: "Đổi điều kiện khác đi, ta vốn cũng không có ý định tấn công Ma tộc."

Sở Thiên Khuyết kinh ngạc.

Văn Lăng nhìn về phía trước: "Nếu Thiên Lộ (con đường thông Thiên) có thể mở ra lần nữa, Nhân, Yêu, Ma tam tộc sẽ không cần phải tranh đoạt từng tấc đại lục linh lực cạn kiệt này."

Hai mắt Sở Thiên Khuyết sáng lên, cười nói: "Văn huynh là người có chí lớn."

Văn Lăng lại nói: "Mặc dù cậu ta là Yểm Ma, nhưng như ngươi nói, cậu ta là hỗn huyết, cho dù đạt tới cảnh giới Tu La thì cậu ta cũng chưa chắc có thể chữa khỏi hoàn toàn vết thương cũ của ngươi. Nhưng ta có thể. Có điều, cái giá phải trả không chỉ là một Ma Hồn Binh."

Sở Thiên Khuyết trong lòng khẽ động, lập tức nói: "Xin được lắng nghe."

Văn Lăng từ trong ngực áo lấy ra một tấm kiếm bài đưa qua.

Khi Sở Thiên Khuyết nhìn thấy văn tự trên kiếm bài, sắc mặt của y trở nên nghiêm túc thêm vài phần.

"Ta muốn ngươi lúc ta cần thiết xuất thủ một lần. Sau khi thành công, ngươi cầm theo kiếm bài này đến cuối sông Mê Đồ, đặt nó vào trong miếu thờ dưới gốc cây hòe, tự nhiên sẽ có người tới đón ngươi đi chữa trị."

Sở Thiên Khuyết suy tư một lúc, đang định hỏi lại.

Văn Lăng đã nói: "Bất luận chuyến đi này ta sống hay chết, chỉ cần ngươi ra tay, liền có thể lấy kiếm bài này đi chữa trị."

Sở Thiên Khuyết lập tức nói: "Văn huynh thật khí phách."

Nói xong, y cầm lấy kiếm bài trịnh trọng cất đi.

Nhưng sau khi dừng lại một chút, Sở Thiên Khuyết lại im lặng nhìn Văn Lăng và nói: "Người sẽ chữa trị cho ta, có phải —— "

"Đừng nhắc đến tên đó." Văn Lăng lạnh lùng nói.

Sở Thiên Khuyết hiểu ý, khẽ cười một tiếng, không nhiều lời nữa.

Lần này y đã đạt được nhiều hơn những gì mình tưởng tượng.

Chẳng qua nghĩ đến người đứng sau Văn Lăng, lại nghĩ đến tình hình hiện tại của Ma tộc, Sở Thiên Khuyết lại cảm thấy có chút lo lắng.

Chỉ mong Văn Lăng là một người giữ chữ tín.

Trong khi Sở Thiên Khuyết đang suy nghĩ, Văn Lăng ở bên cạnh y đột nhiên cau mày tiến lên một bước.

Sở Thiên Khuyết lấy lại tinh thần, vội vàng ngước mắt lên nhìn.

Liền nhìn thấy bức tranh treo cách đó không xa thấp thoáng ánh sáng xanh dao động.

Lòng y chùng xuống, y nói: "Tiểu huynh đệ ngộ đạo quá nhập tâm, ngay cả bản thân sắp đột phá cũng không biết."

Văn Lăng chẳng nói câu nào, hắn nhíu mày, sải bước lớn đi về hướng ánh sáng xanh dao động.

Sở Thiên Khuyết hơi chần chừ, sau đó yên lặng đứng yên tại chỗ quan sát từ xa, không lập tức xuất hiện.

Dù sao Ma Tôn cũng không biết y tự ý đến đây, nếu như lúc này xuất hiện trước mặt mọi người, e rằng sẽ làm liên lụy đến Văn Lăng và những người khác.



Khi Văn Lăng bước đến bức tranh lĩnh ngộ của Ma Thánh, đã có rất nhiều ma tu ở gần Giang Sở Dung nhìn sang, tất cả bọn họ đều có biểu cảm kỳ lạ, xì xào bàn tán không ngớt.

"Sao trên người gã lại phát ra ánh sáng xanh? Gã tẩu hỏa nhập ma rồi hả?"

"Chẳng lẽ gã thật sự lĩnh hội được gì rồi sao? Nhưng thoạt nhìn cũng không giống mà, ta chưa từng nghe nói ma khí có màu lam."

"Ồ, nếu như gã có thể lĩnh ngộ được gì đó thì thật đáng kinh ngạc. Bức tranh này vẫn luôn là bức khó lĩnh hội nhất trong mười tám bức tranh của Ma Thánh, một tên bán ma cảnh giới Động Uyên có thể có năng lực này sao?"

Văn Lăng mắt điếc tai ngơ trước những lời bàn tán của đám ma tu, lúc này, hắn chỉ quỳ một gối xuống nghiêng người tới trước mặt Giang Sở Dung, cẩn thận quan sát sắc mặt của Giang Sở Dung.

Ánh sáng xanh trên người Giang Sở Dung cực kỳ êm dịu, giống như hơi nước mà dịu dàng bao phủ toàn thân Giang Sở Dung, sợi tóc hai bên mang tai cậu nhẹ bay lên, lông mi dài rung động, gương mặt xinh đẹp vô cùng bình thản an tĩnh.

Hiển nhiên cậu đã nhập định rất sâu, nếu cứ thế mà đánh thức cậu, sẽ dễ gây ra phản phệ.

Ánh mắt Văn Lăng tối sầm lại.

Xem ra, đêm nay Giang Sở Dung có lẽ sẽ đột phá tại đây rồi.

Điều này có hơi khác so với những gì hắn đã tính toán.

Cơ mà, cũng đành chịu thôi.

Nghĩ đến đây, Văn Lăng quyết đoán đứng dậy, nói với đám công tử ma tu ở xung quanh: "Các vị công tử, công tử nhà ta sắp đột phá, xin các vị công tử tạm thời tránh ra một chút, nếu không một khi bị dư âm của tiến cảnh đả thương, công tử nhà ta sẽ không chịu trách nhiệm."

Văn Lăng vừa nói ra lời này, hiện trường liền náo động cả lên!

"Ngươi nói cái gì?! Gã sắp đột phá, còn muốn bọn ta tránh ra?"

"Ngươi có biết bổn công tử là cảnh giới gì không? Cho dù là một Động Uyên tiến cảnh thì làm sao có thể ảnh hưởng đến bổn công tử cảnh giới Thiên Hầu chứ? Đừng có tự cao tự đại!"

"Ta thấy người hầu nhà ngươi thiếu dạy dỗ lắm. Đừng tưởng rằng ngươi thắng được Phạn Côn thì bọn ta sẽ sợ ngươi."

Văn Lăng mặt vô biểu tình chắp tay lại, ầm một tiếng, cả người bùng nổ ma khí đỏ như máu, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ tầng hai rộng lớn của Thần Tàng Lâu!

Lúc này, mái tóc đen của hắn tung bay, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ lại giống như Tu La.

"Các vị, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt."

Trong nhất thời, tầng hai rộng lớn lặng ngắt như tờ.

Hiển nhiên, bọn họ đều bị một chiêu này của Văn Lăng làm chấn kinh rồi — chủ yếu là bởi vì Ma Tôn có quy định, không được phép tự tiện dùng vũ lực trong Thần Tàng Lâu, ai vi phạm sẽ bị đuổi đi ngay.

Văn Lăng bị đuổi đi thì chẳng hề gì, nhưng bọn họ thì sẽ lỗ to.

Cái thói đời này, người bình thường luôn sợ kẻ ngang ngược, mà kẻ ngang ngược lại sợ thằng không thiết sống.

Văn Lăng ngang ngược như vậy, một vài người trong số họ nhìn ra một chút manh mối, muốn âm thầm phá hư lĩnh ngộ của Giang Sở Dung cũng vì vậy mà từ bỏ suy nghĩ này.

Lúc này, Văn Lăng đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai cãi lại, lập tức nhắm mắt lại, ma khí khắp người cũng dần dần lắng xuống.

Mặc dù vậy, vẫn không có ai dám mở miệng chất vấn.

Lúc này Văn Lăng mới quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung còn đang ngộ đạo, hắn cất bước đi tới bên cạnh cậu, tạo thành một tư thế bảo vệ.

Thấy tư thế của Văn Lăng, đám công tử ma tu đều cảm thấy chuyện này thật kỳ quái, bọn họ cũng không vội đi lĩnh ngộ những bức tranh khác, mà đều đồng loạt nhìn về phía bên này với ánh mắt suy đoán.

Văn Lăng không sợ bọn họ nhìn, vẻ mặt hắn bình tĩnh, một tấc cũng không rời Giang Sở Dung.

Lại qua thêm nửa canh giờ, Giang Sở Dung vẫn chưa có động tĩnh gì, đám công tử ma tu chờ đợi có hơi mất kiên nhẫn, định rời đi mạnh ai nấy làm.

Đột nhiên, ánh sáng xanh trên người Giang Sở Dung bắt đầu bành trướng, ngày càng sáng hơn, càng sáng hơn ——

Mái tóc dài của cậu cũng tung bay phấp phới trong ánh sáng xanh, cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi bay phành phạch những giá sách xung quanh và những bức tranh treo trên tường, tạo ra một âm thanh hỗn loạn.

Đám công tử ma tu tỏ ra ngạc nhiên khó hiểu, đều trợn to mắt nói: "Tình huống gì đây? Gã thật sự tiến cảnh sao?"

"Chỉ là đột phá cảnh giới Tu La mà thôi, sao động tĩnh lại lớn như vậy?"

"Lạ quá —— "

Lời còn chưa dứt, ầm một tiếng nổ thật lớn, một cột sáng xanh biếc bao phủ cả người Giang Sở Dung, phóng thẳng lên trời, đánh thủng cả trần nhà Thần Tàng Lâu!

Trong ánh mắt ngơ ngác của tất cả ma tu, bọn họ nhìn thấy cột sáng xanh biếc cực kỳ chói mắt đó phóng thẳng lên trời, xuyên thủng trời cao ——

Trong cột sáng màu xanh ấy, Giang Sở Dung ngồi ở chính giữa, không hề hấn gì, một hạt giống ma màu xanh sẫm cực kỳ sáng chói từ từ bay lên, lơ lửng ở trước mi tâm của cậu.

Cảnh giới Tu La, thành.