Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 15: 15 Quỷ Tức Phụ Nhi


Ekip của Diêm Dục đều là những người quen từng hợp tác, hơn nữa bộ phim này cũng đã được thả ra tiếng gió từ trước, nên khi tập hợp đủ thành viên liền mở họp báo.

Chính thức công bố danh sách diễn viên và kế hoạch quay phim.

Phim dự định vào mồng 1 tháng sau liền khai máy.

Khi đó chương trình 《 ai là Thông Linh Vương 》 cũng đã trở lại, Nhạc Kỳ Niên vừa quay phim lại vừa tham gia chương trình.

Nên Đường Vũ Thành cùng đoàn làm phim phải lên kế hoạch sắp xếp lịch cho cậu không bị trùng.

《 Bạn không biết cái chết là gì? 》 kịch bản hoàn chỉnh cũng đến tay Nhạc Kỳ Niên.

Cậu chờ không nổi mà nhanh chóng mở kịch bản ra muốn xem Diêm Dục cải biên nguyên tác như thế nào.

Và cậu cũng muốn xem cái "nhân vật thần bí Ất" của mình sẽ là cái dạng gì.
Vô cùng hồi hợp và mong chờ mở ra cuốn kịch bản.
Thì hình nhân giấy ở trên bàn cũng nhảy nhót phóng tới, "Tôi cũng muốn xem!"
Sau khi đem linh hồn Mạn San nhập vào người giấy, Nhạc Kỳ Niên liền đem nó về nhà.

Nếu để Mạn San tùy ý du đãng bên ngoài, khi quỷ sử biết không biết còn phát sinh chuyện gì...
Trong kịch bản, "Nhân vật thần bí Giáp" cùng "Nhân vật thần bí Ất" rốt cuộc cũng có tên họ, kêu Tống Tuyên cùng Lữ Từ.
Người giấy nhảy lên kịch bản, bộ dáng chăm chú không khác gì Nhạc Kỳ Niên mà xem từng từ.

Mỗi lần cậu lật sang trang khác, nội tâm đều phải cảm khái một lần: Không hổ là Diêm Dục, có thể cải biên nguyên tác 360° như vậy, hắn quả thật không sợ linh hồn Mạn San trả thù hay sao?
Có thể nói Diêm Dục sửa kịch bản khác hoàn toàn so với nguyên tác.

Nói ngắn gọn đó chính là Diêm Dục trực tiếp thêm vào một câu chuyện xưa.
Trong kịch bản, có thể thấy được Diêm Dục chia cốt truyện làm "Thế giới hiện thực" cùng " Thế giới trong tiểu thuyết" hai mạch truyện.

"Thế giới trong tiểu thuyết" có mạch truyện tương đồng với cốt truyện 《 bạn không biết cái chết là gì 》, chính là nói về vụ án một thiếu nữ nhảy lầu dẫn đến án mạng liên hoàn.


Mà ở "Thế giới hiện thực" câu chuyện lại lấy vụ án một nữ tác giả để mở màn, sau đó kể ra quá trình cảnh sát làm thế nào điều tra ra hung thủ.

Mà vị nữ tác giả tử vong, lại chính là người đã sáng tác ra "Thế giới trong tiểu thuyết".
Hai câu chuyện đan xen vào nhau, hỗ trợ cho nhau.

Đương nhiên thời điểm hung thủ ở "Thế giới trong tiểu thuyết" đền tội, thì ở hiện thực cảnh sát cũng vạch trần hung thủ thật sự, đem toàn bộ cốt truyện đẩy lên cao trào.
Xem đến lúc này, Nhạc Kỳ Niên cũng minh bạch, Diêm Dục đem án tử của Mạn San dung nhập vào cốt truyện 《 bạn không biết cái chết là gì 》.

Trong kịch bản, nữ tác giả tử vong chính là lấy nguyên bản của Mạn San.

Nhưng ít nhiều, Diêm Dục đã viết thêm vô cùng chi tiết vụ án của Mạn San, giống như thân phận của hung thủ.

Người nào biết ngọn nguồn vụ án của Mạn San, liếc mắt cũng có thể nhận ra nguyên nhân vì sao thêm câu chuyện mới trong này.
Mà Nhạc Kỳ Niên đóng vai Lữ Từ, chính là hung thủ mưu sát nữ tác giả trong "Thế giới hiện thực".
Kịch bản casting chỉ là một phân đoạn nhỏ, nên khiến người khác không quá rõ ràng cả tuyến nhân vật như thế nào.

Một đoạn là cảnh sát Tống Tuyên vạch trần gương mặt thật của Lữ Từ.
"Má nó, má nó, má nó." Người giấy ôm kịch bản đọc cả đêm, cuối cùng vừa tức vừa tội nghiệp mà lên tiếng, "Đem sách của tôi đổi thành như vậy...!Tôi cũng chỉ là một nguyên tác mà tôi, hiểu điện ảnh cái quần..."
Nhạc Kỳ Niên cũng ôm đầu gối ngồi ở góc tường, thần sắc u ám: "Vì cái gì tôi đóng vai chính là hung thủ giết người......"
Người giấu thấy có người còn chịu đả kích hơn chính mình, thì nó bỗng nhiên không thấy khó chịu nữa.

Còn tận tình khuyên nhủ: "Nhân vật của cậu xem như có mị lực vai ác, nếu diễn nhất định gom được không ít fan."
Nhạc Kỳ Niên nghe người giấy nói xong, cũng xoay sang khuyên nó: "Mạn San lão sư, tôi cảm thấy Diêm Dục sửa cốt truyện khá tốt, rất bám hiện thực..."
"Hừ! Tôi cũng thấy hắn sửa khá tốt." Người giấy càng thêm ưu thương, "Tại sao tôi lại viết cái thể loại này cơ chứ, đã không có thiên phú còn chui đầu vào viết trinh thám!"
Nhạc Kỳ Niên cũng sầu thảm không thua gì: "Rõ ràng tôi mới là người vạch trần hung thủ, tại sao tôi phải đóng vai hung thủ cơ chứ, rõ ràng tôi trước đó..."
Bỗng nhiên điện thoại Nhạc Kỳ Niên vang lên tiếng chuông.

Cậu cầm lên liền thấy là tin nhắn của ngân hàng gửi đến —— dự chi thù lao đóng phim!
"Tôi có rồi!" Nhạc Kỳ Niên nhìn một dãy số, mà không nhịn được đứng bật dậy.
Tự nhiên lại có số tiền lớn như thế, cậu cũng không biết nên tiêu xài thế nào.


Mà chính Nhạc Kỳ Niên cũng không có sở thích nào.

Vậy thời đại này mọi người sẽ sử dụng tiền ra sao?
Trải qua một phen suy nghĩ, cuối cùng Nhạc Kỳ Niên cũng dũng cảm mà lên một kế hoạch tiêu tiền "Xa xỉ", đó chính là: Đầu tiên cậu sẽ đổi qua một chung của có hoàn cảnh tốt hơn cái hiện tại, thứ hai chính là mua một chiếc xe máy điện, vậy thì mỗi ngày cậu không cần tốn tiền chạy xe đạp công công nữa.
Ngoài ra, cậu còn phải cho Mạn San cái thân thể mới.

Linh hồn dựa vào vật thật, mà Mạn San hiện tại trong một tờ giấy yếu ớt, mỗi ngày cậu lại phải thay tờ khác, phiền vô cùng.

Nhất lao vĩnh dật, cũng xem như ăn ủi Mạn San, cậu sẽ mua một con rối cho cô nhập hồn vào.
Mà thời đại này, hình như mọi người đều kêu con rối là Búp bê thì phải.

Nhạc Kỳ Niên định lên app mua sắm để đặt, nhưng cái loại đồ vật này nhìn tận mắt mới tốt, vì thế nhân ngày rảnh rỗi cậu liền đi xem thử vài cửa hàng xem thế nào.

Đi dạo qua không ít cửa hàng bán búp bê, cuối cùng Nhạc Kỳ Niên cũng nhìn trúng một con búp bê tóc đỏ váy hồng.

Trước đó cậu cũng đã tính sinh thần bát tự của Mạn San, cô ta mạng thổ, hỏa sinh thổ, mà hỏa lại màu đỏ, bởi vậy chọn cái nào màu đỏ là tốt nhất, mà búp bê thì váy hồng là quá hợp.
Nhạc Kỳ Niên đang vươn tay muốn lấy con búp bê trên kệ xuống, thì nhân viên cửa hàng đứng gần đó vội vàng bước đến ngăn cản: "Thật sự xin lỗi ngài, con búp bê này đã có khách đặt trước."
"Không còn một con khác giống vậy sao?" Nhạc Kỳ Niên hỏ.
"Xin lỗi ngài, đợt hàng búp bê này là bán chạy nhất, toàn bộ đều hết, ngay cả cửa hàng của chúng tôi chỉ còn một con chính là được khách đặt từ trước."
Đang nói thì một chiếc xe lăn từ bên ngoài cửa tiến vào.

Nhân viên nhanh chóng hướng nam nhân tóc bạc ngồi trên xe lăn mà hơi khom lưng: "Xin chào ngài, ngài đến lấy hàng đặt sẵn hay sao ạ?"
Nhạc Kỳ Niên nhìn nam nhân chọn con búp bên giống mình, không khỏi bất ngờ mà lên tiếng: "Diêm đạo, là ngài?"
Nam nhân tóc bạc ngẩng đầu cùng người thanh niên trước mặt bốn mắt nhìn nhau, trong mắt phảng phất nét kinh dị.
"Thật trùng hợp." Diêm Dục trầm giọng nói.
Đường đường là Diêm đạo, thế mà cũng đi mua búp bê hay sao? Nhạc Kỳ Niên nhìn búp bê tóc đỏ trên kệ, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng phủ đầy băng sương của Diêm Dục, như minh bạch điều gì đó.
Cậu cầm búp bê trên kệ xuống, sau đó để vào lòng ngực Diêm Dục, vẻ mặt hiền từ mỉm cười.


Không phải chỉ là thích chơi búp bê thôi sao, có gì đâu mà mắc cỡ, đại nam nhân nhưng mang tâm hồn thiếu nữ thì có là gì...
Ánh mắt Diêm Dục nhìn hết hành động và biểu cảm của Nhạc Kỳ Niên, giọng vẫn đều đều: "Đây là quà sinh nhật cho cháu gái của tôi." Nhưng vẫn mang chút giải thích, "Nhưng cậu đã thích như vậy, thì liền nhường cho cậu."
"Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác." Nhạc Kỳ Niên mỉm cười đáp trả.
Diêm Dục nhìn chăm chú thanh niên trước mặt, nhất thời có chút thất thần, cái loại cảm giác thân thuộc này lại đến.
Hiện tại Nhạc Kỳ Niên chỉ bận đồ bình thường chứ không phải đạo bào, đơn giản chỉ là áo thun quần jean.

Nhưng bộ đồ trên ngườ cậu lại khiến người khác cảm thấy thoái mái đến tiêu sái.

Những vị khách trong tiệm cùng nhân viên đều trộm nhìn cậu.

Giống như trời sinh Nhạc Kỳ Niên có lực hấp dẫn, hút hết ánh mắt của những người xung quanh, đến cả Diêm Dục cũng không ngoại lệ.
"Theo cách cậu nói, hình như tôi không phải quân tử." Diêm Dục lên tiếng.
"Ý tôi không phải như vậy, xin Diêm đạo đừng hiểu lầm." Nhạc Kỳ Niên vẻ mặt vô tội nói.
"Không cần gấp gáp như vậy, tôi chỉ đùa thôi." Diêm Dục nói xong liền hướng rồi phía sau ra hiệu, quản gia của hắn chính là lão Lý, nhanh chóng bước lên nhận lấy con búp bê rồi đi thẳng đến quầy thanh toán.
"Vậy không phiền ngài nữa, tôi đến tiệm khác xem thế nào.

Cáo từ!" Nhạc Kỳ Niên hướng Diêm Dục chắp tay hành lễ, xoay người rời đi.
Lại đi dạo thêm mấy cửa tiệm bán búp bê, Nhạc Kỳ Niên cũng không tìm được con búp bê màu đỏ nào.

Không khỏi thở dài, định chọn một con khác tahy vào, thì đập vào mắt cậy chính là một cửa tiệm bán đồ chơi...
Mấy phút đồng hồ sau, Nhạc Kỳ Niên bước ra khỏi cửa hàng, trên tay cầm một cái mô hình Ultraman.
Con rối, màu đỏ, quả thực hoàn mỹ!
Cậu ôm Ultraman đi tìm khu xe đạp công cộng.

Thì cùng lúc này một chiếc Rolls-Royce Cullinan ngừng ở trước mặt Nhạc Kỳ Niên, cửa sổ hàng ghế sau cũng nhanh chóng hạ xuống, người ngồi bên trong không ai khác chính là Diêm Dục.
"Diêm đạo!" Nhạc Kỳ Niên cười tủm tỉm mà triều hắn vẫy tay chào.
"Lên xe đi, chở cậu một đoạn, cậu muốn đi đâu?"
"Không cần, không cần, nhà tôi cách đây không xa."
"Coi như tôi cảm tạ cậu vì quân tử chi phong." Diêm Dục vừa nói xong, thì quản gia cũng nhanh chóng bước xuống xe, thay Nhạc Kỳ Niên mở sẵn cánh cửa.
Diêm Dục nhiệt tình như vậy, Nhạc Kỳ Niên thấy cự tuyệt cũng không tốt.

Đường Vũ Thành cũng từng nói qua với cậu, Diêm Dục có biệt danh là Bạo quân, hắn không thích kẻ khác làm trái ý mình.

Nếu hiện tại cậu cự tuyệt, có khi nào sau này đóng phim sẽ bị hắn làm khó dễ không?
Nhạc Kỳ Niên chui vào xe, ngồi xuống bên cạnh Diêm Dục.


Hai người, một người ôm búp bê, một người lại ôm Ultraman, hình ảnh kì lạ đến quỷ dị.
Diêm Dục nhìn nhìn Ultraman trên tay Nhạc Kỳ Niên, khóe môi khẽ nhếch: "Tặng cho đứa nhỏ sao?"
"Không phải." Nhạc Kỳ Niên thất thần mà đáp: "Đưa cho con gái."
Trong lòng Diêm Dục không khỏi lộp bộp, đột nhiên nghĩ đến tình trạng hôn nhân của Nhạc Kỳ Niên.

Dù sau đó cậu đã đổi từ Tang ngẫu thành Độc thân còn nói là viết nhầm, nhưng hắn lại nghĩ Nhạc Kỳ Niên chính là đang giấu giếm hôn sự của chính mình...
Còn Ultraman kia, có thể là quà tặng cho vong thê đã mất.
Diêm Dục từ trước đến nay luôn không quan tâm chuyện người khác, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy trong lòng có chút dao động, từng con sóng nhỏ như đang gợn trào.
Nhạc Kỳ Niên lại không quan tâm Diêm Dục nghĩ sao vì mình, rất tự nhiên móc ra một lác bùa vàng trong túi sau đó dán thẳng lên trán.
Diêm Dục bên này nhìn hành động quái dị của cậu, tâm tình càng thêm phức tạp.
Tại sao lại dán bùa lên trán? Trên xe hắn có vấn đề gì sao? Hay là...!không muốn nhìn thấy mặt hắn?
Thời điểm Nhạc Kỳ Niên casting, Diêm Dục cơ hồ như bị ánh mắt của cậu hút lấy.

Giây trước còn khóc, giây sau đã cười đến điên khùng, chuyển biến trạng thái vô cùng nhẹ nhàng thành thạo.

Một người như vậy, chính là ăn bát cơm của Tổ sư gia, Diêm Dục trước nay gặo những những như vậy đều hận không thể đem người nhét vào túi.
Đồng thời cũng vô cùng hoang mang, Nhạc Kỳ Niên hiện tại khác hẳn với Nhạc Kỳ Niên đọc kịch bản không chạy trước trước kia một trời một vực.

Cậu mấy năm nay ngủ đông là vì chuyện gì, mà hiện tại xuất hiện như thoát thai hoán cốt?
Cái khiến Diêm Dục khó mở miệng chíng là, mấy ngày nay hắn luôn nằm mộng.

Lần này người trong mộng lại vô cùng rõ ràng, ngũ quan như trùng lên thanh niên hắn gặp, nhất là đôi mắt hoa đào có phần đuôi hơi xếch lên chứa đầy cảm xúc mênh mông.

Diêm Dục tỉnh lại, cả người mồ hôi đầm đìa, rốt cuộc cũng không ngủ lại được, chỉ có thể trợn mắt nhìn trần nhà đến trời sáng.
Diêm Dục lâm vào trầm tư, thì có một tiếng kêu to đánh gãy suy nghĩ hắn.
Quản gia cũng là người lái xe chính là người hô lớn.
"Làm sao vậy?" Diêm Dục nhíu mày.
"Hình như phanh xe lại hỏng rồi!"
Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】
Mạn San: Không phải vì cậu thấy trong tên tui có từ "Mạn" nên mới mua Ultraman chứ?
Nhạc Kỳ Niên: À, vậy để tôi đi đổi.
Một phút sau, Nhạc Kỳ Niên đi ra khỏi tiệm đồ chơi, trên tay chính là Mother of Ultra.
Nhạc Kỳ Niên: Cái này không có "Mạn"!
Mạn San:......!Tôi đi vãng sinh đây, bái bai!.