Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 10: Chương 10


"Ở trong nhà vẫn thoải mái hơn.

" Cố Dĩ Nam ngồi trên chiếc ghế tre dưới gốc cây lê trong sân, thỏa mãn thở ra một hơi, lúc cô đang định nhắm mắt nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Cố Dĩ Nam ngẩn người ra một lúc, lúc cô đứng dậy đi lấy thì chuông đã ngừng.

Cố Dĩ Nam nhìn số điện thoại, là Hạ Tinh.

Cố Dĩ Nam gọi lại, Hạ Tinh lập tức bắt máy: "Tinh Tinh, cậu gọi tớ có việc gì thế?"
Câu đầu tiên Hạ Tinh nói là: "Con nhóc chết tiệt, sao nhiều ngày rồi không có tin tức gì vậy? Tớ cứ tưởng cậu mất tích rồi chứ, tớ định gọi báo cảnh sát rồi đấy.

"
Cố Dĩ Nam dở khóc dở cười: "Tớ ở nhà, làm sao mà mất tích được?"
"Tớ không biết cậu đã về nhà chưa, tớ nhắn Wechat cho cậu cũng không thấy trả lời, tớ cứ tưởng cậu bị bọn buôn người bắt cóc dọc đường, tớ còn đang nghĩ xem làm cách nào để giải cứu cậu đây này.

" Hạ Tinh thao thao bất tuyệt nói một tràng: "Cậu về đến nơi cũng không thèm báo cho tớ một tiếng.

"
Mấy ngày nay không dùng điện thoại, sau khi về nhà Cố Dĩ Nam cũng không thèm lấy điện thoại ra, bây giờ mở Wechat ra mới phát hiện Hạ Tinh đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn: "Mấy hôm nay tớ không chơi điện thoại, không xem tin nhắn.


"
"Người hiện đại mà không chơi điện thoại?" Hạ Tinh hừ lạnh một tiếng: "Nói thật đi, cậu đang giấu tớ vụng trộm với “tên chó” nào rồi đúng không?"
Nghe thấy chữ "chó", Tiểu Hoàng sủa lên ba tiếng "Gâu gâu gâu".

Cố Dĩ Nam không nhịn được cười: "Nghe thấy chưa?"
Hạ Tinh: "! "
Quả nhiên có chó thật.

"Khi nào thì về?"
"Không về nữa.

" Cố Dĩ Nam đáp.

Hạ Tinh sửng sốt một lúc, giọng dịu dàng hơn hẳn: "Thật sự không về nữa sao?"
"Ừ, không về nữa.

" Cố Dĩ Nam nằm trên ghế tre, nhìn bầu trời xanh trong như tranh vẽ, gió nhẹ thổi qua, vô cùng thư thái, đây đều là những cảnh tượng không thể nhìn thấy ở thành phố đông đúc náo nhiệt.

Hạ Tinh hỏi lại: "Cậu suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Nghĩ kỹ rồi.

"
"Vậy cậu làm gì ở quê? Hay là đến thành phố C tìm việc?" Là bạn thân, Hạ Tinh thật lòng muốn tốt cho Cố Dĩ Nam: "Thành phố C tuy cũng là thành phố trực thuộc trung ương, nhưng dù sao cũng không thể so với thành phố A được.

"
"Tớ trồng rau.

" Cố Dĩ Nam nhẹ giọng nói: "Tớ đã nói với cậu rồi mà.

"
Hạ Tinh im lặng một lúc: "Tớ cứ tưởng cậu chỉ nói trong cơn giận mà thôi, xã hội bây giờ phát triển nhanh như vậy, đào thải cũng nhanh, sau này cậu mới quay lại, muốn tranh giành công việc cơ bản với sinh viên mới ra trường đúng không?"
"Tớ không phải nói trong cơn giận, tớ thật sự định về quê trồng rau.

" Cố Dĩ Nam nói: "Tinh Tinh, cậu yên tâm đi, năm nay cứ để tớ làm những gì mình muốn, nếu không được thì sang năm, năm sau nữa tớ sẽ đến nhờ cậu giúp đỡ, dù sao bây giờ vẫn còn trẻ mà.


"
Hạ Tinh biết cô đã quyết tâm, không khuyên bảo gì thêm: "Được rồi, vậy cậu cố gắng trồng rau đi, sau này thu hoạch được thì gửi cho tớ hai cân nhé.

"
Cố Dĩ Nam đồng ý: "Bây giờ tớ đã trồng rau rồi, mấy hôm nữa rau mới mọc lên, đến lúc đó tớ gửi hai thùng cho cậu.

"
Hạ Tinh: "Xa như vậy, gửi đến nơi chắc hỏng hết rồi.

"
Cố Dĩ Nam: "Vận chuyển bằng đường hàng không, một ngày là đến nơi.

"
Hạ Tinh: "Phí vận chuyển đắt lắm, hay là tớ đến tận nơi ăn luôn cho tiện.

"
"Được đấy, phong cảnh ở đây rất đẹp, đảm bảo cậu đến đây rồi sẽ không muốn về đâu.

" Cố Dĩ Nam nói.

"Được.

" Hạ Tinh dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.

Cúp điện thoại xong, người và chó nương tựa lẫn nhau ngồi thêm một lúc.


Cố Dĩ Nam không chịu ngồi yên nên đi dọn dẹp nhà cửa một lượt, sau đó cho gà ăn, lại dọn dẹp vườn rau, dưa chuột, cà tím, đậu đũa, ớt, cà chua! trong vườn, quả nào quả nấy đều mọng nước, tràn đầy linh khí.

Số rau này không nhiều, chỉ đủ ăn trong nhà, hoàn toàn không đủ để mang đi bán.

Cố Dĩ Nam rắc hết hạt cải bó xôi và cải bẹ xanh lên mảnh đất rộng khoảng một mẫu bên cạnh vườn rau mà bà nội đã dọn dẹp sạch sẽ để trồng súp lơ và củ cải, phủ lên trên một lớp đất mỏng, tưới nước.

Đồng thời cũng không quên mở rộng trận pháp tụ linh trong vườn rau, bao phủ toàn bộ mảnh đất rộng một mẫu này vào trong.

Cơn gió mang theo linh khí nhẹ nhàng thổi qua, khiến người ta cảm thấy thư giãn, sảng khoái.

Cố Dĩ Nam cầm điện thoại chụp một bức ảnh vườn rau xanh mướt, sau đó đăng lên vòng bạn bè.