Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 48

"Tớ biết dịp lễ sẽ tắc đường nên đã xin nghỉ phép trước một ngày rồi."

Hạ Tinh kéo vali, sải bước theo sau Cố Dĩ Nam.

Hạ Tinh tóc ngắn mang vẻ đẹp sắc sảo, xinh đẹp, còn Cố Dĩ Nam mặc bộ đồ màu xanh nhạt thì toát lên vẻ thanh tao, thoát tục, hai người cùng nhau đi ra ngoài, thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ.

Ra khỏi sân bay, lên xe, Hạ Tinh thoải mái nằm dài trên ghế, xuýt xoa: "Sao lại nghĩ đến chuyện mua xe thế này? Trước kia tớ nói cậu mua, cậu cứ khăng khăng không chịu, còn nói để dành tiền mua nhà, giờ không mua nhà nữa à?"

"Không mua nữa." Cố Dĩ Nam mua xe chỉ vì tiện đi lại thôi, cô không nghĩ gì khác.

"Không mua cũng tốt, đỡ áp lực."

Hạ Tinh mím môi: "Ở nhà mấy tháng nay, cậu thấy thế nào?"

Cố Dĩ Nam nhìn dòng xe cộ phía trước, mỉm cười: "Rất tốt, không khí trong lành, phong cảnh hữu tình, không phải tiêu đến tiền, không áp lực."

"Chậc chậc chậc..." Hạ Tinh hâm mộ không thôi: "Lần này đến, tớ cũng phải tận hưởng kỳ nghỉ thoải mái, dễ chịu này cho đã, nhớ chiêu đãi tớ tử tế đấy nhé."

"Yên tâm đi, nhất định sẽ chiêu đãi cậu chu đáo." Cố Dĩ Nam nhìn đôi giày cao gót của Hạ Tinh, hỏi với vẻ đầy ẩn ý: "Cậu có mang theo giày khác không?"

Hạ Tinh không hiểu: "Không mang, sao thế?"

Cố Dĩ Nam cười đầy ẩn ý: "Không sao, đi giày của tớ cũng được."

Hạ Tinh không biết Cố Dĩ Nam đang cười cái gì, gật đầu: "Cỡ chân của chúng ta cũng gần giống nhau, đi giày của cậu cũng được."

Xe lao vun vút trên đường, hai tiếng sau đã về đến thôn.

Từ nhỏ Hạ Tinh đã sống ở thành phố, rất ít khi đến nông thôn chưa phát triển, đến khi về đến thôn, nhìn thấy những cánh đồng bát ngát, những ngôi nhà mái ngói xanh ẩn hiện trong rừng trúc, cô ấy cảm thấy mọi thứ đều rất mới lạ.

"Thôn các cậu còn có đường lát đá xanh, trông thật lâu đời, tớ muốn đứng trên đường chụp một bức ảnh, cậu chụp cho tớ nhé, phải có cảm giác đan xen giữa hiện đại và lịch sử đấy."

Hạ Tinh vừa nói vừa hào hứng mở cửa xe bước xuống.

Cố Dĩ Nam vừa định nhắc nhở cô ấy, kết quả giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hạ Tinh: "Aaa... Giày của tớ!"



Hạ Tinh ngồi thẫn thờ dưới gốc cây lê, ôm đôi giày cao gót đã "hy sinh", nước mắt lưng tròng: "Bảo bối của mẹ ơi, con mới đến bên mẹ được hai tháng, mẹ còn chưa kịp yêu thương con cho đủ, sao con đã bỏ mẹ mà đi rồi?"

"Rửa sạch là được mà."

Bà nội Cố không hiểu tại sao, chỉ dẫm bùn mà cô ấy lại đau lòng như vậy: "Bà đi rửa sạch cho con."

Đôi giày cao gót của Hạ Tinh là hàng hiệu cao cấp, không được dính nước, không được đi quá lâu, nói chung là thứ nên được cất giữ cẩn thận.

"Không cần đâu bà nội, lát nữa con tự rửa."

Hạ Tinh nhìn đôi giày cao gót, đau lòng vô cùng, cô ấy nói với Cố Dĩ Nam: "Sao cậu không nhắc tớ?"

"Tớ đã nhắc cậu rồi, nhưng cậu xuống xe quá nhanh." Cố Dĩ Nam nhìn vết bùn đất trên đôi giày cao gót, cố nhịn cười: "Đừng buồn nữa, khi về tớ mua cho cậu một đôi khác."

"Ồ, từ bao giờ mà tớ lại có một cô bạn thân giàu có thế này?" Hạ Tinh trêu chọc: "Xin được bao nuôi."

Cố Dĩ Nam nói: "Được thôi, sau này cậu ở nhà tớ làm giúp việc nhé."

"Được luôn, từ nay về sau, tớ có thể sống những ngày tháng hạnh phúc, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy rồi." Hai người nói đùa vài câu, Hạ Tinh không còn đau lòng nữa, cô ấy vừa mới chấm được một đôi giày cao gót khác, đang đau đầu không biết kiếm cớ gì để mua.

Bà nội Cố đang nhặt rau trong bếp, bà thầm nghĩ, sao cô gái này ngốc thế nhỉ? Vừa khóc vừa cười, Nam Nam sau này đừng có giống như thế nhé.

Hạ Tinh thay đôi giày thể thao của Cố Dĩ Nam, cầm điện thoại chạy ra ngoài, lúc thì chụp ảnh luống rau xanh mướt trong vườn, lúc thì chụp ảnh nông thôn lúc hoàng hôn buông xuống, lúc thì chụp con đường lát đá xanh quanh co, khúc khuỷu, còn có những thôn dân tan làm trở về.